Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2211 chữ

Editor: Miêu Miêu

“Cái gì cũng đừng nói nữa, ta sẽ không đồng ý, hai người chúng ta vẫn còn liền không có phân gia, đúng là con bất hiếu!”.

.

Lý Trường Phong như cũ ngồi đó, cũng không ngẩng đầu lên, “Dù cho phân gia thì ta vẫn sẽ nuôi dưỡng cha, mẹ, làm như vậy đối tiểu đệ ca nhi cùng bọn nhỏ và đại ca cũng có trợ giúp.”.

.

Lý tiểu ca nhi trong mắt tràn đầy nước mắt, hắn tuy rằng là ca nhi duy nhất trong nhà, nhưng người luôn quan tâm, chăm sóc, để hắn ở trong lòng, cũng chỉ có nhị ca.

.

Lý mẫu trong lòng có chút phát đổ, nhìn Lý tiểu ca nhi đang khóc, nghĩ đến điều kiện trong nhà, “Ngươi lo lắng chuyện này làm gì? Lão tam có công danh tú tài, cũng có ít nhiều hán tử muốn cưới ca nhi nhà chúng ta!”.

.

“Vậy hai đứa nhỏ của đại ca thì sao? Bọn chúng cũng không còn nhỏ nữa, quá mấy năm cũng sắp thành thân!” Lý Trường Phong không tranh luận với Lý mẫu, mà là đem tình huống trong nhà, nói ra trước mặt Lý mẫu, cho hắn biết, cái nhà này người càng ngày càng nhiều, phòng ở không đủ, mà sau này chuẩn bị của hồi môn cho tiểu ca nhi, trong nhà cũng không đủ năng lực xây nhà. Lão tam tuy có danh tú tài, nhưng chỉ dừng ở đó, lại tâm cao khí ngạo không muốn dạy các hài từ trong thôn đọc sách, cũng không chịu đi làm ruộng,

.

Lý mẫu càng nghe lòng càng trầm xuống, chuyện này hắn đều biết, tức phụ lão đại cùng tức phụ lão tam đều có hài tử, đều suy nghĩ cho hài từ của mình, khó tránh khỏi có chút xung đột, lão tam lại cùng lão nhị có xung đột, aiiiii, lúc trước vì sao lại có thể đáp ứng chuyện lão tam và Vương ca nhi chứ!

.

Lý Trường Phong vụng về lau khô nước mắt cho Lý tiểu ca nhi, sờ sờ đầu tiểu đệ ca nhi nhà mình, “Khóc cái gì, cũng đã lớn như vậy rồi.”.

.

Lý tiểu ca nhi nghe lời, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Nhị ca, đừng phân gia, đi ở rể thì đi ở rễ, phân gia làm cái gì? Nếu là về sau nhị tẩu không cần huynh, huynh phải làm sao bây giờ?!”.

.

“Còn không phải là vì chuyện này?”.

.

Lý mẫu thở ngắn than dài, “Ta chính là không rõ, chỉ đi chợ một chuyến, ngươi nói muốn ở rể? A mà ta cũng chúc phúc ngươi, cũng đồng ý, như thế nào còn muốn phân gia?”.

.

“Ngươi nói thật đi, có phải ca nhi làm ngươi phân gia sau mới có thể tới ở rể?!” Lý mẫu cảm thấy nói như vậy, là có thể giải thích được vì sao ra lão nhị lại muốn phân ra, quả nhiên không phải là một Ca nhi đứng đắn! Còn chưa có xác định! Liền bắt đầu châm ngòi ly gián!.

.

“Không phải hắn, là tự ta nói ra.”.

.

Lý Trường Phong đứng lên, đem ghế để gọn qua một bên, đi ra ngoài sân, vừa đi vừa nói chuyện, “Ngày lão tam làm loạn đòi phân gia, ta cũng đã có quyết định.”.

.

