Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung Nhị Bệnh Cùng Người Yêu Của Hắn - Chương 6: Trung Nhị Bệnh Và Công Viên Trò Chơi

Phiên bản Dịch · 4186 chữ

"Ngô..." Thấy A Tráng rất sớm đã thức dậy, Tiểu Hoàng lôi kéo cổ tay A Tráng, "Sớm như vậy mà đi đâu a..."

"Đi công trường a," A Tráng đương nhiên đáp.

"Ngô..."

A Tráng lại đem tay của Tiểu Hoàng thu hồi vào trong chăn, thay hắn đắp kín mền, "Tiểu Hoàng, em ngủ tiếp đi, anh đi trước a."

Buổi tối, Tiểu Hoàng cùng A Tráng ăn cơm tối.

Tiểu Hoàng đầy mặt nghiêm túc, hắn còn chưa có quên việc buổi sáng A Tráng đã đi từ rất sớm, "A Tráng, anh bây giờ vẫn phải ra công trường làm việc sao?"

"Đúng vậy."

Tiểu Hoàng nhíu mày một cái, "Tại sao?" Hắn cho là ban đầu A Tráng đi công trường làm công là để che dấu thân phận chân thật. Nếu như mình đã biết, vậy A Tráng cũng không cần phải đi làm công cái gì a.

"Đương nhiên là để kiếm tiền a."

"Kiếm tiền? Nhưng A Tráng là đại ca xã hội đen, còn cần dậy sớm làm thuê sao?"

A Tráng buông chén đũa xuống, "Tiểu Hoàng, thật ra thì hắc đạo cũng không phải như em nghĩ. Lúc bọn anh không cần dùng tiền để cân nhắc này nọ, thì tiền cũng không phải là thủ đoạn đổi chác bọn anh nơi đó thường xài. Có lẽ, bọn anh sẽ có một ít vật có giá trị, thế nhưng cùng tiền bạc không liên quan, cũng không thể lấy tiền bạc ra cân nhắc. Bọn anh có cách làm cùng quy củ của mình. Cho nên, thật ra thì bọn anh cũng không có tiền gì cả."

Tiểu Hoàng gật đầu một cái, còn tưởng rằng A Tráng thỉnh thoảng đi làm mướn chỉ là vì điều hòa cuộc sống một chút... Nguyên lai là như vậy... Nguyên lai A Tráng không có tiền... Nguyên lai A Tráng sống thực khổ cực...

Chẳng trách đôi lúc có thể thấy A Tráng hướng về phía ví tiền trống không mà than thở... Đến bây giờ còn đang tích góp tiền bỏ vào trong bình trữ hình gấu con...

Nguyên lai cũng là bởi vì...

A Tráng rất nghèo...

Tiểu Hoàng đột nhiên toàn thân giật mình một cái, giống như có ai cho đầu hắn một gậy, hắn làm sao có thể để cho A Tráng vì tiền mà phiền não!

Tiểu Hoàng lập tức liền đứng lên, "A Tráng, em có tiền a!"

A Tráng tỏ ý bảo Tiểu Hoàng ngồi xuống, "Anh biết. Bất quá, anh kiếm tiền cũng chỉ là muốn cho huynh đệ một ít, tục xưng là phát tiền lương đi." A Tráng cười một tiếng, "Mặc dù ở chỗ bọn anh, tiền thật không đáng giá, thế nhưng bọn anh cùng người bình thường trong cuộc sống vẫn là có tiếp xúc, tiền tổng là cần thiết. Dẫu cho, anh cũng chỉ có thể ra không bao nhiêu tiền." A Tráng sờ đầu một cái.

"A Tráng... Em có thể cho anh tiền a... Đâu cần phải cực khổ như vậy..."

A Tráng lắc đầu một cái, "Tiểu Hoàng, em có thể dùng tiền của em vì bọn anh đưa thêm đồ dùng trong nhà, nhưng còn tiền của các huynh đệ, nhất định phải là anh cho, đây là vấn đề nguyên tắc."

