Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là Trương Tiểu Phàm?

Tiểu thuyết gốc · 1458 chữ

Thanh Vân môn, Đại Trúc Phong!

“ A!” Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy trong đầu tựa hồ bị thứ gì đó liên tục trùng kích vô cùng đau nhức, trận đau đầu này tuy đến nhanh nhưng đi cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc liền dịu dần rồi biến mất.

Sau đó, trong đầu của Trương Tiểu Phàm lại hiện lên vô số những mảng kí ức có chút hỗn loạn, đem những mảng kí ức này đọc qua một lần, hắn gương mặt không khỏi trở nên kinh hãi. “

Thảo Miếu thôn? Phổ Trí đại sư? Thanh Vân môn?” Trương Tiểu Phàm không dám tin tưởng, hắn cư nhiên xuyên không rồi, xuyên qua chính là “Tru Tiên” thế giới, hơn nữa bản thân lại trở thành nhân vật chính tương lại Quỷ Lệ Trương Tiểu Phàm!

“ Đệ tỉnh lại rồi à? Thế thì tốt.” Từ bên ngoài cửa vọng vào một giọng nói, rồi bước vào một người, người này dáng người cao to, gương mặt thô hào, thoạt nhìn cũng có chút uy phong.

Trương Tiểu Phàm trong đầu trí nhớ chợt chuyển, nháy mắt liền nhận ra người trước mắt này chính là đại sư huynh của Đại Trúc Phong, Tống Đại Nhân.

“ Tống sư huynh!”

Không biết vì cái gì, Tống Đại Nhân lại cảm giác được tựa hồ vị tiểu sư đệ trước mắt có chút gì đó đã thay đổi, nhưng chính hắn lại không biết được đó là gì, dù vậy nhớ đến hoàn cảnh đáng thương của vị tiểu sư đệ này, nghi vấn này liền bị hắn quẳng lên chín tầng mây.

“ Tiểu sư đệ, đệ cũng đừng quá đau buồn, sau này nơi đây sẽ là nhà của đệ a!” Tống Đại Nhân dịu dàng cười nói.

“ Nhà của đệ!?” Trương Tiểu Phàm suy nghĩ có chút không kịp buộc miệng nói.

Cười nhẹ một tiếng, Tống Đại Nhân đem mọi chuyện kể lại một lần bản thân Trương Tiểu Phàm được Điền Bất Dịch của Đại Trúc Phong thu nhận làm đệ tử còn về phần bên trong chi tiết như thế nào thì chính y cũng không rõ.

Trương Tiểu Phàm một bên lắng nghe, một bên lại xâu chũi những kí ức rời rạt trong đầu rất nhanh liền nhận định được hiện tại bản thân đang rơi vào hoàn cảnh nào, xem ra bản thân đã chính thức bước vào giai đoạn đầu của bộ truyện Tru Tiên rồi.

Nhìn thấy Trương Tiểu Phàm khẽ chau mày, Tống Đại Nhân tưởng rằng hắn đang cảm thấy đói không nói hai lời liền dẫn hắn đi đến thực phòng, trên đường đi cũng giới thiệu hoàn cảnh của Đại Trúc Phong, những điều này so với những gì Trương Tiểu Phàm biết cũng không quá sai lệch.

Rất nhanh cả hai liền đi đến thực phòng, ăn uống no nê Trương Tiểu Phàm liền theo chân Tống Đại Nhân đi đến Thủ Tĩnh Đường cửa điện chính của Đại Trúc Phong.

Mà lúc này bên trong, tòa bộ thành viên của Đại Trúc Phong cũng đã tụ hợp đầy đủ, Trương Tiểu Phàm nhìn xung quanh một lượt, nhà lát gạch đỏ, cột đá đồng dạng đỏ như máu, dưới nền đất lại khắc hình Âm Dương Thái Cực rất lớn, nhìn chung có thể nói là vô cùng giản dị. Nhìn hai người ngồi trên trường kỷ ở chính điện, Trương Tiểu Phàm nghĩ: “ Hai người này hẳn là Điền Bất Dịch và Tô Như đi!”

Sau đó lại nhìn đứng bên cạnh hai người lại là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, vô cùng thanh tú với đôi mắt to tròn, trong vô cùng long lanh hoạt bát, có bên đứng bên cạnh hai người phu phụ Điền Bất Dịch thì cũng chỉ có Điền Linh Nhi mà thôi.

Phía sau lại đứng đó năm tên nam đệ tử xếp thành một hàng ngang, lúc này tất cả đều đem ánh mắt tập trung về phía Trương Tiểu Phàm.

Bước lên trước một bước, Tống Đại Nhân cung kính nói: “ Sư phụ, sư nương, đệ tử đã đưa tiểu sư đệ đến rồi!”

