Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn tặc tập kích và gặp lại Bích Dao

Tiểu thuyết gốc · 1409 chữ

Từ trong động thiên đi ra sơn động, cầm trên tay Phệ Thiên tiên kiếm nhìn bầu trời phía trên vô cùng trong xanh, từng đóa bạch vân bồng bềnh trôi nổi Trương Tiểu Phàm tự nhủ: “ Nên trở về rồi a!”

Tâm ý khẽ chuyển Phệ Thiên tiên kiếm liền lập tức rời tay phóng lên không trung, Trương Tiểu Phàm thả người nhảy lên, chân đạp Phệ Thiên tiên kiếm của người bay thẳng lên khỏi vực sâu.

Nhìn bờ vực nửa năm trước bị Tần Vô Viêm ép đến mức phải nhảy vực nếu không phải may mắn rơi xuống một đoạn cây thì có lẽ bản thân hiện tại liền tan xương nát thịt một lần nữa xuyên không đi.

Đối với Tần Vô Viêm, Trương Tiểu Phàm cũng không định ngay lập tức tìm hắn một là bởi vì hiện tại không biết hắn ở đâu, hai là sau này bản thân cũng sẽ gặp lại hắn một lần nữa tại Hà Dương thành mà thôi.

Mấy ngày trôi qua, Trương Tiểu Phàm ngự kiếm mà đi dọc theo con đường màn trời chiếu đất, ngân lượng trong bao khỏa từ lúc bị Tần Vô Viêm truy đuổi thì đã rơi mất, có thể nói hiện tại Trương Tiểu Phàm vô cùng khổ cực.

Đi tới nơi giao nhau của Nam Cương cùng Trung Nguyên cũng chính là dãy Thập Vạn Đại Sơn thì liền cảm khái lúc đến bằng đường bộ, hiện tại từ Nam Hoang trở về lại đi bằng đường hàng không, Trương Tiểu Phàm cảm khái.

So với đi bộ, Trương Tiểu Phàm ngự kiếm tốc độ nhanh hơn rất nhiều chỉ một ngày thời gian, hắn liền đi tới được một quần cư sơn thôn!

Thả người tiếp đất, đem Phệ Thiên tiên kiếm quấn lên một lớp vải dày đã chuẩn bị từ trước cầm trên tay, chỉnh trang lại y phục Trương Tiểu Phàm mới một lần nữa bước vào bên trong. Đi đến gần liền thấy ở đầu trấn dựng một khối bia đá, bên trên khắc lên ba chữ thôn Tiểu Sa, ắt hẳn chính là tên của tòa sơn thôn này đi.

Đi vào bên trong, Trương Tiểu Phàm liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng, trên gương mặt của mọi người đều xuất hiện một vẻ lo âu sợ hãi tựa như đã gặp phải một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Leng keng, leng keng, leng keng!

Đang lúc Trương Tiểu Phàm chìm vào suy nghĩ, bên tai lại nghe thấy tiếng chiên được đánh dồn dập vang lên đêm Trương Tiểu Phàm giật mình, sau đó liền trong thấy dân chúng ồn ào liền nhanh chóng hướng về bảng cáo thị của thôn mà chạy đến.

“ Ta nghĩ chính là sự kiện đó a!”

“ Hôm qua ta cũng nghe nói, trưởng thôn và Trần tú tài thương lượng cả một buổi tối, không biết là đã nghĩ ra được biện pháp nào chưa!”

“ Hi vọng là có đi, từ lúc bọn chúng xuất hiện chúng ta quả thật vô cùng khó khăn!”

Nghe thấy dân chúng rì rầm, Trương Tiểu Phàm trong lòng nổi lên một trận hiếu kỳ, sau đó nhanh chóng đi theo đến chỗ bảng cáo thị. Chỉ trong chốt lát liền có hơn một trăm người đem bảng cáo thị trong thôn vây lại.

Lúc này, một vị trung niên đại thúc đứng tại trước bảng cáo thị mà vẫy tay để dân chúng yên lặng, hắn cao giọng nói: “ Chư vị hương thân, lần này tụ tập mọi người đến, ắt hẳn mọi người cũng đã biết chuyện gì xảy ra!”

“ Vài ngày trước, trên núi của Tiểu Sa thôn chúng ta xuất hiện một đám sơn tặc xuất hiện cướp bóc, vô luận là thương nhân hay người đi đường cũng không thể nào thoát khỏi ma trảo của bọn chúng, còn có người bị giết, cũng bởi vì thế đã khiến cho cuộc sống của thôn chúng ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn!”

Phía dưới dân chúng liền không khỏi thở dài, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh chửi rủa. Trương Tiểu Phàm cuối cùng cũng biết thì ra thôn Tiểu Sa gặp phải sơn tặc a.