"A Tráng..." Tiểu Hoàng đầy mặt nhăn nhăn nhó nhó, đại ca xã hội đen đi làm thêm để kiếm tiền phát lương cho tiểu đệ... Nghe vào cũng không đến nỗi, nhưng là cái tên đại ca xã hội đen vất vả khổ cực kia là A Tráng nhà hắn a!

"Tiểu Hoàng, đừng nói nữa. Vấn đề này anh sẽ không thỏa hiệp. Hơn nữa, anh thật thích kiểu sinh hoạt này, thời gian làm việc cũng linh hoạt. Anh không chỉ đi làm công, mà còn làm chút thứ khác nữa. A đúng rồi, anh mới tìm được một việc, sáng ngày mốt sẽ tới công viên làm, làm cả ngày có thể kiếm được tới 400 khối đâu!" A Tráng cười nói, tựa hồ rất là vui vẻ.

Advertisement / Quảng cáo

(

400 khối = 1.354.536 đồng

)

400... A Tráng đã nghèo đến nước này sao... Tiểu Hoàng trong lòng lặng lẽ rơi lệ.

Đều là tại hắn, như thế nào lại không biết đến tình trạng kinh tế của người mình yêu...

Hu hu hu...

Ban đêm, thừa dịp lúc A Tráng ngủ, Tiểu Hoàng nhét vào ví da của A Tráng 1 tờ 200 khối, lại thả mấy chục đồng tiền vào bình trữ hình gấu con của A Tráng.

Thật ra, hắn rất muốn đem toàn bộ tài sản tư nhân trong ngân hàng hai tay dâng lên cho A Tráng, thế nhưng hắn biết A Tráng chẳng những sẽ không cần, mà còn giận hắn nữa.

Ngày hôm sau.

A Tráng đã thức dậy thật sớm, thu thập một chút liền chuẩn bị hướng công viên đi làm.

Tuy nói rằng hắn đến rất sớm, nhưng là đã có không ít phụ huynh đưa con đến công viên chơi rồi, các trò chơi ngoài trời tỷ như tàu lượn siêu tốc đã có hàng dài đứng đợi.

Buổi sáng, A Tráng giúp vận chuyển một ít khí cụ lớn, thân thể y khỏe mạnh, tiết kiệm không ít khí lực cho mọi người.

Sau đó, A Tráng liền mặc vào quần áo hình thú, cùng một vài tiểu bằng hữu chơi với nhau.

Y không biết là, có một tầm mắt đã nhìn chằm chằm y rất lâu rồi.

Cách A Tráng không xa có một cái cây lớn, từ chỗ đó luôn luôn lộ ra một kẻ mờ mờ ám ám, dòm ngó A Tráng.

Tên này chính là Tiểu Hoàng A Tráng chân trước đi, chân sau liền theo kịp.

Tiểu Hoàng mang áo choàng dài màu đen, một cái mũ đen, cùng cặp kính mác cũng đen nốt, khiến người ta không tưởng là thám tử tư cũng khó.

Đám hùng hài tử kia, từ trên người A Tráng xuống mau!

Tiểu Hoàng nghiến nghiến răng, nếu không phải lúc này A Tráng đang mặc đồ hình thú thật dày, Tiểu Hoàng thực muốn tiến lên giáo huấn mấy tên hùng hài tử bám trên người A Tráng.

Đến lúc thay ca, A Tráng liền đem mũ chùm đầu của bộ đồ hình thú cởi ra, mang thứ này cả người thật là nóng.

Nhìn A tráng mặc đồ hình thú, chỉ lộ mỗi cái đầu, đi đường xiêu vẹo, Tiểu Hoàng núp sau đại thụ đã bị manh triệt để.

Tiếp, A Tráng liền cầm ra một đống bóng bay tới bán, phần lớn đều là hình khỉ. A Tráng xem một chút, còn cảm thấy thật đáng yêu.

