Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ về

Phiên bản Dịch · 3201 chữ

Lương Khuê vì Tô Nham mất tích mà tâm phiền ý loạn, cả người tiều tụy rất nhiều. Sau khi có Lương mụ mụ giúp đỡ, Lương Khuê hơi thoải mái lên chút, nhưng ngày nào không có Tô Nham, hắn ngày đó ngủ không ngon giấc. Tô Nham cố ý trốn tránh hắn, không muốn gặp hắn, Lương Khuê chỉ cần tưởng tượng như vậy, trong nội tâm càng thêm khó chịu.Hắn dần dần có chút hiểu suy nghĩ tự đáy lòng của Tô Nham, Tô Nham mặc kệ là độc lập đáng tin đến cỡ nào, nhưng y vẫn chỉ là một con người, Tô Nham có mộng tưởng cùng truy cầu của Tô Nham, còn có nguyện vọng y khao khát.

Lương Khuê hồi tưởng lại sinh nhật hàng năm, hắn ngồi trên ngọn nến bánh ngọt Tô Nham thắp sáng, cho phép ước ba điều ước.

Thứ nhất, được ở bên cạnh Tô Nham.

Thứ hai, vui vẻ được ở bên cạnh Tô Nham.

Thứ ba, hạnh phúc tốt đẹp được bên cạnh Tô Nham.

Hắn luôn khao khát nguyện vọng như thế, ba tâm nguyện Tô Nham hàng năm ưng thuận, không phải đều như thế sao.

Tô Nham vì cái gì phải tránh né hắn, Lương Khuê cảm thấy Tô Nham đang sợ, Tô Nham sợ hắn vì cha mẹ phản đối, cuối cùng lựa chọn rời đi. Tô Nham sợ cô đơn tịch mịch, sợ một mình không người làm bạn.

Tựa như giấc mộng hắn mơ thấy kia, Tô Nham sợ một mình ở lại trong căn phòng trống…

“Thật kỳ quái, nó to con thế có thể giấu đi nơi nào? Tra bản ghi chép điện thoại không có manh mối, bản ghi chép giao thông cũng không có, chứng minh Tô Nham còn đang ở Thành phố A, ai, bình thường cảm thấy Thành phố A nhỏ, hiện tại ngẫm lại, Thành phố A lớn quá. Hay bỏ tiền cho người tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ được không?” Lương mụ mụ ngồi trong phòng Lương Khuê, than thở thương lượng cùng hắn.

Lương Khuê đang ngồi trước máy tính, cẩn thận xem bản đồ của Thành phố A, kỹ càng nêu ra hằng hà hẻm nhỏ cùng vô số các nhà trọ.

“Quán bar phái người tìm chưa?”

“Tìm rồi.”

“Tối con lại đi xem.” Lương Khuê đánh dấu bản đồ, lại vội vàng rời khỏi nhà.

Hơn tám giờ tối, Lương Khuê đi vào quán bar thứ ba trong đêm nay, hắn tìm tòi thân ảnh Tô Nham trong đó mấy lần không thấy, lại cầm ảnh chụp hỏi Barman, Barman hoàn toàn không biết gì cả, Lương Khuê đành thất vọng rời đi. Ngược lại ở ngõ nhỏ vắng tanh bên ngoài quán bar, lúc này đây, trong ngõ nhỏ âm u có không ít người, các thiếu niên tóc đủ màu sắc tụ tập trong góc không biết tiến hành giao dịch gì.

Lương Khuê không thấy Tô Nham, xoay người rời đi.

“Lương Khuê?”

Lương Khuê kinh ngạc quay đầu lại: “Là mày hả, An Bình.”

Tô An Bình ngậm điếu thuốc cà lơ cà phơ từ sâu trong ngõ hẻm đi tới, thân mật ôm bả vai Lương Khuê lớn tiếng cười nói: “Thằng oắt này, gọi mày mấy cuộc bảo đi ra chơi, con mẹ nó mày đều đứng đắn cự tuyệt tao. Giờ sao lại một mình tìm tới? Té ra là có bạn khác à?” Tô An Bình nói rồi nhìn đám người bốn phía quanh Lương Khuê, kết quả chung quanh căn bản không có ai. Ngược lại phát hiện Lương Khuê cầm trong tay một chồng giấy đóng dấu, mang thêm ảnh chụp của Tô Nham, Tô An Bình kinh ngạc nói: “Ai yêu, đây không phải cậu bạn Tô Nham kia của mày à? Nó mất tích hả?”

