Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lớp 11

Phiên bản Dịch · 4273 chữ

Toàn lớp gần bảy mươi người, nữ sinh chỉ có mười chín người, tỉ lệ chêch lệch nghiêm trọng. Mười chín nữ sinh, trừ Trần Oản Oản ra, tất cả đều là những gương mặt không gì đáng nói, hơn nữa mắt kính muội ( học sinh nữ đeo kính ) đặc biệt nhiều. Thầy đứng trên bục mở họp lớp, nam sinh ngồi sau bàn Lương Khuê phàn nàn: “Sao mà nhiều khủng long như vậy, thời gian không biết trôi qua thế nào, sớm biết như vậy đến lớp khoa văn. Thực hâm mộ Vương Viễn bọn họ, cậu ta ở khoa văn giống như sống ở thiên đường, nghe nói toàn lớp sáu mươi người, hai mươi nam sinh, còn lại tất cả đều là nữ sinh _ quá hạnh phúc .”

Đang nói đến đó, Tô Nham bên cạnh Lương Khuê đứng lên đi về phía bục giảng, Thầy Mã giao cho y một phần danh sách, dặn dò:“Đợi tí nữa tan học em dẫn người đến nhà kho lầu bốn lấy bản luyện tập, dựa theo danh sách mà phát, một người hai mươi bản. Còn phải nhận một hộp phấn viết bảng.”

Thầy Mã nói xong lại quay mặt xuống toàn lớp nói:“Các học sinh, bây giờ các em đã lên 11, còn một năm nữa là thi đại học, các em phải nắm chắc thời gian học tập. Đừng yêu sớm ham chơi gây chuyện nữa, những điều này chờ các em lên địa học tự nhiên sẽ được trải nghiệm cả thôi. Hiện tại trừ học, những thứ khác đều là không nên. Lãng phí thời gian lãng phí cơ hội, chờ sau này các em hối hận, cũng không cách nào quay ngược thời gian. Suy nghĩ một chút, giờ các em đang cùng một điểm xuất phát mà chạy, nhưng tương lai, có người mua xe ở nhà lớn, có người chạy ngược chạy xuôi kiếm bữa cơm qua ngày. Bao nhiêu năm sau, có người vui sướng có người chán nản, đến lúc đó bạn bè lại gặp nhau, trên mặt có rạng rỡ không? Một tấc thời gian một tấc vàng, lúc trẻ không cố gắng về già sẽ hối hận, đều là lời nói thấu triệt rất có đạo lý, đừng hi hi ha ha cứ trôi qua như vậy, đến khi quay đầu, cái gì cũng không đạt được.”

Thầy Mã lải nhải hết rồi đi, trong phòng học liền náo loạn lên.

“Thầy Mã này được không? Dạy thế nào?”

“Thoạt nhìn nghiêm túc quá.”

“Nghe nói cô Anh văn của chúng ta là em vợ của hiệu trưởng, bả thấy ghét lắm đó.”

Trần Oản Oản đứng dậy, mặt không biểu tình đi về hướng Lương Khuê. Lương Khuê đang cùng người ta nói cười thấy thế liền nhíu mày, Trần Oản Oản bình tĩnh nói:“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, em có việc nói với anh.”

Lương Khuê không muốn nhúc nhích, Trần Oản Oản cắn môi:“Là chuyện Trầm Thành.”

Mày Lương Khuê nhíu lại, không quá tình nguyện ra hành lang với Trần Oản Oản.

Trần Oản Oản vô cùng u oán nói:“Anh thật nhẫn tâm, không quan tâm em chút nào.”

Lương Khuê rờ đầu, sau khai giảng hắn nhuộm lại màu tóc đen, nhìn thế nào cũng không hài lòng, tối như mực vừa xấu vừa mất tự nhiên.