Một cái tráng hán cao lớn, đứng ở trong công viên, tay cầm một đống lớn bóng bay, nháy mắt thu hút không ít ánh nhìn của người đi lại. Xem tại trong mắt của Tiểu Hoàng, A Tráng ánh mắt vô tội như thế, đáng thương như vậy, nhất định không khác gì cô bé bán diêm.

Vậy tại sao không có ai mua bóng bay?!

Bên này, Tiểu Hoàng cũng gấp muốn chết, liền hận bên người A Tráng làm sao không có đội ngũ xếp hàng dài.

Thật ra thì luôn luôn có trẻ nhỏ ồn ào la hét muốn mua bong bóng bay, chẳng qua dưới con mắt của Tiểu Hoàng, những người mua kia vẫn là quá ít.

Tiểu Hoàng suy nghĩ một chút, liền ngồi xuống, cả người dần dần không thể trông thấy trong bóng cây, hắn hướng mấy đứa nhỏ không có ba mẹ dẫn theo ngoắc ngoắc tay, bộ dáng ấy thực không thể càng côn đồ hơn.

"Nè mấy nhóc, anh cho bọn nhóc tiền," Hắn liền trực tiếp móc ra một tờ một trăm, "Mấy nhóc đi đến chỗ chú kia mua bóng bay." Hắn chỉ chỉ hướng A Tráng, "Tiền còn dư lại cho mấy nhóc, muốn mua gì thì mua."

Nhóm tiểu bằng hữu không nghĩ quá nhiều, cầm tiền lền chạy tới trước mặt A Tráng. Tiểu Hoàng vui mừng núp ở sau cây lớn, lộ đầu tiếp tục rình coi.

A Tráng, tiếp khách đi!

"Chú ơi chú, bọn con muốn mua bóng bay hình Đại Thánh!"

"Được, muốn mấy cái nào?"

"Bọn con có ba người, vậy sẽ mua ba cái!"

"Không thành vấn đề!" A Tráng hơi cúi người xuống, lấy ba cái bong bóng bay hình Đại Thánh chia đều cho ba đứa nhỏ.

"Chú ơi, tiền đây ạ!"

"A! Một trăm a. Chờ chú a..." A Tráng lục lục túi, gom nửa ngày cũng không góp đủ tiền thối, "Chú tìm không ra tiền a, thôi, ba quả bóng bay này cho mấy đứa đó!" A Tráng trả lại tờ một trăm đồng cho lũ trẻ.

"Cám ơn chú ạ!" Ba đứa nhỏ cầm lấy tiền, liền chạy đi.

"Chơi vui vẻ a!" A Tráng hướng ba đứa nhóc phất tay một cái.

Ở chỗ kia, Tiểu Hoàng đã muốn khóc, chẳng những không chiêu mộ được mối làm ăn cho A Tráng, ngược lại còn khiến A Tráng mất tiền, thế mà bọn nó còn ôm tiền của mình đi mất, mau đưa tiền cho A Tráng! Tiểu Hoàng cảm khái thời buổi bây giờ trẻ con càng ngày càng hư hỏng.

Tiểu Hoàng lục lọi túi, tốt lắm, vì để tăng tiền trong lọ trữ hình gấu con của A Tráng, hắn đổi không ít tiền xu, còn dư lại cũng bỏ vào túi áo.

Lần sau, phải cho đám nhóc này tiền lẻ thôi.

Vì vậy, Tiểu Hoàng tiếp tục sai hùng hài tử đến mua bóng bay của A Tráng.

A Tráng cảm thấy có chút kinh ngạc, xung quanh y đột nhiên vây quanh rất nhiều con nít, la hét muốn mua bong bóng bay của y.

Giống như bất chợt cảm nhận được gì đó, A Tráng liền quay đầu một cái, nhìn về phía đại thụ, mặt mũi nghiêm túc.

!!!

Tiểu Hoàng vội vàng xoay người, sau lưng dán vào thân cây, tim thịch thịch thịch nhảy nhót không ngừng. Chẳng lẽ A Tráng đã phát hiện?

