Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến loạn 1

Tiểu thuyết gốc · 1160 chữ

Trong Thái Hoà điện, một người đàn ông trung niên đang ngồi chăm chú vẽ tranh. Gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng bức nhân, mày kiếm đầy anh khí, đôi mắt có phần mệt mõi nhưng vẫn vô cùng sắc bén. Mái tóc đã hai màu nhưng cũng nhìn ra được người này khi còn trẻ nhất định là một mỹ nam tử. Nét bút cuối cùng hạ xuống, đôi mắt người trung niên nhìn bức tranh toát ra vẻ ôn nhu vô hạn. Lão thái giám Hứa Từ luôn ở bên cạnh khi thấy bức tranh hoàn thành liền tiến lên nói :

“ Bẩm Hoàng Thượng, đêm đã khuya rồi Hoàng Thượng cũng nên an giấc. Xin Hoàng Thượng bảo trọng long thể “

Người trung niên này chính là Hoàng Đế của Hiên Viên quốc - Hiên Viên Lãng. Hắn không trả lời câu nói của Hứa Từ mà hỏi ngược lại :

“ Tiểu Từ, ngươi biết hôm nay là ngày gì không ? “

Hứa Từ ngập ngừng, hắn không dám trả lời. Hiên Viên Lãng cũng không làm khó hắn, tự trả lời câu hỏi do chính mình đặt ra :

“ Hôm nay là ngày mà 34 năm trước lần đầu tiên Trẫm gặp Băng Nhi a “ - Nhắc đến cái tên “ Băng Nhi “ thanh âm của vị Đế Vương lạnh lùng này liền trở nên mềm mại.

Hiên Viên Lãng chìm vào hồi ức :

“ Trẫm còn nhớ lần đầu gặp Băng Nhi ở sân tập võ, Băng Nhi theo cha mình là Hàn Tướng Quân đến. Sau đó, nàng ấy còn không khách khí nói ta là một bình hoa thì làm sao tập võ haha “

“ Ban đầu Trẫm thực sự không thích nàng ấy chút nào. Nữ nhân gì mà lại bạo lực như vậy a. Chính vì không thích nên cứ chọc ghẹo, chống đối khiến Băng Nhi tức giận đến nỗi đi bẩm tấu Phụ Hoàng, làm Trẫm bị cấm túc cả tháng haha “

Hứa Từ yên lặng đứng bên cạnh nghe hắn kể chuyện xưa. Hứa Từ biết Hoàng Thượng rất yêu Hoàng Hậu - Hàn Băng Băng nhưng vì một sự hiểu lầm làm cho hai người ở trong lòng nhau đều có khúc mắt. Dù Hoàng Hậu đã mất đi 15 năm rồi nhưng Hoàng Thượng vẫn nhất định không lập Hậu. Ngài từng tuyên bố đời này chỉ có một Hoàng Hậu mà thôi. Hơn nữa, hàng ngày sau khi xử lí tấu chương Hoàng Thượng đều đi Phượng Nghi cung để tưởng niệm Hoàng Hậu. Tất cả đồ vật đều giữ nguyên như lúc Hoàng Hậu còn sống, cung điện mỗi ngày đều phải quét dọn sạch sẽ, mỗi năm đều tu sửa một lần. Năm nào vào sinh thần của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đều tổ chức. Ai nói Đế Vương vô tình ? Hoàng Thượng là một lòng với Hoàng Hậu a. Hứa Từ thầm thở dài trong lòng, đáng tiếc cảnh còn mà người đã mất rồi. Bên này, Hiên Viên Lãng đã thoát ra khỏi hồi ức. Hắn cầm lấy bức tranh trên bàn, nói với Hứa Từ :

“ Tiểu Từ, ngươi đến nhìn một chút. Xem hoạ kỹ của Trẫm có thụt lùi không ? Nếu không giống thì nàng ấy sẽ không vui đâu “

Hứa Từ vội chạy đến bên cạnh nhìn bức tranh, miệng trầm trồ không ngớt :