Trần Oản Oản đỏ mắt, giọng nói khàn khàn:“Rốt cuộc anh có biết em trôi qua như thế nào không, anh có bản lĩnh, cha Trầm Thành không dám tìm anh, Tô Nham cũng có thể dựa vào anh, nhưng em dựa vào ai. Cha em chỉ sợ em mang phiền toái đến, mỗi ngày chỉ biết bắt em chịu đựng, chịu đựng, sợ ảnh hưởng tới tiền đồ của ổng. Anh biết cha Trầm Thành đáng ghét cỡ nào không, có việc gì liền gọi điện thoại nói cho em biết con ổng trong tù thế nào, mập gầy đều muốn nói cho em biết, còn mở miệng một tiếng con dâu, ổng cười khủng bố biết chừng nào, mỗi ngày em đều mơ thấy ác mộng. Lúc nghỉ hè ổng còn lôi em đi thăm tù, nói Trầm Thành nhớ em, em có thể không đi à! Ổng còn muốn em viết thư cho Trầm Thành, không viết thì em coi chừng, em sợ quá, em sợ chết được, vì sao anh không quan tâm em…… Ô ô…… Em gọi điện thoại cho anh anh chưa bao giờ nghe…… Anh là vương bát đản[1]……”

Trần Oản Oản khóc đến lê hoa đái vũ, cả người đều run rẩy không thôi, nức nở nghẹn ngào ngồi xổm trên mặt đất, trông thật điềm đạm đáng yêu.

Lương Khuê nghe vậy, nói trong lòng không cảm thấy gì hết là nói dối, hắn hết sức phẫn nộ. Gia đình Trầm Thành thực mẹ nó bệnh tâm thần, là con ổng sai, còn đổ lên người khác. Lương Khuê vừa muốn mở miệng an ủi, Trần Oản Oản lại đột nhiên cả giận nói:“Rõ ràng là gia đình anh làm Trầm Thành ngồi tù…… Em sớm nói mà, đừng có làm mất lòng Trầm Thành…… Giờ anh muốn em làm sao bây giờ……”

Lương Khuê lời vừa tới miệng lập tức nuốt vào, buồn cười nói:“Tôi bắt hắn ngồi tù thì thế nào? Hắn phạm pháp phải ngồi tù, tôi hãm hại hắn hay vu oan hắn? Hắn đáng đời! Cô có nghĩ tới lúc ấy nếu không có Tô Nham xuất hiện, con mẹ nó giờ cô tìm ai để khóc, cô chỉ có thể đến mộ của tôi mà khóc! Tôi không quan tâm cô, tôi van cô, nghĩ tình tình cảm quá khứ cô quan tâm tôi một chút được không? Ngẫm lại cảm thụ của tôi được không, mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, mẹ cô lại lẹ tay lực mạnh. Bà ta là nữ nhân, là trưởng bối, tôi nể mặt cô không so đo với bà ta. Trầm Thành lại là cái thá gì của cô? Con mẹ nó suýt đánh chết tôi, tôi còn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không à? Cô cho rằng bệnh viện là nằm chơi! Người khác ném đá tôi, tôi còn tặng hắn một đống bông à?”

Hai người ồn ào ầm ĩ, tiếng cãi càng lúc càng lớn. Một dãy học sinh cửa trước cửa sau thăm dò nghe lén cuộc vui, kỳ thật ngồi trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng.

Tô Nham ho khan nói:“Các cậu thò đầu vểnh tai làm gì? Đều trở lại vị trí ngồi, không được nói chuyện không được ra ngoài.”

Vèo một tiếng các học sinh đều trở về _ lớp trưởng Tô Nham có quyền ghi tên, một người bị ghi tên hơn năm lần, về nhà mời phụ huynh tới a.

Sau cửa lập tức chỉ còn lại một một dáng người bắt mắt, đích thị Tần Việt.

Tần Việt đĩnh đạc dựa vào khung cửa, một tay gặm khoai tây chiên, hai mắt chằm chằm vào hành lang, mặt nhuộm đầy ý cười, ngắm nhìn say sưa vui vẻ. Thỉnh thoảng còn gật gật đầu ‘ừ, đúng rồi’ hai tiếng.