Điền Bất Dịch gương mặt tựa như ai đánh cướp tiền của hắn, lạnh lùng hừ nhẹ, mà Tô Như ngồi bên cạnh thì ngược lại, hiền dịu mỉm cười với Trương Tiểu Phàm một cái nói: “ Đại Nhân, y đã ngủ một ngày một đêm rồi, e là đã rất đói, con hãy dẫn y đi ăn chút gì đi đã!”

“ Sư nương, trước khi đến con đã dẫn tiểu sư đệ vào bếp ăn rồi ạ!” Tống Đại Nhân nói. Điền Bất Dịch lạnh lẽo hừ một cái vào thẳng vấn đề nói: “ Bắt đầu đi!”

Tiếp theo sau đó, đúng như kịch bản Trương Tiểu Phàm hoàn thành lễ bái sư đương nhiên hắn sẽ không như trong nguyên tác liên tục dập đầu mười mấy hai mươi cái, mà vô cùng đúng quy củ chỉ dập chín cái rồi đứng lên.

Sau đó, Điền Bất Dịch để lại một câu: “ Lão thất tu luyện sẽ giao cho Đại Nhân dìu dắt” mặc kệ Tống Đại Nhân lên tiếng liền phất tay áo rời đi. Điền Linh Nhi hoạt bát chạy đến, ngắm nghía Trương Tiểu Phàm một lúc lâu, nói: “ Này, mau gọi là là sư tỷ!”

Làm người hai đời, Trương Tiểu Phàm sẽ không giống như trong nguyên tác mà đỏ mặt ngượng ngùng với một tiểu cô nương, hắn liền mỉm cười nhẹ nhàng nói: “ Sư tỷ!”. Làm tiểu sư muộn đã rất nhiều năm, Điền Linh Nhi hôm nay rốt cuộc cũng có thể làm sư tỷ, trong lòng liền hoan hỉ, bộ dáng bắt chước vẻ đạo mạo nói: “ Tiểu sư đệ ngoan, sau này đệ phải nghe lời sư tỷ nhé!”

Mà lúc này Tô Như tiến đến kéo con gái bảo: “ Không được hồ nháo nữa”, sau đó lại nói với Tống Đại Nhân: “ Đại Nhân, lão thất còn nhỏ, bài vở đối với y sẽ tương đối khó khăn, con hay chăm sóc y một chút!”. Tống Đại Nhân liền cung kính đáp: “ Vâng!”. Mấy sư huynh đệ phía sau liền trở nên hí ha hí hửng, ánh mắt liếc đi liếc lại, có bao nhiêu xấu liền có bấy nhiêu.

Đúng lúc này, Tô Như liền nhẹ nhàng làm những động tác khởi động người, hoàn toàn khác biệt với khí chất đoan trang của nàng. Nhìn thấy nàng như thế, tất cả chúng để tử trừ Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi, đang cười đùa liền trở nên im bặt…

Dường như ngay lập tức, Tống Đại Nhân bộ dáng oai phong lẫm liệt bước lên, cung kính nói: “Sư nương, tiểu sư đệ vừa mới nhập môn, đệ tử phụng mệnh sư phụ, truyền cho y môn quy giới điều và nhập môn công khoá, cần thực hiện ngay.”

Tô Như trầm ngâm một lát, gật đầu bảo: “Nói cũng phải, con đi đi.”

“ Cái gì?” Năm người còn lại liền hét lên.

Tống Đại Nhân cười hắc hắc hai tiếng, nắm lấy Trương Tiểu Phàm lập tức quay đi chạy ra bên ngoài, miệng nói: “ Tiểu sư đệ, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, sư huynh liền đem môn quy dạy cho đệ!”

Điền Linh Nhi cười cười chạy theo, kêu lớn vẻ thú vị, chỉ nghe thấy sau lưng có người mắng mỏ: “Đại sư huynh, huynh thật là vô sỉ!”

Bị Tống Đại Nhân vác trên vai, Trương Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn Điền Linh Nhi đang đứng trên một dải lụa đỏ thì thầm nghĩ: “ So với cưỡi Hỗn Phách Chu Lăng thì cưỡi phi kiếm mới là giấc mộng của nam nhân a!”

Chạy một mạch đến sau núi, Tống Đại Nhân mới dừng lại đem Trương Tiểu Phàm để xuống, Điền Linh Nhi cũng tiếp đất, hai tay bắt ấn quyết liền chỉ thấy Hổ Phách Chu Lăng tự động cuốn lại quấn quanh eo cô bé, nhìn từ xa tựa thì tựa như một dải đai lưng màu đỏ đáng yêu.

Tìm một khoảng trống rộng rãi, Tống Đại Nhân liền đem môn quy và công khóa nói một lần cho Trương Tiểu Phàm, từ các giới đều cần lưu ý cho đến công khóa chặt Hắc Tiết trúc trong ba năm nhập môn để rèn luyện nhục thân, đến khi mặt trời dần xuống núi, ánh tịch dương chiếu rọi đến Đại Trúc Phong, ba người mới lên đường trở về.

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 219

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.