Trung niên đại thúc nói tiếp: “ Thân là trưởng thôn, mà không thể đem thôn bảo đảm bình an, ta thật sự hổ thẹn! Hôm qua cùng với Trần tú tài thương lượng đối phương người đông, chúng ta không thể nào chống đỡ, thế thì không bằng dáng cáo thị, mời một ít cao nhân đem bọn hắn hàng phục, mọi người nghĩ như thế nào?”

Hắn vừa dứt lời, dân chúng phía dưới liền nhao nhao đồng ý: “ Thôn trưởng nói không sai, mời cao nhân đem bọn hắn hàng phục bọn sơn tặc tội ác tày trời này đi!”

“ Nếu cứ tiếp tục, đừng nói là sống qua ngày chỉ sợ là còn phải mỗi ngày đề phòng, như thế thì chúng ta còn bân khuân một chút tiền đó ư?”

“ Đúng đúng…!”

Thôn trưởng nhìn thấy dân chúng đều đồng tình, thôn trưởng không khỏi thở ra một hơi nói: “ Tốt, hôm qua ta đã nhờ Trần tú tài viết cáo thị, vậy thì từ giờ liền đem nó dán ra a!” Bên cạnh vị trang phục thư sinh Trần tú tài bước lên, từng trong ống tay áo lấy ra một tờ cáo thị đem nó dáng lên bảng.

Dân chút tiến đến. Trương Tiểu Phàm trong đám người cũng bước nhanh theo nhìn một chút, trên đó viết: “ Hiện thôn Tiểu Sa đang gặp phải sơn tặc làm loạn, tạ bên phụ cận thôn Tiểu Sa, cướp bóc khắp nơi, giết người cướp của, hại vô số người vô tội, chỉ là bọn chúng thế mạnh người đông, nay đặc biệt mời cao nhân đến trừng trị bọn chúng, thôn Tiểu Sa nguyện ý dâng lên một trăm lượng bạc để cảm tạ.”

Chỉ là cáo thị vừa dáng lên không lâu, ngay lập tức một ngọc thủ thon dài liền đem nói kéo xuống, không chỉ dân chúng mà ngay cả Trương Tiểu Phàm cũng vô cùng tò mò đưa mắt về phía chủ nhân ngọc thủ.

Người khác không biết, nhưng Trương Tiểu Phàm nhìn thấy liền vô ý thức mà bật thốt: “ Bích Dao, nàng ta làm gì ở đây!?”

Phía trên đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình Bích Dao liền kinh ngạc, phải biết từ lúc từ Quỷ Vương Tông đi ra cho tới bây giờ bản thân vẫn không hề nói tên của mình cho bất kỳ ai.

Tò mò nhìn về phía dân chúng phía dưới, rất nhanh liền phát hiện ra Trương Tiểu Phàm đứng ở phía sau đám người, không nhận ra cũng không được thân hình cao to, khí chất hơn người Trương Tiểu Phàm đứng trong dân chúng chính là hạc trong bầy gà a.

Bị Bích Dao phát giác, Trương Tiểu Phàm cũng không còn cách nào liền đồng dạng nhìn về phía nàng đồng thời khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiến lên hướng về phía dân chúng nói: “ Tại hạ Trương Tiểu Phàm, hôm nay đi ngang nhìn thấy thôn Tiểu Sa các vị gặp nạn, này Trương mỗ nguyện cống hiến một phần sức mọn đánh đuổi bọn sơn tặc bại hoại này!”

Sau đó, nhìn về phía Bích Dao cười nói: “ Không biết cô nương có thể cho tại hạ đi cùng chăng?”

Dưới ánh mắt mong chờ của người dân, Bích Dao liền biết chuyện này không thể làm một mình, liền dẩu cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Vậy thì tùy ngươi vậy!”

Được sự đồng ý của nàng, Trương Tiểu Phàm liền gật đầu sau đó đem Phệ Thiên tiên kiếm khẽ run, nội lực lập tức chấn dây vải vỡ nát sau đó hướng về phía bầu trời mà ném đi.

Sau đó thả người nhẹ nhàng nhảy lên Phệ Thiên tiên kiếm, Trương Tiểu Phàm vô cùng tiêu sái chân đạp tiên kiếm, cúi đầu nhìn thôn dân khiếp sợ ở bên dưới, còn có đang bĩu môi Bích Dao, không khỏi cười nói: “ Cô nương, cần đi nhờ sao?”

Bạn đang đọc Tru Tiên: Ta Là Trương Tiểu Phàm sáng tác bởi LamDiễmMaQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamDiễmMaQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.