Lương Khuê bất đắc dĩ cười khổ: “Mất tích nửa tháng, tìm khắp nơi không thấy.”

Tô An Bình dịu tắt tàn thuốc, nghiêm túc truy hỏi: “Bắt cóc hay trả thù? Báo cảnh sát chưa?”

“Hẳn không liên quan đến mấy chuyện ấy, Tô Nham…” Kỳ thật Lương Khuê mấy ngày nay đã nghiêm túc suy nghĩ, hắn nghĩ Tô Nham không chịu hiện thân, có phải chứng tỏ Tô Nham cần yên tĩnh một mình, chờ Tô Nham nghĩ kỹ, tự nhiên sẽ xuất hiện. Tô Nham muốn trốn tránh hắn, hắn làm thế nào cũng không có tác dụng. Thế nhưng mỗi lần nghĩ như vậy, hắn vẫn không thuyết phục được bản thân, giống như nếu mình không đi tìm Tô Nham, Tô Nham sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

Thấy Lương Khuê thần sắc đắng chát, Tô An Bình vỗ vỗ bờ vai hắn trấn an nói: “Đừng lo lắng, tao nói mày căn bản không cần hao tâm phí sức tìm cậu ta như vậy, không phải còn cha mày sao? Xin cha phái vài người đi tìm, hữu dụng hơn nhiều so với mày chạy tới chạy lui như vậy. Cho dù là thi thể cũng có thể bị người của cha mày móc lên. Giữ vững tinh thần, nhìn mày buồn bã ỉu xìu thực không quen.”

Lương Khuê dở khóc dở cười, nhịn không được nhắc nhở hắn: “Đừng nói lung tung, Tô Nham là người bạn rất quan trọng của tao, tao không ra sức tìm cậu ấy, cả cánh cửa của bản thân cũng không qua được.”

Tô An Bình nghe vậy quái dị dò xét Lương Khuê vài lần, lại đốt một điếu thuốc, không khỏi chua xót nói: “Mày thay đổi không ít.”

“Hả?” Lương Khuê hoang mang.

Tô An Bình nhả ra một vòng khói, cười khẽ: “Nhìn mày lo lắng vì bạn bè như vậy, rất làm người ta cảm động. Đáng tiếc An Tử không có phúc khí như Tô Nham kia, ha ha, có lẽ mày đến Thành phố C mấy năm, thật sự cùng An Tử, không, là cùng bọn tao phai nhạt tình cảm rồi.”

Lương Khuê nhướng mày, trầm mặc nhìn Tô An Bình nuốt mây nhả khói. Ban đêm thích hợp người ta nói ra lời trong lòng, Tô An Bình gần đây thân cận với An Tử, những lời này phỏng chừng đã sớm muốn nói .

“Người bạn cấp ba Tô Nham này của mày, còn quan trọng hơn bạn nối khố. Được, tao cũng không phải đàn bà cãi cọ chí chéo cái gì với mày, chính là trái tim băng giá, thật sự trái tim băng giá.” Tô An Bình cảm thán lắc đầu, miệng chậc chậc vài tiếng, căng môi lên, làm cho Lương Khuê đột nhiên cảm giác hắn rất cay nghiệt.

“Nói thế nào thì An Tử cũng học chung một trường cùng chúng ta khi còn bé, tình cảm nhiều năm như vậy, chậc chậc, nếu mày ra sức với nó như Tô Nham kia, An Tử cũng không đến mức thành như bây giờ.” Tô An Bình ảo não thở dài, lại bực bội dập tắt điếu thuốc.

Lương Khuê buồn cười: “An Tử làm sao có thể so với Tô Nham.”