Tô Nham dở khóc dở cười, đi qua giơ tay kéo cậu trở về. Tần Việt lập tức bất mãn:“Lớp trưởng đại nhân, bây giờ là giờ giải lao à nha.”

“Giải lao cũng không được rình coi, ăn khoai tây chiên của cậu đi.”

Tô Nham đi về phía hai người Lương Khuê, Tần Việt sau lưng nhỏ giọng nói thầm:“ Tuẫn tư uổng pháp[2]! Không cho tớ xem, cậu lại đi nhìn lén!”

Tô Nham quay đầu lại cải chính:“Tớ quang minh chính đại đi coi à nha.” Y đứng bên cạnh Lương Khuê.

“……” Tần Việt bị khoai tây chiên sặc không nhẹ.

Hai người đứng, Trần Oản Oản ngồi đó cúi đầu khóc.

Tô Nham mở miệng nói:“Trần Oản Oản, việc này tốt nhất đừng nói với bên ngoài, ảnh hưởng không tốt lắm. Lớp khác đều nhìn, nếu để giáo viên tới thì càng nguy. Nếu cha Trầm Thành quấy rầy cô, cô có thể báo cảnh sát, cô tìm Lương Khuê vô dụng. Chuyện kia là xử lý chính thức, Lương Khuê và tôi đều là người bị hại, hoặc cô tỉnh táo lại, tìm cha cô nói chuyện, sau đó bảo cha cô tìm Trầm Thành nói ông ta đừng gọi điện cho cô nữa. Cô đúng hạn viết thư cho Trầm Thành, đúng giờ đi thăm tù trò chuyện. Cha Trầm Thành đã không sử dụng bạo lực, rõ ràng ổng chỉ muốn tìm một chút gởi gắm và an ủi cho con trai, viết thư và thăm tù không có nguy hiểm nào, chỉ coi cô nói như thế nào, tôi cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất. Chẳng lẽ cô cầu Lương Khuê, sau đó Lương Khuê đi giết cha Trầm Thành? Rõ ràng không có khả năng, tôi nghĩ cô cũng không muốn sinh thêm rắc rối.”

Tô Nham nói vô cùng bình tĩnh sáng suốt, Trần Oản Oản ban đầu hết sức tức giận sau chậm rãi lặng xuống không ít, cẩn thận suy nghĩ cảm thấy có lý. Làm cô thống khổ nhất chính là điện thoại của cha Trầm Thành, cô sắp điên rồi, nghe tiếng điện thoại vang lên liền giật mình, ngay cả di động cũng không dám mang theo. Rút dây điện thoại, gác máy cũng vô dụng, người nọ luôn có biện pháp tìm ra cô, hơn nữa mỗi lần đều cười tủm tỉm nói:“Con dâu à, lâu quá không thăm Tiểu Thành, có phải không có xe không hả? Không sao, chú mang con đi.”

Ông ta thật sự không dùng bạo lực, ngay cả lời thô tục cũng không có, luôn cười tủm tỉm, nhưng càng như vậy Trần Oản Oản lại càng sợ hãi. Hơn nữa muốn cô viết thư, mỗi lần viết không được ít hơn năm trang, không được nói những câu như: tôi ghét anh, Trầm Thành.

Nếu vỏn vẹn chỉ viết thư và thăm tù, chỉ cần cha Trầm Thành không đến tìm cô, Trần Oản Oản suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy không có biện pháp gì tốt hơn. Tựa như Tô Nham nói, cũng không thể bắt Lương Khuê đi băm vầm cha Trầm Thành ra. Nếu chỉ giáo huấn ổng một trận cũng vô dụng, có một số người nếu bị chọc giận, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng liều mạng đấu với mi, đến lúc đó muốn dừng cũng không được .

Lương Khuê vốn định bất kể Trần Oản Oản làm hắn không vui thế nào, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp một chút, nhưng biện pháp chắc chắn sẽ không quang minh chính đại lắm. Tô Nham vừa nói như vậy, Lương Khuê ngược lại cảm thấy cũng đúng.

