Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cung biến (1)

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Thành Tân năm thứ ba, tại một góc của lãnh cung.

Thời tiết tháng chạp âm u, ngoài điện gió lạnh thấu xương, trong viện cây cối đã sớm khô héo, tuyết đọng nặng trĩu trên các ngọn cây. Không biết sao những nhánh cây vẫn rất ngoan cường, tuyết rơi đọng suốt một ngày mà vẫn không bị gãy.

Trong điện, một mỹ nhân mặc trang phục lộng lẫy đang ngồi trên giường, bên cạnh có một ma ma đang đứng. Nhìn gương mặt, hai người đều có vẻ đã ngoài bốn mươi, nhưng nếu nhìn cẩn thận hơn, có thể nhìn ra họ không quá ba mươi tuổi. Cuộc sống sinh hoạt hàng năm ở lãnh cung đã để để những dấu vết hằn sâu trên gương mặt các nàng, khiến cho các nàng thoạt nhìn già hơn người khác mười mấy tuổi.

Hai người này, một người là chính phi của Hoàng thượng ở tiềm để*, xuất thân là đích trưởng nữ Dương Cẩn Kỳ của Phủ Bình An hầu, một người khác là thiếp thân nha hoàn của nàng – Tử Nghiên.

(tiềm để: Tiềm để (chữ Hán: 潛邸; Bính âm: qián dǐ), đầy đủ là Tiềm long để (潛龍邸), là một cụm danh từ ám chỉ đến nơi Hoàng đế từng ở trước khi đăng cơ)

Ngày Hoàng thượng đăng cơ, Bình An hầu do âm mưu tạo phản bị tru di cửu tộc. Hoàng thượng nghĩ đến nhiều năm tình nghĩa, bỏ qua ý kiến triều thần, không giết Dương Cẩn Kỳ mà chỉ đem nàng nhốt vào lãnh cung. Vì thế, người đời đều ca tụng Hoàng thượng là có tình có nghĩa, mà Hoàng thượng thực sự có tình có nghĩa hay không, cũng chỉ có đương sự biết được.

Lúc này, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, gương mặt Dương Cẩn Kỳ lộ ra ý cười đã lâu chưa thấy. Tử Nghiên thấy vậy lòng hơi chua xót. Đã bao lâu rồi nàng chưa thấy gương mặt tươi cười vui vẻ của cô nương. Cô nương nhà bọn họ vốn là nữ nhân tôn quý bậc nhất trong hoàng thành, mà lúc này đây lại nghèo túng đến nông nỗi này.

Hít hít mũi, Tử Nghiên nói: “Cô nương, ngài có muốn ra ngoài xem tuyết? Ngài cả ngày không ra cửa, hôm nay tuyết vừa mới rơi không lạnh lắm, nô tì đỡ ngài đi xem một lúc đi.” Từ sau khi bị biếm lãnh cung, cô nương nhà các nàng liền không cho nàng kêu “Vương phi” hay “Nương nương”, mà sửa lại xưng hô như hồi chưa xuất giá.

Đúng lúc này, trên nhánh cây cao có một con chim nhỏ không biết bay từ đâu tới đậu xuống, làm nhánh cây rung lên, những bông tuyết đọng ào ào rơi xuống. Chú chim dường như biết mình phạm phải sai lầm, cẳng chân thon dài dùng sức đạp, phành phạch vỗ cánh bay về phương xa. Mà nhánh cây đang rung lên cũng dần khôi phục yên lặng, tập trung nhìn lại thấy lộ ra một đóa hồng mai.

Ý cười trên mặt Dương Cẩn Kỳ càng sâu. Tính từ ngày đó, hẳn là hôm nay đi.

“Không cần, có chút cảnh sắc, xa xa nhìn liền tốt, không cần tự mình tham dự.”

Lời này thực sự có chút kì lạ, trên mặt Tử Nghiên lộ thần sắc khó hiểu. Ba năm bị giam vào lãnh cung, chưa có một lần tiểu thư mặc trang phục lộng lẫy, rửa mặt chải đầu trang điểm một phen như hôm nay. Nếu không phải để đi ra ngoài, thì vì sao làm vậy?

“Hôm nay bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? - Dương Cẩn Kỳ tất nhiên là thấy được thắc mắc trong mắt Tử Nghiên, nhưng nàng không giải thích, mà hỏi sang chuyện khác.

Nghe lời này, Tử Nghiên mím môi, nhìn thoáng qua sắc mặt cô nương nhà mình, áp a ấp úng nói: “Nhị… Nhị… cô nương sinh… Tam hoàng tử, hôm nay là lễ tắm ba ngày, trong cung đều đang chuẩn bị cho chuyện này.”

Ý cười của Dương Cẩn Kỳ lại càng sâu: “Nhị muội muội sinh à… Lễ tắm ba ngày này cũng thật long trọng!”. “Long trọng” từ này lại không biết là ý gì, Dương Cẩn Kỳ rõ ràng không đi ra bên ngoài, làm sao biết hay không long trọng.

Tử Nghiên cũng không chú ý nhiều từ này, mà lại nói sang chuyện khác: “Cô nương, nếu không phải lúc trước nhị cô nương….”

Lời còn chưa nói xong, đã bị Dương Cẩn Kỳ ngắt lời: “Lời này đừng nên nhắc lại.”

Nếu từ đầu, nàng còn đem mọi sai lầm của chính mình đều đổ lên đầu thứ muội, hận nàng ta bán đứng toàn bộ gia tộc, hận nàng ta cung cấp cho Hoàng thượng những cái gọi là chứng cứ “mưu phản” của cha. Về sau, nàng cũng dần dần hiểu được, dựa vào thứ muội của nào, làm sao có thể làm được đến mức độ như thế, rõ ràng là Hoàng thượng bày mưu đặt kế. Mặc dù không có thứ muội của nàng, thì cũng sẽ có những người khác đem “chứng cứ” trình cho Hoàng thượng. Tóm lại, Hoàng thượng đã có quyết tâm muốn diệt hầu phủ nhà bọn họ.

“Vâng” – Tử Nghiên đáp, bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm.

Sắc trời ngày một tối dần. Từ trước đến nay, lãnh cung vốn không phải là địa phương được ưa thích, các loại dụng cụ cực kỳ thiếu thốn. Than đốt lấy về từ ba ngày trước, mặc dù dùng tiết kiệm cũng chỉ đến buổi trưa đã đốt hết sạch. Ngày thường vào lúc này, Dương Cẩn Kỳ nhất định phải bọc chăn thật dày nằm trên giường. Chỉ hôm nay, thái độ của nàng rất khác thường, vẫn ngồi trên giường như cũ.

“Cô nương, trời lạnh, ngài đều đã ngồi cả ngày, giờ vẫn nên nằm xuống giường để tránh bị nhiễm phong hàn.” – Tử Nghiên ôn tồn khuyên giải.

“Không cần, hôm nay là ngày lành, sẽ có đại hỉ sự, ta nghĩ ngồi cạnh cửa sổ để nghe một chút.” – Đang nói chuyện, đột nhiên, ngữ điều của Dương Cẩn Kỳ trở nên thanh thoát hơn: “Mau tới nghe!”

Bạn đang đọc Trọng Sinh Kiều Hậu của Nghiên Nghiên Hạ Nhật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyetha92
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.