“Nói tới nói lui, ngươi vẫn không bỏ qua được chuyện lão tam cùng tức phụ của hắn có phải hay không?!”.

.

Lý mẫu nhìn bóng dáng của Lý Trường Phong đi ra ngoài, chất vấn, nhưng Lý Trường Phong đến đầu cũng không quay lại, hắn đến một gia đình trong thôn, giúp xây nhà, trả nhân tình cho người ta .

.

“Mẹ à! Ta đã nói qua rồi, Vương Ca nhi không tốt! Còn cố tình làm cho tam ca mê luyến, đem hắn cưới vào nhà! Nhị ca rốt cuộc làm sai cái gì?! Hắn không nợ tam ca!”.

.

Lý tiểu ca nhi đối với Lý mẫu khóc không thành tiếng, 5 năm trước nhị ca lúc đi tòng quân có bao nhiêu kỳ vọng trở về, nhận được tin tam ca thành thân sự liền có bao nhiêu căm hận không muốn trở lại!.

.

“Đúng vậy, ta thật là hồ đồ, vậy mà liền thanh toàn bọn chúng! Như thế nào liền thành toàn bọn họ?!”.

.

Kỳ thật Lý Trường Phong một chút cũng không có nghĩ đến chuyện Vương gia ca nhi, hắn chỉ là không muốn để lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn đi ra ngoài, để người trong nhà trôi qua cuộc sống tốt đẹp, lại không nghĩ Lý mẫu cùng Lý tiểu ca nhi lại hiểu sai ý.

.

Hứa Thanh cũng không biết Lý gia đã xảy ra chuyện gì, hắn còn đang đào đất, gieo xuống đất lúa giống mới từ chợ mua về, mặc kệ ở thời đại nào, lương thực là thứ không thể thiếu được.

.

Đem đất xới lên, lại đem hạt giống chia thành mấy phần nhỏ, đắp đất bùn lên thành một khối, chờ mấy ngày là lúa mầm mọc ra, hắn liền có thể gieo ở ruộng nước bên ngoài, trước đây nguyên thân trồng lương thực rồi nộp thuế cũng chỉ đủ sống qua ngày, không giống Hứa phụ trồng loại lương thực sản lượng cao, vì phòng ngừa vấn đề này, Hứa Thanh quyết định ở trong đây ủ lúa mầm cho tốt rồi mới gieo mạ.

.

Thực vật trong không gian sinh trưởng so bên ngoài nhanh hơn, sống cũng nhiều hơn.

.

“Âyy, thật mệt quá đi mất!”.

.

Ra không gian Hứa Thanh đầu đầy mồ hôi, đã lâu không có làm việc quá sức, người cũng càng ngày càng mảnh mai.

.

Bây giờ đã là chạng vạng, hôm nay trời nắng đẹp, buổi chiều có chút ánh chiều tà rơi xuống toàn bộ xóm làng, nhìn xa xa, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, bình yên.

.

“Ku ku ku.”.

.

“Đói bụng.”.

.

“Thật muốn ăn cá. Cá? A!”.

.

Hứa Thanh lúc này mới nhớ tới trước cửa nhà mình cửa có một con sông không lớn cũng không nhỏ, trong trí nhớ của nguyên thân, rất ít có người ăn cá, bởi vì dễ mắc xương, hơn nữa còn có mùi tanh, xử lý không tốt, hán tử đều không muốn ăn!.

.

Hứa Thanh theo ký ức tìm ra bình nước năm đó Hứa phụ dùng cho mỗi lần lên núi, mặt trên có cái nút đơn giản, không cho nước bên trong chảy ra ngoài.

.

Đổ nước linh tuyền vào trong đó, nhấc thùng gỗ hướng con sông đi đến, hắn đi men theo con sông, tìm khu vực nước sông tương đối cạn, đem thùng gỗ bỏ vào trong nước, “Ôi, có vẻ lạnh!”.