“Trần Oản Oản cô trở về nói với cha cô, nếu vẫn không được lại nói cho tôi biết.” Lương Khuê dặn Trần Oản Oản.

Trần Oản Oản lau nước mắt gật đầu, đứng lên đôi mắt đỏ rừng rực nhìn Lương Khuê: “Trước kia anh không thật sự yêu em có phải không?”

Lương Khuê nghẹn lời, nhíu mày quay đầu, thầm nghĩ vấn đề này nên trả lời thế nào? Cái gì gọi là thật sự yêu? Trước kia hắn cảm thấy Trần Oản Oản xinh đẹp, khí chất ung dung, bên cô cảm thấy rất tốt. Tuy cô bảo thủ không muốn phát triển quan hệ thêm một bước nữa, hắn cũng không nghĩ chuyện đá cô, bởi vì vẫn có cảm giác. Thực đến lúc không còn cảm giác, hắn sẽ quả quyết chia tay.

Thấy Lương Khuê im lặng không nói, Trần Oản Oản bật khóc, ủy khuất nức nở nghẹn ngào:“Tôi thật hối hận khi thích anh……” Phẫn nộ quay người, mặt đầy nước mắt xông vào phòng học.

Chung quanh thật sự yên tĩnh không tiếng động, cả tiếng hít thở cũng không còn. Ai cũng không dám đi quấy rầy Trần Oản Oản lúc này, cũng không người nào dám đi ra ngoài làm phiền Lương Khuê.

Trong phòng Trần Oản Oản khóc đến lê hoa đái vũ, làm cho mọi người thổn thức không thôi.

Cao trung à, yêu đương à, tình cảm à, thực bị giáo viên nói đúng. Các em hiện tại yêu sớm có thể có kết quả gì? Mỗi ngày la hét yêu đến chết đi sống lại thề non hẹn biển, có hữu dụng sao? Quay người phóng cái rắm liền tan rã. Yêu yêu yêu, có nhiều tình yêu như vậy, không bằng trở về yêu thương ba mẹ, dùng thành tích tốt hiếu thuận bọn họ.

Lương Khuê thật lâu không nói lời nào, vừa mở miệng liền hỏi thẳng Tô Nham: “Tớ nghĩ nửa ngày, thật không cảm thấy tớ phụ bạc cô ấy. Yêu thật yêu giả nào ai nói rõ nổi, cho dù trái tim nằm trong người tớ, tớ cũng nhìn không thấy được.”

Tô Nham buông tay:“Đừng hỏi tớ, tớ dốt.”

Lương Khuê vui vẻ, ôm cổ Tô Nham thở dài:“Ai, cuộc tình đầu cao trung của tớ, vấp ngã thật thảm hại. Thể xác và tinh thần mỏi mệt biết chừng nào?” Hắn khoa trương bụm lấy ngực.

Tô Nham cười run rẩy, đâm vị trí trái tim hắn, nói: “Tim của cậu không nằm chính giữa, mà nằm bên này. Tim là lệch, yêu ai sẽ hướng về người đó, hơn nữa kìm lòng không được, khống chế không xong. Chờ cậu thực sự yêu ai…… sẽ hiểu thôi.”

“Oa oa, tình thánh a, nói như rất có kinh nghiệm, trong lòng cậu có ai?” Lương Khuê hiếu kỳ truy vấn.

Tô Nham lắc đầu không nói.

“Không phải Trần Yến chứ…… Tớ thấy cậu bất công quá trời, đối xử với cổ tốt như vậy……” Lương Khuê nhỏ giọng lầm bầm.

“Tình cảm thật sự trong tim không phải chỉ có tình yêu, còn có tình thân, tình bạn. Tim của tớ, bây giờ còn nghiêng về ba mẹ, tuy cảm thấy bọn họ đáng ghét nhưng kìm lòng không được.”

Lương Khuê yên lặng gật đầu, dựa vào Tô Nham nói:“Cám ơn lời nói này của cậu, giờ tớ thư thái hơn chút. Được, tớ liền yêu ba mẹ ông bà nội anh em bạn bè thôi, ha ha ha.”

