Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đề nghị

Phiên bản Dịch · 1648 chữ

Hàn tú cầm đem chăn, đệm giường đều chuẩn bị mang ra bên ngoài phơi. Hôm nay thời tiết không tồi, nắng đẹp, phơi chăn, buổi tối đắp thoải mái hơn.

Lúc này Lưu Cương cùng đỗ vũ hàm cũng đã trở lại, nhìn thấy Hàn tú cầm đang phơi chăn liền chạy nhanh tới hỗ trợ.

Biết mình ở tây phòng, đỗ vũ hàm liền chủ động đi tới tây phòng thu thập một chút.

Trong Tây phòng ngoại trừ một chiếc giường còn có một án thư cùng một phen ghế dựa, còn lại không có gì.

Cũng may đồ của đỗ vũ hàm không nhiều lắm, trừ bỏ vài món quần áo Hàn tú cầm cho ra thì không còn cái khác, mấy thứ này trước tiên đặt ở trên giường là được.

Kiếp trước đỗ vũ hàm ở căn phòng này 5 năm, phi thường quen thuộc nơi này.

Cô biết Hàn nghĩa tiên là một người kiêu ngạo, cho dù tàn tật cũng sẽ không để cho người khác thương hại hắn.

Hiện tại hắn hành động không tiện, mỗi ngày đều khống chế bản thân ăn ít, cũng ít uống nước, như vậy liền có thể giảm số lần đi WC. Hắn không muốn phiền toái người khác, việc này cũng ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ của Hàn nghĩa trước.

Trước khi Đỗ vũ hàm tới đã tính toán tốt, phải điều trị tốt cho thân thể Hàn nghĩa tiên trước, ăn uống ít là không thể được, phải thay đổi tình hình này.

Đỗ vũ hàm nhìn diện tích cùng bài trí của gian phòng khách bên ngoài, hoàn toàn có thể mở một cửa ở góc phòng. Phía sau phòng ở là đất trống, ngoại trừ mấy cái cây ra thì không còn gì, có thể làm một phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh có thể đặt một cái bồn cầu, ở hai bên bồn cầu có giá cố định, đặt một cái bể tự hoại ở khu đất trống bên ngoài phòng vệ sinh, cái này có thể giải quyết vấn đề WC cho người hành động không tiện.

Còn có đào một cái giếng nước ở bên ngoài phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh phải làm cái cống thoát nước thông ra bên ngoài, mặt đất dùng xi măng hoặc là gạch lát lên, vấn đề tắm rửa cũng được giải quyết.

Hàn nghĩa tiên có thể tự mình ở trong phòng vệ sinh tắm rửa, không cần người khác hỗ trợ, phỏng chừng như vậy hắn sẽ càng nguyện ý.

Hơn nữa về sau trời mưa cũng không cần ra khỏi phòng mà vẫn có thể giải quyết được hết thảy vấn đề, này đối với Hàn nghĩa tiên mà nói thì càng tiện hơn.

Đỗ vũ hàm cũng muốn giúp sinh hoạt của Hàn nghĩa tiên thoải mái hơn chút, trước khi hắn có thể đứng lên một lần nữa.

Làm một cái phòng vệ sinh không phải chuyện lớn gì, cớ sao mà không làm a.

Đỗ vũ hàm kéo Hàn tú cầm đến tây phòng, sau đó nói cho bà nghe về ý định của mình, Hàn tú cầm vừa nghe, đôi mắt đều sáng lên.

Bà lôi kéo tay đỗ vũ hàm, khích lệ nói:

- Vẫn là vũ hàm nghĩ chu đáo, như vậy chính đã giải quyết được vấn đề lớn. Cháu là không biết chứ, Hàn đại ca của cháu từ rất nhỏ đã có thói ở sạch, tắm rửa thật sự trở thành vấn đề khó khăn không nhỏ. Nếu có phòng vệ sinh giống như cháu nói, về sau trời mưa cũng không cần đi ra đi WC, mùa đông cũng không cần đi ra ngoài chịu lạnh. Biện pháp này của cháu thật sự là quá tốt. Trở về cô bảo chú của cháu kiếm người xây dựng.

Hàn tú cầm cũng hiểu vấn đề của cháu trai, từ khi thân thể hành động không tiện, hắn liền ít đi WC, khống chế lượng đồ ăn uống, bà có khuyên cũng vô dụng, cháu trai không muốn phiền toái người khác.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể sớm muộn gì cũng bị dày vò hỏng.

Biện pháp này của Đỗ vũ hàm thật sự không tồi. Phòng vệ sinh hợp cùng phòng khách, xe lăn cũng có thể đi vào, còn có trang bị tay vịn, cháu trai cũng có thể tự mình đi WC, cũng có thể thường xuyên tắm rửa.

Đỗ vũ hàm liền nói qua về những đồ cần dùng cho Hàn tú cầm.

- Cô cả, tìm mấy người thợ thủ công, bọn họ sẽ biết cần những thứ gì, công trình này rất đơn giản, nếu nhiều người, một ngày là có thể hoàn công.

Hàn tú cầm nói:

- Để cô bảo chú cháu tìm nhiều người chút, tốt nhất là trong một ngày có thể làm xong, cũng miễn cho Hàn đại ca của cháu bị quấy rầy.