.

Bây giờ thời tiết còn chưa ấm áp lắm, nước có chút lạnh, đem bình gỗ chứa linh tuyền một chút vào xung quanh thùng gỗ, chỉ một lát sau thùng nước liền vây quanh bốn cái đầu tương đối giống cá trắm cỏ, lớn nhất chừng hai cân, nhỏ nhất cũng một cân!.

.

“Chui đầu vô lưới!” Hứa Thanh đắc ý kêu lên, nhân cơ hội cá đang thưởng thức linh tuyền liền đem cá cất vào thùng gỗ, dù sao cá ăn linh tuyền, cậu muốn ăn cá, cũng không thèm để ý sẽ lãng phí linh tuyền.

.

“Ai nha, đây không phải xấu ca nhi sao?”.

.

Má ơi, thanh âm này làm Hứa Thanh nổi hết da gà! Quá nữ tính!.

.

Hứa Thanh run rẩy nhấc theo thùng gỗ quay đầu, liền nhìn thầy một đại thúc mập mạp, giữa mày có nốt ruồi đỏ, chính là một ca nhi mập mạp cõng sọt, sọt chứa đầy cỏ heo, đang nhìn về phía mình!.

.

“Ta đã quên cắt cỏ heo.”.

.

“Là ai đây nhỉ?”.

.

Hứa Thanh đầu óc kịp thời ổn định lại, “Ngươi là?”.

.

Ngụy a sao lâu rồi không thấy xấu ca nhi, những xấu ca nhi này đã không còn “Xấu” nhỉ, tuy rằng mặt có chút hồng, bất quá có thể so với ca nhi trong thôn có phần trắng nõn hơn, nghe thấy xấu ca nhi hỏi mình, Ngụy a sao cũng không hoài nghi, bởi vì nguyên thân rất ít đi lại trong thôn, không quen biết hắn, cũng có thể hiểu được.

.

“Ta là Ngụy a sao, sống ở đầu thôn đây! Ngươi không thường lui tới trong thôn chơi nên không biết ta cũng đúng thôi?! Ngươi bắt nhiều cá như vậy để làm gì ?” Ngụy a sao vừa đến gần Hứa Thanh đã nghe mùi cá, cúi đầu thì thấy, đây không phải là cá mà hán tử nhà mình chán ghét không muốn ăn sao?!.

.

Hứa Thanh thấy người khác coi thường mình nhiều rồi, tự nhiên cũng quen, nhưng lời nói người trước mắt lại không mang địch ý, lại thấy trong mắt đối phương đều là tỏ ra đồng cảm với mình, có chút phát nghẹn.

.

“Ta, là ta ăn.” Có thể chứ? Dù sao là ta ăn, cũng không có phạm pháp!.

.

“Ăn?!”.

.

Trời ạ, Ngụy a sao lập tức cảm thấy xấu ca nhi thật sự quá đáng thương, trong nhà đã không có người lớn chiếu cố, hôn sự cũng không ai quan tâm, đã đến tuổi định hôn, còn phải đi ăn cá, thật là đáng thương!.

.

“Ô? Ngụy a sao?”.

.

Trong tay Hứa Thanh nhiều thêm một cái bánh bao, là Ngụy a sao nhét lại vào.

.

“Ta có mang lương khô theo, nhưng cuối cùng cũng không ăn, ngươi ăn tạm đi, về sau có chuyện gì khó xử liền tới tìm ta! Ăn nhiều cá không tốt đâu!”.

.

Ngụy a sao nói xong liền xoay thân mình mập mạp quay đi, từng bước từng bước hướng về trong thôn.

.

“Người này thật là đáng yêu mà!”.

.

Hứa Thanh cười khổ nhìn bánh bao trong tay, nghĩ nghĩ vẫn là giữ lại, tiếp tục đi về nhà, cái này tuy rằng không muốn ăn, nhưng đây là thành ý của người khác, không được lãng phí!.