Tô An Bình nghe vậy sững sờ, lập tức cười ha ha, chỉ vào Lương Khuê cười hừ: “Con mẹ nó mày thật bạo gan, cứ ăn ngay nói thật như thế, cũng đúng, từ nhỏ mày đã có cái đức hạnh như thế. An Tử làm sao có thể so với Tô Nham, tình huynh đệ mấy chục năm tính cái rắm. An Tử bị đuổi ra khỏi đơn vị là đáng đời, mày biết An Tử giờ làm gì không? Ha ha, mày khẳng định không biết a, An Tử làm lưu manh cướp giật ở phía nam, chuyên làm chuyện trái pháp luật, hiện nay không có văn hóa không có hậu trường lời ít tiền nhiều không dễ dàng, An Tử cũng chỉ bị bất đắc dĩ bị ép thôi, chỉ cần đại thiếu gia mày nói một chút, tiền đồ sáng lạng chờ trước mắt, hà tất đi qua liếm máu trên đao chịu khổ như vậy?” Hắn dứt lời khinh thường hừ lạnh vài tiếng, hai mày nhướng cao, làm Lương Khuê nhớ tới những người đàn bà tham sân đố kị.

Thời gian là một con dao giết heo, hủy diệt không chỉ là dung mạo tuổi trẻ, còn nhuộm đỏ trái tim đã từng thuần túy sạch sẽ.

Lương Khuê thừa nhận mình thật sự thay đổi, bởi vì hôm nay theo hắn thấy, có vài người bạn nối khố, có còn hơn không. Chẳng bao lâu sau, bọn họ cũng vì nguyên nhân nào đó mà bỏ lỡ lẫn nhau.

Lương Khuê đưa cho Tô An Bình một điếu thuốc, Tô An Bình do dự nhận lấy.

Lương Khuê cười khẽ: “An Bình, trên đời này không nhất định ai sống tốt hơn ai.”

“…” Tô An Bình sững sờ nhìn hắn.

“An Tử có con đường của An Tử, mày có con đường của mày, tao có con đường của tao.”

Lương Khuê xoay người: “Đều là tự bạn thân chúng ta chọn, ai cũng không thể đảm đương cho ai hết.”

Thân ảnh Lương Khuê chậm rãi biến mất trong màn đêm, Tô An Bình trầm mặc ngẩn người, điếu thuốc trong tay tàn đến đầu ngón tay, nóng bừng làm hắn giật mình vội vàng vứt xuống.

Sáng hôm sau, Lương Khuê vừa uống xong một chén sữa đậu nành, Tô An Bình liền gọi điện thoại tới, Lương Khuê dừng một chút, vẫn bắt lên nghe.

“Tìm tao chi đó?” Lương Khuê hỏi thẳng, cầm đũa kẹp sủi cảo tôm, hai ba ngụm liền tiêu diệt non nửa đĩa.

Tiếng nói truyền từ đầu kia lại là bạn gái của Tô An Bình Nghiêm, Tiểu Mễ: “Lương Khuê, An Bình thứ ngu đần kia tối qua chọc anh tức giận phải không? Anh đừng so đo với ảnh nha, ảnh chỉ là một tên thiếu tâm nhãn, tôi nói với ảnh rất nhiều lần, thân huynh đệ cũng phải tính toán chứ, ảnh lại ngược lại, đần độn suốt ngày liên lạc cùng An Tử, An Tử giờ đã là phần tử phạm tội, loại người này có gì tốt mà liên lạc, An Bình nhà chúng ta chính là quá ngốc, luôn nhớ đến tình nghĩa khi còn bé, hai mươi rồi mà suốt ngày cứ tình huynh đệ ý, cảm thấy quá đáng tiếc cho An Tử, ảnh làm huynh đệ có thể giúp thì cũng đã giúp nhiều rồi. Anh nói một chút, có huynh đệ giảng tình nghĩa như vậy không?”

Trong khi Nghiêm Tiểu Mễ thao thao bất tuyệt nước bọt văng tung tóe, Lương Khuê đã triệt để giải quyết dĩa sủi cảo tôm cộng thêm hai cái bánh bao thịt lớn cùng nửa bát cháo, lúc này lau lau miệng đứng dậy, cầm túi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Mỹ nữ, miệng không khô hả?” Lương Khuê vừa mở cửa xe vừa cười cô.

Nghiêm Tiểu Mễ ho nhẹ vài tiếng: “Anh chừng nào rảnh, An Bình nói mời anh ăn cơm.”

“Mấy ngày nữa đi.”

“A a, tôi hiểu, anh muốn tìm Tô Nham đúng không? Đừng lo, người hiền đều có thiện báo, tôi cùng An Tử sẽ giúp anh nghe ngóng tung tích của Tô Nham.”

“Vậy cám ơn, cứ như vậy đi, tôi phải lái xe .”

