Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1134 chữ

Cái này chính là " làm ơn mắc oán", cô thì cố cứu con cháu nhà người ta còn người ta lại đổ vấy tội giết người lên cô để giấu đi sự thật rằng con dâu nhà đó tự tay dìm chết con mình. Cô được đưa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai. Lấy xong lời khai đáng lẽ cô bị giam ở khu trọng phạm thì cô lại được ở 1 phòng dành cho nhân viên cảnh sát, dĩ nhiên, vì anh cùng đi với cô mà. Từ giờ cô sẽ bị tạm giam để phục vụ việc điều tra, và đáng lẽ phải ở Hỏa lò cô vẫn được ở đây, trong đồn cảnh sát, anh ko yên tâm nếu cô bị giam ở kia, vả lại có bạn anh ở đồn này, Charles, họ là bạn từ hồi còn ở trường sỹ quan, nên anh có thể yên tâm gửi gắm.

Anh đã nói khó với trưởng đồn nên đêm nay anh có thể ở cùng vợ mình. Nằm gọn trong lòng anh, cô thì thào

-Mình ơi, em sợ lắm!

-Ko sao đâu, ko cần phải sợ, có anh đây rồi. Chịu khó 1 thời gian để anh giải oan cho em, tạm thời em cứ ở đây ko cần lo gì cả.

-Anh ko giận em à?

-Sao lại giận?

-Thì tại em cứ thích lo chuyện bao đồng nên mới rước họa vào thân

-Thế cứ để kệ cho cô ta giết con à?

Cô rúc đầu vào ngực chồng, thật may là cô có anh.

Anh bắt đầu lên kế hoạch trong đầu phải thuê luật sư, tìm nhân chứng, tìm bằng chứng, cái nhà đó, nghĩ anh là ai mà dám bắt nạt vợ anh.

Đúng,sự thật là cái nhà kia cũng đang hoảng hồn vì biết cô là vợ của ai, nhưng lao đành theo lao, họ cũng phải dốc toàn lực cho vụ này.

Ngày nào cô cũng bị gọi lên để cho lời khai, có khi ngày mấy lần, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, cuộc sống của cô ko quá tệ.

1 đêm, cô nghe như có tiếng mở cửa phòng, chưa tỉnh hẳn, cô thấy có kẻ nhanh chóng lách vào rồi xông tới bóp cổ cô, cô ko chống cự nổi, đang lịm đi thì đèn bật sáng rồi "Chát" Charles quật mạnh cây gậy xuống đầu kẻ định giết cô

-Ko sao phải ko, anh hỏi, đưa cổ đây xem nào

Đã hứa sẽ trông chừng cho cô nên gần như anh ăn ngủ trong đồn cảnh sát luôn "Độc thân nên dễ xoay sở" anh bảo thế. "Vì bạn mà hy sinh như vậy, tình bạn của 2 người này thật đặc biệt" cô nghĩ

Hôm sau anh biết, giận điên người, rõ ràng anh lo lắng ko thừa, thế cho nên anh mới muốn cô ở đây, như vậy tưởng an toàn cho cô hơn vậy mà vẫn xảy ra chuyện này. Ko phải nhà kia, giết cô họ cũng chẳng được lợi gì, anh nghĩ là kẻ khác, cả anh và cô đều có lắm kẻ thù, nhất là anh.

Ngày xử án rồi cũng đến, nó là 1 phiên tòa kín, nhà báo ko được vào tác nghiệp, công chúng cũng ko được cho vào, chỉ có những người có liên quan. Anh đã tưởng mình chuẩn bị kĩ lưỡng đến như vậy rồi thì chỉ có thắng thôi, ai dè.. Nhân chứng quan trọng nhất, người mẹ, ko xuất hiện, anh đã cho người lật tung từng cm đất cũng ko tìm nổi cô ta, cô ta biến mất rồi. Cô bị tuyên án có tội, 30 năm lưu đày trước sự bất ngờ ngỡ ngàng của những người quen. Bản án được thi hành ngay dù bên phía cô có kháng án. Đáng lẽ cô bị đưa đến trại giam rồi sáng mai lên tàu đi ra đảo tuy nhiên do anh xin xỏ chạy vạy khắp nơi nên cô được về nhà, sáng mai ra cầu tàu.

Chơi với con cả tối rồi cho con ngủ, ngồi ngắm con hồi lâu sau đó cô cùng anh quay về phòng của 2 vợ chồng. Công thức làm nến cô đã cho anh biết từ trước, anh sẽ quản lí công ty thay cô. Chìa tờ đơn li hôn cho anh, cô bảo

-Anh cầm cái này đi, em kí sẵn rồi đấy, đến lúc nào cần anh chỉ việc kí rồi đem nộp thôi, ko cần bảo với em anh sẽ ko lấy ai khác, chả ai sống suốt 30 năm ko cần người phụ nữ bên cạnh, em hiểu mà. Anh chăm sóc được cho con đúng ko, nhờ cả bà nội nữa, đến lúc em về được chắc con cũng có vợ con đuề huề cả rồi.

"Mà có về được ko, cô đã nhường 1 nửa số tuổi của mình cho anh, sống thêm được 30 35 năm nữa là cùng", cô nghĩ

Ang bật khóc

-Anh xin lỗi!

Cô ngẩn ra nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy chồng mình khóc, anh là người đàn ông can trường nhất cô từng biết. Cô ôm lấy anh, vỗ về

-Thôi nào, nín đi, mình ko còn nhiều thời gian bên nhau đâu, anh định dành đêm nay làm gì, định khóc suốt hay sao?

Dù là đi lưu đày 30 năm thì cũng giống như sinh li tử biệt, cái thời này, từ bắc vào nam có khi còn bặt vô âm tín luôn, đâu như thời của cô, dù ở xó nào trên trái đất cũng vẫn liên lạc được với nhau. Họ quấn lấy nhau cả đêm, trong thâm tâm biết chưa chắc còn có cơ hội thế này trong tương lai.

Sáng hôm sau, anh đưa cô ra cảng để lên tàu đi Reunion, may mà Camille bị lưu đày ở An giê chứ ko thì vui phải biết. Cô bước lên tàu, tiếng xích ở tay và chân va vào nhau kêu loảng xoảng, đám phạm nhân ngồi xếp lớp cạnh nhau, sắp phải đi lưu đày ở 1 nơi hoang vu xa lạ thế mà cô ko thấy có mấy cảm xúc, cũng chẳng khóc lóc gì. Tàu đã kéo mấy hồi còi chuẩn bị rời bến, cô muốn chạy ra boong nhìn xuống anh và con lần cuối nhưng ko được phép, lũ phạm nhân bọn cô nhúc nhíc còn chả được phép. Tự nhiên nước mắt cô rơi lã chã như để khóc bù cho cả quãng thời gian qua. Chợt có người ngồi sát cạnh cô, cô quay sang nhìn qua làn nước mắt và hết sức kinh ngạc, là anh! Anh nói ngắn gọn

-Anh đi cùng em!

Bạn đang đọc Trở về qua khứ để yêu anh sáng tác bởi Phonglinh393
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phonglinh393
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.