Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau

Phiên bản Dịch · 1633 chữ

Viên Phượng Sơn ăn cơm chiều do Đỗ Vũ Hàm làm thì liên tục khen đồ ăn, Viên Khải Văn càng là ăn đến không ngẩng đầu.

Hàn Tú Cầm cũng thật cao hứng, miệng cháu trai phi thường bắt bẻ, Đỗ Vũ Hàm trù nghệ tốt, về sau cháu trai thật có phúc.

Viên Khải Văn lập tức bị Đỗ Vũ Hàm dùng một bữa cơm thu phục, thái độ đối với Đỗ Vũ Hàm tốt tưởng được.

Buổi tối, lúc nghỉ ngơi, Hàn Tú Cầm mới hỏi:

- Lão Viên, ông thấy đứa nhỏ này thế nào, có phải rất tốt hay không?

Viên Phượng Sơn cũng có kinh nghiệm duyệt người phong phú, biết nhìn người, ông lắc lắc đầu, nói:

- Đứa nhỏ này không đơn giản, tôi nhìn không thấu.

Hàn Tú Cầm rất kinh ngạc đối với câu trả lời của chồng, nói:

- Sao ông lại có cảm giác như vậy, tôi thấy là một cô gái nhỏ đơn thuần a.

Viên Phượng Sơn vừa cởi quần áo vừa nói:

- Theo như bà nói, cô bé này luôn sống ở nông thôn, chưa thấy qua việc đời, nhưng bà thấy hôm nay con bé gặp người, thấy đồ không hề khiếp đảm co rúm, lần đầu tiên gặp mặt cũng ứng đối với tôi rất tự nhiên. Liền nói đồ ăn hôm nay cô bé làm, bà cảm thấy thế nào?

Hàn Tú Cầm cao hứng, trả lời:

- Đứa nhỏ này trù nghệ không tệ, về sau Nghĩa Tiên thật có phúc.

Viên Phượng Sơn vừa thấy vợ không bắt được trọng điểm trong lời của ông, liền nói:

- Cách làm cá kia, không phải là người bình thường có thể làm được. Cách làm kia rất giống hương vị mà tôi đã ăn ở một nhà hàng. Không nghĩ tới nhiều năm sau vẫn có thể được nếm thử ở trong chính nhà mình. Đồ ăn dùng nguyên liệu đơn giản, nhưng lại hoàn toàn làm ra được hương vị cá tươi ngon.

Hàn Tú Cầm nghe xong cũng kinh ngạc không thôi:

- Ông không nhớ lầm chứ? Một cô nhóc vẫn luôn ở nông thôn, sao có thể so sánh với đầu bếp? Có lẽ là vừa khéo.

Trù nghệ của Đỗ Vũ Hàm là cô tôi luyện từng chút, từng chút ra tới, sau khi không gian xuất hiện, theo nó thăng cấp, Đỗ Vũ Hàm phát hiện cửa hàng trong không gian có thực đơn, liền mua để học tập. Sau đó cô ra nước ngoài, dựa vào một tay trù nghệ của mình mới từ từ lập nghiệp, từng chút trở thành nữ cường nhân trong thương trường.

Hôm nay cô muốn lưu lại một ấn tượng tốt với người Viên gia, vì vậy mà thể hiện trù nghệ của mình, không nghĩ tới lại rước lấy hoài nghi.

Viên Phượng Sơn cũng cảm thấy không có khả năng, lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết nói như thế nào, chỉ là cảm giác. Bất quá hiện giờ Nghĩa Tiên đã như vậy, cũng không có gì, có một người vợ có trù nghệ tốt cũng vừa hay. Có lẽ cô gái nhỏ này thật có thể trấn an tính tình càng ngày càng táo bạo của Nghĩa Tiên.

Viên Phượng Sơn cũng cảm giác được ở trên người Đỗ Vũ Hàm có một cổ khí chất an tĩnh làm người bình tâm, cũng cảm giác được tính tình Đỗ Vũ Hàm tương đối trầm ổn, trưởng thành sớm, so với con trai nhỏ của ông thì trầm ổn hơn nhiều. Có lẽ lần này thật sự đã tìm đúng người.

Ở Viên gia nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Hàn Tú Cầm liền mang theo Đỗ Vũ Hàm đi tới nơi Hàn Nghĩa Tiên ở.

Hàn Nghĩa Tiên đi tới tỉnh D, cũng không ở nhà cô cô, hắn là anh hùng chiến đấu, hơn nữa có uy thế Hàn gia, quốc gia sẽ không mặc kệ.

Hàn Nghĩa Tiên yêu cầu một nơi an tĩnh, Viên Phượng Sơn liền tìm người đem an bài hắn ở cách quân khu không xa, là một tiểu viện trong hưu sở.

Hưu sở này, trước đây là biệt viện của một gia đình giàu có, sau giải phóng liền sung công, vô chủ, bởi vì hoàn cảnh tốt, đã được coi thành nơi nghỉ ngơi của cán bộ.

Tiểu viện cũng không ở bên trong hưu sở, mà là cách hưu sở một khoảng nhất định, lưng dựa vào núi lớn. Chung quanh tiểu viện, cây cối tươi tốt, đã che đậy tiểu viện kín mít, hoàn cảnh phi thường thanh u.

Lúc này bên cạnh Hàn Nghĩa Tiên chỉ có một người lính cần vụ, là người vẫn luôn đi theo bên người hắn, chiếu cố hắn, Lưu Cương. Sau khi Hàn Nghĩa Tiên bị thương, hắn vẫn luôn theo bên người để chiếu cố, sau đó cũng đi theo Hàn Nghĩa Tiên tới tỉnh D.