Hai người trở lại phòng học, Tần Việt lập tức giữ chặt Lương Khuê hỏi:“Té ra anh từng nằm viện à, ha ha, dì biết không?”

Lương Khuê lập tức đạp cậu:“Anh chém chú đấy, dám xen vào việc của người khác. Anh còn chưa hỏi, mỗi ngày em chằm chằm vào điện thoại làm gì? Trên đó có hoa hay vàng? Nửa đêm còn nhắn tin em tưởng anh không biết hả?”

Tần Việt biến sắc:“Không cần anh lo, em cảnh cáo anh, không cho phép động vào điện thoại của em đấy.”

“Ha ha, không phải những lời dỗ ngon dỗ ngọt kia sao, anh mày hông thèm nhìn đâu.”

Tần Việt thở phào, tầm mắt lại dán vào tin nhắn điện thoại lật tới lật lui, không sợ người khác làm phiền.

Những lời Tô Nham nói cậu nghe được, tim người là lệch, nhưng khi nghiêng về người nào đó mà bị thương, nên làm sao bây giờ?

Đi học, cũng không có quá nhiều hưng phấn.

11/1 là lớp rất trật tự, trừ học vẫn là học. Lớp chuyên văn cách vách cũng y chang, bình thường cả ngày không nghe thấy tiếng học sinh bên trong, tiếng của giáo viên đổi từ người này đến người khác, thẳng đến đêm khuya. Hết lớp học tối, học sinh trong phòng mới như sống lại. ( Beta: Thời cấp 3 hoa mộng còn gì vui vẻ nữa, cả đời người chỉ có 1 thời 16 thôi mà bị bóp chết bởi đống sách vở. Thật là L )

Học sinh các lớp cùng lầu khác cũng không tùy tiện tới, thường xuyên nói 11/1 là lớp ngốc tử, một đám mọt sách đầy tử khí thâm trầm. Tùy tiện chạy tới chơi là một loại quấy rầy, ai cam tâm tình nguyện đi tự ngược mình.

Bất kể là giờ giải lao sau tiết, trước cửa trong hành lang các lớp khác vô cùng náo nhiệt hì hì cười cười, cửa ra vào hai lớp chuyên luôn không có bóng người, chỉ ngẫu nhiên thấy có người đi WC.

Đương nhiên tất cả những điều này đều là người lớp khác nhìn thấy, bên trong là thế nào, chỉ có người một nhà mới biết.

Đi học, có người ngủ, đại biểu điển hình là bạn Tần Việt đây, ngủ từ sớm đến tối. Ban đầu có các giáo viên không thích thế, về sau hình như cùng đạt tới nhận thức chung, bọn họ giảng tiết bọn họ, Tần Việt ngủ giấc Tần Việt, không can thiệp lẫn nhau. Sau đó có người đi học lén đọc tiểu thuyết xem truyện tranh, giáo viên tịch thu một vài quyển tiểu hoàng thư [3]. Còn có người đi học ăn vụng, nhân vật đại biểu là Tô Nham và Lương Khuê. Nhưng hai người này khôn khéo cảnh giác, giáo viên ít khi phát hiện, mà lúc ngẫu nhiên phát hiện, Tô Nham thành thành thật thật thừa nhận:“Sáng em chưa ăn cơm, dạ dày đau……”

Vì vậy giáo viên ý kiến hai câu, cuối cùng vẫn quan tâm nói:“Ngoài học ra còn phải chú ý thân thể, bữa sáng nhất định phải ăn.”

Những bạn khác cảm thấy giáo viên bất công, nhưng Tô Nham người ta thành tích cao đến cỡ nào, cậu không phục không được.

Sau khi đến trường Lương Khuê và Tần Việt liền dọn nhà, dọn đến nhà một giáo viên đối diện cổng trường. Tô Nham lại bắt đầu sống một mình, sáng sớm đến trường mang cơm đi học, giữa trưa liền bưng bình giữ ấm ăn.