A Tráng lại quay mặt về, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, y tựa như cảm giác được thần tài chiếu cố, hôm nay thật là phát tài~

"Cầm lấy, cầm lấy a," A Tráng vừa đem bóng bay đưa cho bọn nhỏ, vừa đồng thời nhét tiền xu vào trong túi.

Bong bóng bay của y rất nhanh đã bán xong, cảm thụ túi nặng trĩu, y nghĩ, lọ trữ tiền hình gấu của y rất mau sẽ đầy.

Qua một lúc lâu, Tiểu Hoàng mới dám xoay người thò đầu ra, ối A Tráng đi đâu mất tiêu rồi?

Lấm lét nhìn trái nhìn phải một hồi, mới phát hiện, A Tráng lại đang ở bên kia bày ra một cái xe đẩy nhỏ.

Xem ra, mới vừa nãy mình chẳng qua là ảo giác, A Tráng không phát hiện được hắn, Tiểu Hoàng càng cẩn thận xê dịch người, núp ở sau một cái cây lớn khác cách A Tráng hơi gần.

A Tráng bận việc một trận, mới dựng xong công cụ cần thiết.

Tiểu Hoàng nhìn thấy A Tráng cầm một que gỗ, tựa hồ đang khuấy động, chỉ chốc lát sau, liền nhiều ra một chút thứ đồ màu trắng.

Nguyên lai A Tráng đang làm kẹo đường a.

A Tráng đem que kẹo đường trắng trắng tròn tròn làm xong cắm ở trên xe đẩy nhỏ, chỉ một lúc sau, lại thêm một que màu hồng.

Nhìn A Tráng mặc tạp dề làm bếp, lộ ra hai cánh tay bền chắc, đang nghiêm túc làm kẹo đường, Tiểu Hoàng bịt mũi, thật là manh chết!

Thỉnh thoảng cũng có con nít đến mua kẹo đường, thiệt không nghĩ tới tay nghề của A Tráng thật không tệ, kẹo đường các loại hình dáng, màu sắc khác nhau đều biết làm.

Thân ở giữa một đống kẹo đường, trên người A Tráng tựa hồ cũng mang theo hương vị ngọt ngào, A Tráng nhà hắn thật là giỏi, Tiểu Hoàng say-mê-ing.

Thế nhưng, Tiểu Hoàng còn say mê chưa được bao lâu, thì đã trông thấy một đạo thân ảnh làm hắn chán ghét.

Là Lâm Kỳ.

Tiểu Hoàng nhìn thấy, Lâm Kỳ đang mỉm cười đi về phía xe đẩy nhỏ của A Tráng, A Tráng tựa như kinh ngạc một chút, tiếp liền làm cho Lâm Kỳ một que kẹo đường màu trắng.

Lâm Kỳ nhận lấy kẹo đường, hai người mặt đối mặt, vừa nói vừa cười.

Tên này như thế nào lại chạy tới? Đang cùng A Tráng nói cái gì vậy?! A, không nghe được! Tên họ Lâm kia ngươi có thể dời que kẹo đi được không, ta không thấy mặt A Tráng!

Bất quá, Tiểu Hoàng trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút thất bại, hắn khẳng định Lâm Kỳ không chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua, nhất định là biết A Tráng ở chỗ này làm. Không chỉ như vậy, cậu ta chắc chắn đã sớm biết A Tráng vì kiếm tiền nên phải bôn ba khắp nơi làm công, mà hắn thì đến gần đây mới rõ ràng...

"Lâm Kỳ, như thế nào lại tới đây?"

"Tới chiếu cố Tráng ca làm ăn a."

Advertisement / Quảng cáo

"Thiệt là, cậu cứ y như cái gì cũng biết vậy." Y không nhớ đã nói cho Lâm Kỳ về hành tung của mình nha.

"Ừ, thật là thơm a... A Tráng thực ra rất khéo tay. Còn nhớ lần trước lúc Tráng ca mở sạp hoành thánh, hoành thánh được Tráng ca tự tay làm, mùi vị đó thật là làm tôi cả đời khó quên a."