Hàn Tú Cầm đạp xe mang theo Đỗ Vũ Hàm tới tiểu viện Hàn Nghĩa Tiên ở.

Đỗ Vũ Hàm rất quen thuộc nơi này, nơi này là nơi kiếp trước cô đã ở rất nhiều năm, mỗi một gốc cây, một cây cỏ ở nơi này, cô đều phi thường quen thuộc.

Hiện giờ một lần nữa đi tới nơi này, sắp nhìn thấy Hàn Nghĩa Tiên, Đỗ Vũ Hàm kích động không thôi.

Tới cửa tiểu viện, Hàn Tú Cầm đẩy xe đạp vào sân, Đỗ Vũ Hàm theo sát phía sau.

Lúc này thời tiết còn tương đối lạnh, trong sân không có một chút màu xanh lục, chỉ có mấy cây trụi lủi, nhưng được thu dọn sạch sẽ.

Từ cửa vào, có một con đường bằng những phiến đá xanh nối thẳng tới cửa chính phòng. Ở trước cửa chính phòng cũng đặt mấy phiến đá xanh, nhìn thập phần sạch sẽ lại ngăn nắp.

Trong viện chính phòng có bốn gian, phía đông phòng là phòng bếp, nồi và bếp hợp với giường sưởi phòng ngủ đông phòng, gian thứ ba là phòng khách, phía tây cũng là một gian phòng ngủ.

Đi vào sân, giữa tường phía tây có hai gian sương phòng, phía đông có một gian phòng tạp vật cùng một cái lều chưa củi, toàn bộ tiểu viện phi thường hợp quy tắc.

Hàn Tú Cầm mang theo Đỗ Vũ Hàm đẩy cửa nhà chính ra, rồi đi vào trong phòng.

Nhà chính sử dụng làm phòng khách, diện tích cũng rất lớn, có một bộ sô pha, trước sô pha là một cái bàn trà, bên cạnh sô pha là mấy cái ghế dựa và bàn tròn, ngày thường dùng ăn cơm.

Lính cần vụ Lưu Cương nghe được động tĩnh liền chạy nhanh ra đón.

- Hàn chủ nhiệm, ngài đã tới, đoàn trưởng ở trong phòng, ngài mau vào đi.

Nói xong, Lưu Cương liền không dấu vết đánh giá Đỗ Vũ Hàm, hắn ẩn ẩn đoán được đây là hộ lý mà cô cả của đoàn trưởng tìm đến, chuyên môn chiếu cố đoàn trưởng. Nhưng người này cũng quá nhỏ, là một đứa trẻ a.

Đỗ Vũ Hàm nhìn thấy Lưu Cương, mỉm cười coi như lời chào hỏi, làm Lưu Cương đỏ bừng mặt.

Tuy rằng vóc dáng Đỗ Vũ Hàm nhỏ, có vẻ tuổi còn rất nhỏ, nhưng khí chất trên người lại có một cổ hương vị thành thục. Có thể là bởi vì trong thân thể non nớt này là một linh hồn thành thục a.

Hàn Tú Cầm lôi kéo Đỗ Vũ Hàm đi vào buồng trong, Hàn Nghĩa Tiên đang ngồi trên xe lăn, đang cầm một quyển sách xem.

Đỗ Vũ Hàm đi vào trong phòng, rốt cuộc thấy được dung nhan đã nhiều năm không thấy kia..

Cô tham lam nhìn Hàn Nghĩa Tiên, gương mặt như ngọc kia lúc này có chút tái nhợt, sống mũi cao thẳng, mày kiếm nhập tấn, hai mắt thâm thúy có thần, độ dày vừa phải môi gắt gao mím lại, bởi vì hao tổn khí huyết mà sắc môi cũng có chút tái nhợt.

Mọi ngũ quan xuất sắc hợp thành một gương mặt tuấn mỹ. Tuy rằng cả khuôn mặt thập phần tuấn mỹ, nhưng lại không mang theo một nét phụ nữ, ngược lại lộ ra cương nghị quả cảm.

Đỗ Vũ Hàm biết lúc này gương mặt căng chặt lộ ra sắc mặt tối tăm kia, nhưng một khi cười lên sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác ôn tồn lễ độ, quân tử như ngọc.

Lúc này Hàn Nghĩa Tiên ngồi trên xe lăn làm người ta không nhìn ra thân hình cao lớn của hắn, nhưng Đỗ Vũ Hàm biết Hàn Nghĩa Tiên cao ít nhất ở 1m85 trở lên.

Thân thể đau đớn hơn nữa tâm lý bị đả kích đã làm Hàn Nghĩa Tiên lúc này thập phần gầy ốm, áo quân trang mặc trên người đều có chút dài rộng.

Nhìn đến chỗ này làm trong lòng Đỗ Vũ Hàm thập phần khó chịu, hạ quyết tâm nhất định phải điều trị tốt thân thể Hàn Nghĩa Tiên..

Hàn Nghĩa Tiên nghe thấy cô cả của mình tới, mới ngẩng đầu nhìn, thấy bộ dáng cô cả tựa hồ thật cao hứng, lại thấy có một cô gái nhỏ đi theo phía sau cô cả..

Cái đầu nho nhỏ của cô gái, nhìn bộ dáng cũng chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi. Gương mặt thập phần gầy ốm, cằm có chút nhọn, đôi mắt lớn, mày lá liễu, môi anh đào, làn da có chút thô ráp, nhưng chỉnh thể mà nó, vẫn khá xinh đẹp.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc của Sương Lộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.