Giữa trưa 11h50 tan học, các học sinh đi ăn cơm, quy định 2h chiều đi học. Nhưng đây là các lớp khác, lớp chuyên thì giữa trưa khoảng 1h, các học sinh rất tự giác đi tới trường, trong phòng đủ mặt. Ban đầu có mấy học sinh cá biệt gần 2h mới tới lớp, rõ ràng chưa muộn, nhưng nhìn phòng học đầy người, không hiểu sao lại chột dạ, hoài nghi mình có phải đến trễ hay không. Vì vậy từ đó về sau, cũng không dám muộn nữa. Cả bạn Tần Việt đây cũng xị mặt 1h đến trường, rõ ràng là bị Lương Khuê kéo tới.

“Thực phiền, em muốn đổi lớp!” Tần Việt nói không chỉ một lần.

Lương Khuê thầm nghĩ nếu không phải Tô Nham ở lớp này, hắn cũng muốn đổi…… Nhưng ngẫm lại người bạn thân nhất ở đây, chạy tới lớp khác rất không có ý nghĩa.

Kiếp sống học tập nặng nề vòng đi vòng lại liên tục, đảo mắt đến cuối tháng 9, các học sinh sôi nổi lên, mở to đôi mắt trông mong kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn sắp đến.

Ngày 23 tháng 9, tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh nối đuôi nhau ra về. Trong lớp hiếm khi có được khoảng thời gian vắng lặng, đi hết cuối cùng chỉ còn lại một mình Tô Nham, y lấy bình ra, ngon ngon lành lành hưởng thụ cơm trưa.

Ăn xong cơm trưa, nhìn bài tập và bài kiểm tra các môn lung tung lộn xộn trên mặt bàn, Tô Nham nhíu mày, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Trần Yến mang tâm tình không yên tới, tại cửa ra vào cẩn thận nhìn quanh một phen, thấy trong phòng chỉ có Tô Nham, không khỏi thở phào.

“Tô Nham……” Trần Yến đi vào lớp.

Tô Nham nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc, lập tức mỉm cười:“Là cậu, ăn cơm chưa?”

Trần Yến gật đầu:“Ăn rồi, sau khai giảng khối 11, cha tớ cho tớ thêm một ít phí sinh hoạt, để giữa trưa tớ ăn ngay trong căn tin, tiết kiệm thời gian học tập.”

“Nha.” Tô Nham nhìn bài kiểm tra cùng giấy bút trong tay cô, mơ hồ hiểu được mục đích Trần Yến đến.

Trần Yến ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc, mở bài kiểm tra ra cho Tô Nham xem, Tô Nham liếc qua số điểm đỏ hồng trên đó, lập tức hiểu tâm tình của Thầy Mã khi trông thấy điểm của Tần Việt là ra sao.

“……” Quả nhiên là á khẩu không trả lời được, Tô Nham thầm than một hơi, mặc kệ là đời này hay đời trước, toán luôn là điểm mạnh của y, có đôi khi y không hiểu nổi người khác ồn ào toán rất khó rất khó là tại sao. Trong mắt y, toán là đơn giản nhất, hơn nữa rất thú vị. Tựa như chơi qua ải, gặp phải một cửa ải khó, sau đó không ngừng khiêu chiến, khiêu chiến, sau khi qua ải tâm tình khoái trá sung sướng toàn thân. ( Vân:[khóc] Mợ nó chứ đơn giản, làm thiên tài ko có quyền lên tiếng nha Nham Nham) ( Trang: Hận nhất môn Toán =.= )