“Được, lần sau đi ăn lẩu ha.”

Nghiêm Tiểu Mễ cúp điện thoại, nụ cười lập tức tan đi, chống nạnh nhìn chằm chằm Tô An Bình đang hầu ở một bên.

“Tô An Bình, lần sau đừng ép em chửi, mắng anh đần độn.”

Tô An Bình xấu hổ liếc ngang: “Ai bảo em nhiều chuyện.”

Nghiêm Tiểu Mễ nhéo lỗ tai hắn: “Con mẹ nó anh thật ngốc nha, con nít ba tuổi cũng biết bạn nào có thể quen bạn nào không thể quen, gia thế Lương Khuê thế nào, sau này có người nhờ cậu ta làm giúp cái gì, người ta muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội, anh lại đá ra ngoài. Hơn nữa, Lương Khuê người ta nhân phẩm điểm nào không sánh bằng An Tử thứ lưu manh kia? Anh còn mấy năm nữa là tốt nghiệp, chờ anh tốt nghiệp muốn có việc làm, đi vào xã hội, đến lúc đó vào vòng luẩn quẩn, quy tắc kia anh nên hiểu a, đắc tội Lương Khuê rất thú vị sao?”

Tô An Bình buồn bực không lên tiếng, quy tắc trên xã hội hắn đương nhiên hiểu, có người bạn gia thế như Lương Khuê, có lợi rất lớn với hắn, nhưng mà, hắn nhịn không được nói: “Người ta có bản lĩnh, nhưng không nhất định sẽ chịu giúp, em thấy Lương Khuê giúp An Tử sao? Chỉ cần một câu của cha hắn mà thôi, An Tử liền không đến mức này.”

“Giúp hay không là một chuyện, vẫn tốt hơn so với anh đắc tội người ta, hừ. Lần sau để em phát hiện anh với lui tới với An Tử, em liền chia tay với anh. Tên An Tử kia, nói không chừng ngày nào đó sẽ bán anh luôn.”

“…”

Lương Khuê lại bề bộn toi một ngày, hoàng hôn đến hắn do dự thật lâu, chuyển đầu xe chạy nhanh hướng về phía nhà cha Tô Nham.

Hắn gõ cửa đi vào, trong phòng trống trải rất nhiều, quạnh quẽ rất nhiều, chỉ có một bảo mẫu vội vàng làm vệ sinh trong phòng khách.

“Ông Tô đâu?”

“Tôi đi gọi ổng.”

Không bao lâu Ông Tô đi tới, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn lần trước, sức sống tăng nhiều.

“Chú, Tô Nham vẫn chưa tới à?”

Ông Tô gật đầu: “Nó sẽ không tới…”

Lương Khuê không biết nói cái gì, thở dài: “Con tiếp tục đi tìm Tô Nham, chú bảo trọng.”

“Chờ một chút…”

“Chú muốn nói gì?”

Ông Tô hơi do dự, thở dài: “Chờ cậu tìm được Nham Nham… Nhớ nói cho nó biết, tôi đã ly hôn. Rất nhanh sẽ chuyển khỏi nhà này, địa chỉ mới tại hoa viên phú quý số 220 tòa 12 lầu 2 khu C.”

“…” Lương Khuê chăm chú dò xét người đàn ông này, hắn xác định thấy được hối hận trên nét mặt ông, hối hận ra tay với Tô Nham hay là chuyện khác?

Lương Khuê gật gật đầu: “Con sẽ chuyển lời.”

Về nhà trước buổi cơm tối, hiếm khi cha hắn cũng đúng giờ ngồi trên bàn ăn.

Lương Khuê mới uống một ngụm súp trứng, Lương Hưng Quốc liền mở miệng nói: “Còn chưa tìm thấy Tô Nham?”

Lương Khuê cùng Lương mụ mụ cùng lúc cứng đờ, Lương mụ mụ rất nhanh kịp phản ứng nói: “Chưa thấy, khắp nơi đều tìm không thấy, thật làm người ta lo lắng. Nó không có cha thương không có mẹ yêu, một mình có thể đến nơi đâu? Nghe nói… ngày đó cha nó đánh vào mắt nó làm bị thương rất nặng, Tô Nham đứa bé kia quật cường không xuất hiện, bệnh viện cũng không đi, cũng không biết kéo dài nữa vết thương trên mắt nó có thể chữa tốt hay không… Nếu để lại di chứng gì, vậy thì… Quá đáng thương.”