“ Hoạ kỹ của Hoàng Thượng quả thật cao siêu như thần a, đây đúng là tuyệt tác “

Hiên Viên Lãng bị hắn chọc cười, gõ đầu Hứa Từ nói :

“ Hừ, ngươi xem bản thân đã 50 tuổi rồi mà còn như mấy tiểu thái giám vỗ mông ngựa Trẫm “

Hắn lại hít sâu một hơi, thở dài nói :

“ Tiểu Từ, ta tính đem bức tranh này treo ở Ngự Thư Phòng để mỗi lần nhớ Băng Nhi đều có thể nhìn thấy nàng ấy. Dạo gần đây đầu óc Trẫm có chút mơ hồ, nhiều chuyện xưa kia dần quên mất. Trẫm sợ một ngày nào đó Trẫm không còn nhớ bộ dạng của nàng ấy nữa. Có lẽ Trẫm đã già mất rồi “

Trong giọng nói của Hiên Viên Lãng có chút chua xót. Hắn từng nghĩ có lẽ suốt đời suốt kiếp sẽ không bao giờ quên được hình bóng mạnh mẽ nhưng dịu dàng kia. Nhưng dạo này thần trí hắn lại không còn tốt như xưa nữa, hắn sợ lỡ có một ngày hắn thật sự quên mất hình dạng của Băng Nhi. Lúc ấy chắc hắn phát điên mất !

Hứa Từ hoảng hốt :

“ Hoàng Thượng không khoẻ sao ? Thần lập tức đi truyền thái y “

Hiên Viên Lãng nhíu mày kiếm, phất tay cản lại :

“ Không cần, có lẽ gần đây Trẫm lao lực quá mức nên hơi mệt. Qua vài ngày sẽ khỏi, không cần truyền thái y “

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô. Làm cho khung cảnh yên tĩnh của Hoàng Cung bỗng trở nên náo loạn.

“ Cháy, Phượng Nghi cung cháy rồi “

“ Nhanh cứu hoả, nhanh lên “

“ Phượng Nghi cung cháy rồi, nước, nhanh đem nước đến “

Sắc mặt Hiên Viên Lãng khẽ biến :

“ Không, đó là nơi ở của Băng Nhi. Người đâu ! Lập tức đến Phượng Nghi cung cứu hoả. Nhất định phải bảo toàn Phượng Nghi cung “

Nhưng đáp lại lời hắn không phải là tiếng của cấm vệ quân mà là một tràn âm thanh đánh nhau do đao kiếm tạo thành. Tiếp theo đó là những tiếng kinh hô của cung nữ và thái giám

“ Thích khách, thích khách đột nhập “

“ A, cứu, có thích khách “

“ Có thích khách, hộ giá, hộ giá “

Lão thái giám Hứa Từ vừa nghe có thích khách liền chạy đến chắn trước người Hiên Viên Lãng, miệng kinh hô :

“ Bệ Hạ cẩn thận “

Hiên Viên Lãng vô cùng bình tĩnh, hắn đến gần cây trụ đồng lớn ở bên phải bàn vẽ tranh. Tay ấn lên một hoa văn điêu khắc tầm thường, cơ quan mở ra, bên trong là một thanh huyền kiếm vô cùng cao quý. Cầm lấy huyền kiếm, Hiên Viên Lãng hô một tiếng, 5 tên ảnh vệ luôn trung thành với hắn liền xuất hiện, đem Hứa Từ và hắn vây vào giữa theo hình tròn. Hiên Viên Lãng hắn không phải là một Quân Vương tay trói gà không chặt. Hắn là người đã đi ra từ núi thây biển máu, 16 tuổi liền ra chiến trường giết giặc được người đời đặt tên “ Huyết tướng quân “. Muốn lấy mạng Hiên Viên Lãng hắn ? Không dễ vậy đâu !!!

Bạn đang đọc Trọng sinh chỉ Hoàng Hậu vi tôn sáng tác bởi TrầnBăngBăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnBăngBăng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.