Trần Yến thấy biểu lộ của y, đã biết mình bị khách sáo. Lập tức mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn vươn cổ nói:“Cậu giỏi toán, có thể giảng bài một chút cho tớ không? Thầy nói qua một lần …… Nhưng mà, tớ vẫn phạm phải cùng một lỗi. Tớ đi tìm thầy toán nhiều lần, thầy toán…… Đại khái bị tớ làm phiền đến chết.” Cô hồi tưởng sau khi mình hỏi thấy n lần một dạng đề, biểu lộ phát điên trên mặt thầy, làm cô rốt cuộc không dám đến hỏi nữa. Kỳ thật ngồi cùng bàn cũng giúp cô rất nhiều, nhưng người khác cũng phải học, sẽ không giảng hoài cho mình, mà cô cứ dốt đặc như vậy. Mấy môn hoàn toàn dựa vào học thuộc lòng khác cũng không tệ lắm, sau khi lên 11, cô cảm thấy thống khổ nhất chính là môn toán. Mà tương phản, cô lại thấy Anh văn không khó. Chỉ cần điểm toán của cô có thể nâng cao, khoảng cách đại học có thể nhích lại thêm một bước.

Tô Nham để Trần Yến ngồi ở vị trí của Lương Khuê, y lẳng lặng nhìn bài kiểm tra của cô, lật xem tất cả các bài làm sai một lần. Sai lợi hại nhất chính là hình học không gian, bởi vì không có một bài nào làm đúng.

“Hôm nay tớ giảng mấy bài hình học cho cậu.”

Trần Yến vội vàng gật đầu:“Cám ơn nha,.”

Tô Nham tận lực nói thật dễ hiểu, bình thường có vài cách giải một bài toán, y liền chọn cách dễ nhất nói cho Trần Yến nghe. Nói một bài, còn giúp quy nạp phân tích tất cả nội dung sách giáo khoa cần.

Tổng cộng tất cả lớn nhỏ năm bài mà thôi, Tô Nham một mực giảng, không sợ phiền hà lập lại nhiều lần, thẳng đến Trần Yến thật sự hiểu y mới đổi đề.

Bất tri bất giác đã đến 1h trưa, trong phòng đã đủ nhân số. Những bạn học khác không có nhắc nhở, Tô Nham căn bản không lưu ý, Trần Yến cũng chẳng để tâm.

Toàn lớp tò mò nhìn Tô Nham, không ngờ y cư nhiên giảng bài cho nữ sinh, còn là nữ sinh lớp khác, hơn nữa tư sắc bình thường khiến tất cả đều chấn động.

Chỉ có Lâm Cường không cho là đúng nói:“Các cậu ngạc nhiên gì, bọn họ là bạn mà thôi, giảng bài một chút thì thế nào? Tô Nham tính tình kỳ thật rất tốt, các cậu không hiểu cứ đến hỏi cậu ta, cậu ta nhất định sẽ không cự tuyệt.”

Lời này nói ra có ít người không tin, nhưng một số lại ghi khắc trong lòng, nữ sinh thầm mến Tô Nham liền thầm quấn quýt _ lần sau nhất định phải can đảm đi tìm Tô Nham cùng tham thảo vấn đề học tập. Không chừng chậm rãi sẽ quen thuộc ấy chứ.

Đã hơn 1h10, Lương Khuê và Tần Việt mang KFC trở về, Lương Khuê một đầu mồ hôi, bước thẳng đến trước chỗ ngồi, ha ha cười nói:“Trần Yến ở đây à, vừa vặn tớ mua không ít KFC, cho các cậu hai phần .”

Trần Yến thấy Lương Khuê trở về, vội vàng đứng lên:“Tô Nham, hôm nay cám ơn cậu, ngày mai tớ lại đến. Thật ngại ngồi vị trí của cậu, tớ không ăn KFC, tớ trở về phòng học đây.”

“Trần Yến cậu đừng chạy.” Lương Khuê gào to, nhưng Trần Yến vẫn một đường chuồn mất.

Tô Nham chọn lấy một đôi chân gà ngậm vào mồm, thu dọn giấy bút trên bàn, Lương Khuê cắn Hamburger ô ô nói:“Sao Trần Yến tìm cậu giảng bài? Thầy cô bọn họ để làm gì.”

“Thầy cô có chuyện của thầy cô, tìm tớ thì sao? Tớ cam tâm tình nguyện mà.” Tô Nham nhướng mày.

Lương Khuê hừ một tiếng, chiếc Hamburger trong miệng bỗng nhạt như nước ốc.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Đại Giới của Dạ Đích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.