“…” Lương Khuê chôn đầu xuống dưới, thèm ăn lập tức biến mất. Mẹ là cố ý nói lời tốt để thay Tô Nham tranh thủ đồng tình của cha, nhưng lời này thật sự rất đúng.

Lương Hưng Quốc hơi nhíu mày, thả cái thìa trong tay xuống, hơi do dự, bấm điện thoại: “Diên Khánh, phái cậu làm một chuyện, cậu mang vài người giúp tôi tìm sinh viên A mất tích, bảo người đến chỗ tôi cầm tư liệu.”

“Cha…” Lương Khuê cảm xúc bành trướng, kích động vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Lương Hưng Quốc mặt không biểu tình, cúp điện thoại nói: “Tìm người quan trọng hơn.”

Lương Khuê ra sức gật đầu, thở một hơi thật dài, hắn mong muốn Tô Nham ở bên cạnh biết bao, hắn có thể nói cho Tô Nham, cho dù Ông Tô không quan tâm y, còn có rất nhiều người đang lo lắng cho y. Không cần tránh né nữa, can đảm đi tới, mai sau có gì xảy ra đi nữa, bọn họ có thể cùng nhau đối mặt. Hắn sẽ một mực nắm chặt tay Tô Nham, không bao giờ buông ra, giấc mộng tàn khốc kia cũng chỉ là mộng, nếu thật là hắn, sẽ nối tiếc hơi ấm trong lòng bàn tay Tô Nham, hắn muốn nắm cả đời.

Tô Nham, rất nhiều người đều đang chờ ngày cậu về.

Đêm tối tĩnh mịch, ngũ thải rực rỡ. Gió đêm se sắt, ánh trăng mê người.

Trong đêm tối, có kẻ mua say quên đời, cũng có người đang tìm kiếm lối về.

Bóng người gầy gò, chú chó uy vũ, một người một chó im lặng dạo bước trong con phố phồn hoa. Đón lấy những cái nhìn hiếu kỳ, những tiếng kêu sợ hãi. Nhưng ai cũng không lay động được họ nửa phần. Chủ nhân yên tĩnh, chú chó cũng yên tĩnh. Không có dây xích, không có vòng cổ, chú chó ngoan ngoãn đi theo bên cạnh chủ nhân, tận lực không làm người qua đường sợ hãi. Chủ nhân đi được một đoạn liền cúi người sờ sờ đầu nó. Chú chó thân mật cọ cọ lại, ô ô kêu lấy lòng.

Một người một chó đi đi dừng dừng, không nhanh không chậm, như thi nhân chậm bước dưới ánh trăng tròn.

Chỉ có hướng bọn họ đi tới, thủy chung không thay đổi.

Từ đại lộ ngựa xe như nước, đi qua hẽm nhỏ yên tĩnh an nhàn.

Từ phố xá sầm uất mỹ vị phiêu hương, đi qua cư xá vắng lặng im ắng.

Xuyên qua phồn hoa, xuyên qua trần ai.

Trăng sáng lấp ló ẩn hiện, hiện ra lại trốn vào.

Gió nổi lên rồi lại lặn, Hoa Xuân đầy đường.

Nhà Lương gia cũng không lớn, chỉ có hai tầng. Nhà Lương gia cũng không thấp, là dạng lầu tiểu dương lưu hành nhiều năm trước.

Nhà Lương gia rất cũ, dây thường xuân leo đầy. Mùa xuân đến, lá non xanh mơn mởn tranh nhau nhú lên từng mảnh, dây leo quanh co khúc khuỷu bám vào mái nhà xưa, cứ như muốn len vào trong đó. Trong đêm tối, nhà Lương gia mờ ảo như cảnh vật trong đồng thoại, chỉ vì ngọn đèn trên bệ cửa sổ nọ, làm ấm lại đêm đen rét lạnh, thắp sáng que diêm kia, hâm nóng giấc mộng của y.

Y từ dưới cửa nhìn lên ngọn đèn trong đồng thoại.

Người trong đồng thoại, trong ánh đèn, ngóng nhìn vào y.

Người dưới cửa giơ tay lên, chỉ vào mắt phải.

“Vết thương của tớ lành rồi.”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Đại Giới của Dạ Đích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.