.

Ngụy a sao mới vừa vào thôn liền gặp phải Tạ a sao tìm đồ ăn về nhà, “Ai nha, Tạ gia, ngươi đi tìm đồ ăn cũng thật là nhanh!”.

.

Tạ a sao nhìn lên, đây không phải là Ngụy gia ở đầu thôn sao? Người này nói chuyện tuy rằng thắng tụt, nhưng tâm địa quả thật rất tốt, Tạ a sao nghe thấy đối phương khích lệ, hào sảng chia một lượn lớn đồ ăn nhét vào sọt của Ngụy a sao.

“Cũng không phải, nhà chúng ta chỉ có hai vợ chồng cũng không ăn được nhiều, ngươi mang về nếm thử đi!”.

.

Ngụy a sao cũng không khách khí, cười tủm tỉm nói cảm ơn, nhớ tới vừa mới gặp xấu ca nhi, lại có chút không đành lòng, “Ta nói với ngươi chuyện này, ta vừa mới ở bờ sông gặp được xấu ca nhi!”.

.

Tạ a sao ánh mắt liếc qua, xấu ca nhi, nhà ngươi mới là xấu ca nhi!.

.

Ngụy a sao thần kinh thô, cũng không hiểu ánh mắt đó, còn tưởng rằng hắn cũng đang lo lắng, vì thế đem chuyện gặp được Hứa Thanh kể chi tiết.

.

“Cái gì?! Ăn cá?!”.

.

Tạ a sao muốn quỳ lạy Hứa Thanh luôn rồi, chuẩn bị thành thân, rốt cuộc muốn làm cái gì đây! Chẳng lẽ đứa nhỏ này vì tiết kiệm liền đến cá cũng lấy làm thức ăn sao?.

.

“Ngụy gia, trời cũng không còn sớm, ta hôm khác lại nói!” Tạ a sao lúc này hận không thể bay đến nhà Hứa Thanh, xem hắn rốt cuộc trải qua những ngày ra sao!.

.

Ngụy a sao nhìn sắc trời, “Ôi, đã trễ thế này rồi, ta phải về nhà nấu cơm, được, lần sau chúng ta lại nói chuyện!”.

.

Nói xong cũng vô cùng gấp gáp cõng cỏ heo đi về phía nhà mình, mấy ngày nay cày bừa vụ xuân, nấu cơm không kịp, hán tử lại kêu ầm lên!.

.

Hứa Thanh đem thùng cá về nhà cất gọn, liền đi đến mảnh đất trồng rau cắt cỏ heo mang về, cho lợn đã có chút thịt ăn, mới vừa đem một con cá làm sạch sẽ, liền nghe thấy Tạ a sao vừa gõ cửa, vừa kêu to.

.

“Thanh Ca Nhi? Là ta, Tạ a sao đây!”.

.

Hứa Thanh bất đắc dĩ vẫy vẫy nước dính trên tay, ngoài Tạ a sao cũng không có ai tìm cậu! Không phải hắn còn là ai.

.

“Đây đây!”.

.

Tạ a sao thấy cổng mở ra, mới vừa đứng sát vào Hứa Thanh, đã nghe thấy một cổ mùi tanh sộc lên.

.

“Trời đất, ngươi thật sự ăn cá sao? Có chuyện gì khó xử ngươi cứ nói cho Tạ a sao! Đi, sang nhà ta ăn cơm đi!”.

.

Nói liền chuẩn bị lôi kéo Hứa Thanh đi, Hứa Thanh vội vàng nhanh tay lẹ mắt tránh ra, “Ôi ôi ôi, cẩn thận một chút, tay ta vừa mới xử lí cá đó, mùi rất nồng !”.

Bạn đang đọc Trọng sinh thành ca nhi xấu xí đi làm ruộng của Tả Mộc Trà Trà Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.