"Cậu quá khoa trương rồi..." A Tráng cười một tiếng.

"Thật mà, còn có canh đậu xanh Tráng ca làm uống rất ngon. Đúng rồi, lại còn vào dịp Lễ Tình Nhân năm ngoái, Tráng ca làm sô cô la cho mọi người, tôi cũng may mắn nhận được một phần. Không chỉ ở phương diện ăn uống, hàng thủ công nhỏ Tráng ca làm cũng vô cùng tinh xảo, tôi đều đi chiếu cố làm ăn nha. Cái gì mà Trung Hoa Kết, tiểu hồ lô..."

"Dừng lại, dừng lại!" A Tráng vội vàng nói, "Cậu còn nói nữa anh liền đỏ mặt đó a!" Thực ra, y đã xấu hổ đến đỏ cả hai gò má.

"Tôi thích dáng vẻ Tráng ca đỏ mặt, rất khả ái."

(Won:...Hoàng ơi, ra xem nó tán tỉnh A Tráng trắng trợn chưa nàyyyy)

"Cái này..." A Tráng xấu hổ.

"Khổ cực Tráng ca rồi, anh vẫn luôn chiếu cố các anh em như thế." Lâm Kỳ đột nhiên cực kỳ trịnh trọng nói.

"Hê... Không có gì mà." A Tráng sờ đầu một cái, "Thật ra thì như vậy cũng rất tốt a, thỉnh thoảng tiếp xúc một chút nhân khí, thực không tồi. Không tin, Lâm Kỳ cậu lần sau có thể thử một chút xem a, anh mới vừa rồi cả một bó to bong bóng bay đều bán hết đâu! Giàu rồi, giàu rồi~"

"Được a, có thể có cơ hội đi cùng Tráng ca. Bất quá, bong bóng bay này..."

"Làm sao?" Thấy bộ dáng Lâm Kỳ muốn nói lại thôi, A Tráng có chút nghi ngờ.

"Không, không có gì." Lâm Kỳ cười một tiếng.

"A, đúng rồi, Lâm Kỳ. Cậu hôm nay tới một mình hả? Sao không đem con gái cậu cùng đến, công viên a, đứa nhỏ nào mà chẳng thích."

"Ừ...?" Lâm Kỳ trong nháy mắt ngây ra, "À..." Hắn rũ mắt xuống, con ngươi vòng vo chuyển, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía A Tráng, cười một tiếng, "Con bé thứ bảy phải đi học thêm, ngày mai nhất định mang nó đến chơi."

"Được! Miễn phí cho bé một que kẹo đường bảy màu cao cấp~" A Tráng cười vui vẻ.

"Ân, tốt." Lâm Kỳ cũng cười, "Đúng rồi, Tráng ca, anh giúp tôi gói que kẹo đường này lại đi, tôi tạm thời chưa ăn."

"Anh biết rồi, anh biết rồi." Lâm Kỳ là một người trưởng thành, đứng giữa công viên ăn kẹo đường thì còn ra dáng vẻ gì. A Tráng liền đem kẹo đường của Lâm Kỳ bọc trong một tầng ny-lon trong suốt.

"Cảm ơn Tráng ca."

"Cảm ơn cái gì! Nhớ ngày mai mang con gái cậu tới chơi a~" A Tráng hướng về phía Lâm Kỳ phất tay một cái.

Rốt cuộc cũng đi!

Bên kia, Tiểu Hoàng đều đã chờ đến vội muốn chết, tên này làm gì mà cùng A Tráng nhà hắn nói nhiều như thế!

Mặc dù lần gặp mặt trước đây đã khiến Tiểu Hoàng rũ bỏ không ít hiềm nghi, nhưng Tiểu Hoàng vẫn là đối với gã đàn ông luôn treo lên khuôn mặt tươi cười này lòng mang phòng bị cùng địch ý.

Trực giác, chính là trực giác.