Đỗ vũ hàm nghĩ đến hiện tại ở bên ngoài cô mang danh là hộ lý của hàn nghĩa tiên, phải chú ý xưng hô, không thể để Hàn nghĩa tiên nghĩ nhiều, lập tức nhỏ giọng nói:

- Cô cả, hiện tại nếu cháu chỉ là hộ lý của Hàn đại ca, như vậy ở bên ngoài chúng ta còn phải sửa lại xưng hô, bằng không để Hàn đại ca hoài nghi thì không tốt.

Hàn tú cầm vừa nghe xong liền nói:

- Cháu nói rất đúng, vậy về sau cháu gọi cô là dì Hàn đi, gọi chú cháu là bác Viên là được. Chờ hai đứa kết hôn lại sửa miệng cũng không muộn.

Đỗ vũ hàm nghĩ thầm, về sau làm gì cần sửa miệng, bởi vì về sau cô căn bản không nghĩ gả cho Hàn nghĩa tiên.

Chờ chân của Hàn nghĩa tiên tốt lên, hắn trở về bộ đội, bên người hắn tất nhiên là sẽ có một đám cô gái thế gia, ưu tú lại xinh đẹp quay chung quanh, nào còn đến lượt cô.

Hàn nghĩa tiên ưu tú như vậy, thị phi bên người khẳng định cũng nhiều, phụ nữ quay chung quanh cũng nhiều. Nếu cô không phân rõ hiện thực, một hai phải ở lại bên người Hàn nghĩa tiên, vậy thì những người phụ nữ thích Hàn nghĩa tiên đó sẽ không bỏ qua cho cô, khẳng định sẽ tìm cô gây phiền toái, cô mới không thèm tự mình chuốc lấy cực khổ.

Ngay cả người nhà Hàn nghĩa tiên, đặc biệt là mẹ hắn sẽ không cho phép hắn có một người vợ như cô. Cho nên cô nên chữa khỏi chân cho Hàn nghĩa tiên trước, sau đó thành công lui thân mới là lựa chọn tốt nhất.

Hàn tú cầm an bài tốt cho đỗ vũ hàm xong, liền ra ngoài tạm biệt cháu trai, bà cũng rất bận.

Hai ngày này là không có biện pháp, nên bà chỉ có thể xin nghỉ, hiện tại đã sắp xếp cho đỗ vũ hàn xong, bà cũng không thể chậm trễ thời gian nữa.

Từ hai ngày này tiếp xúc cùng đỗ vũ hàm, bà cũng biết, cô gái nhỏ này tính cách trầm ổn, hiểu lý lẽ, làm việc có dự tính. Có đỗ vũ hàm chiếu cố cháu trai, bà cũng có thể an tâm công tác.

Thu dọn Tây phòng xong, đỗ vũ hàm cũng không nhàn rỗi, đem quần áo dơ mang đi giặt.

Tuy rằng quần áo đã rách nát nhưng cô không thể bỏ, về sau cô khẳng định sẽ vào núi, mấy cái quần áo này vừa lúc mặc, cũng không sợ bị rách.

Trong tiểu viện có một giếng nước, đã xây miệng giống, múc nước rất tiện. Ở bên cạnh giếng giặt quần áo, nước có thể múc từ giếng lên.

Nước trong giống uống cũng ngọt, một chút vị mặn cũng không có. Ngày thường nước uống, nấu cơm đều là dùng nước từ giếng này.

Đỗ vũ hàm thấy trong phòng bếp có một ngụm lu nước to, bên trong đầy nước, như vậy phòng bếp dùng muốn dùng nước cũng tiện.

Nghe nói tiểu viện này là nơi tiên sinh dạy học cho những gia đình giàu có đã từng ở, mọi thứ đều rất tiện.

Lúc Đỗ vũ hàm ở trong sân giặt quần áo, Hàn nghĩa tiên cũng ở trong phòng hỏi Lưu Cương, cái nhìn của hắn với đỗ vũ hàm:

- Vừa rồi cậu mang theo cô gái đó dạo qua một vòng, cảm giác nàng thế nào?

Lưu Cương cào cào cái ót, ngờ nghệch trả lời:

- Cảm giác khá tốt đi, rất biết làm việc. Cô ấy còn nói trù nghệ của cô ấy không tồi, về sau cô ấy sẽ tiếp nhận chuyện nấu cơm, ngài không cần ăn đồ ăn khó nuốt do tôi làm nữa.

Hàn nghĩa tiên đương nhiên biết đồ ăn Lưu Cương làm ra khó ăn thế nào, mấy ngày nay không thiếu những lần tra tấn dạ dày của hắn. Đây là chỗ duy nhất không như ý của Lưu Cương. Nếu trù nghệ của cô gái nhỏ kia tốt, vậy không thể tốt hơn.

Nhìn thời gian sắp tới giữa trưa, đỗ vũ hàm liền đến phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn.

Trong phòng bếp, lương thực có không ít, có gạo, bạch diện, gạo kê, bột ngô, bắp tra, hạt cao lương còn có vài loại ngũ cốc.

Rau dưa thì tương đối ít, chỉ có khoai tây, củ cải, cải trắng, bí đỏ, còn có một ít khoai lang, cũng không tệ lắm.

Những thứ cần dùng để nấu ăn bồi bổ, thì lại càng thiếu, chỉ có thể tạm chấp nhận trước.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc của Sương Lộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieubathoi97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.