Hừ... Tiểu Hoàng hung tợn nhìn Lâm Kỳ rời đi, không nghĩ tới Lâm Kỳ đột nhiên xoay người, tầm mắt chống lại hắn, khóe miệng câu lên.

Tiểu Hoàng trong lòng lộp bộp một chút, cái quỷ gì thế?!

Đêm khuya.

Công viên náo nhiệt dần dần bình tĩnh trở lại, đại đa số trẻ nhỏ đều đã trở về, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng trẻ con thét chói tai, không ít trò chơi cũng đã đóng.

A Tráng đang thu thập sạp nhỏ của y.

Tiểu Hoàng vẫn là núp ở sau cây, nhìn A Tráng bận rộn.

(

Won:...Đã bao nhiêu đàn muỗi đến chào hỏi anh rồi?

)

Bốn phía đều đã đen thùi, chỉ có chiếc xe đẩy nhỏ của A Tráng là còn sáng lên ánh đèn ôn vàng.

Lẳng lặng ngắm A Tráng, Tiểu Hoàng đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn đi lên phía trước. "Cho em một que kẹo đường."

A Tráng đầu tiên là ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau lại rũ mắt xuống, nơi con ngươi có chút mông lung trong đêm tối, "Được."

Đêm khuya an tĩnh, chỉ có tiếng vang của máy làm kẹo đường của A Tráng đang vận tác.

"Đây."

Tiểu Hoàng nhận lấy kẹo đường, ăn một miếng, "Thật ngọt."

A Tráng cười một tiếng.

A Tráng đẩy xe nhỏ, cùng Tiểu Hoàng dạo trong sân chơi. Lúc này đã gần đầu giờ sáng, bốn bề vắng lặng.

A Tráng bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước vòng quay ngựa gỗ, đưa tay ra sờ một cái, như có chút thưởng thức cười nói, "Cho tới bây giờ, anh còn chưa từng chơi cái này đâu."

Tiểu Hoàng cũng đi đến, "Em cũng thế."

Một sinh ra ở hắc đạo thế gia, một là thân cô nhi, tuổi thơ tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện những trò chơi như vậy.

"A Tráng có muốn chơi hay không?"

"Bây giờ đã đóng cửa rồi a."

"Không quan hệ, xem em này."

A Tráng nhìn thấy Tiểu Hoàng chạy về hướng ngược lại, "Tiểu Hoàng, em muốn làm gì đó?" A Tráng la lớn.

"A Tráng, anh cứ đứng đó đừng động a! Em chạy đi coi cái này!" Tiểu Hoàng có một đoạn thời gian học qua kỹ thuật hack máy tính, phá vào hệ thống của công viên cũng không khó lắm.

A Tráng có điểm bận tâm, chốc lát sau, chỉ nghe thấy tiếng động cơ lớn vang lên, ngay sau đấy, thiết bị đèn của các trò chơi hoàn toàn bật sáng, đêm tối trong nháy mắt đều bị chiếu sáng trưng.

A Tráng đứng giữa nơi này, hoa hết cả mắt.

Tiểu Hoàng lại chạy tới, kéo A Tráng, "A Tráng, bọn mình đi chơi nào!"

"A... A?" A Tráng chưa kịp phản ứng đã bị Tiểu Hoàng kéo đi mất.

Tiểu Hoàng đem A Tráng tới chỗ ngựa gỗ đu quay, "A Tráng, ngồi lên đi."

A Tráng sờ ngựa gỗ, xúc cảm dưới tay thật là quá xa lạ, lại để cho y sinh ra một điểm khiếp ý, "Hay là thôi đi, đã lớn cả rồi, còn chơi cái này..."

"A Tráng, ngồi lên đi mà!"

A Tráng gãi đầu một cái, vẫn là lựa chọn ngồi lên ngựa gỗ đu quay, thấy mình ở trong kính, A Tráng nhất thời đỏ mặt.

"A Tráng thật đáng yêu!!!" Tiểu Hoàng không chút nào cố kỵ mà la to.

Âm nhạc vang lên, ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn, hai người một cao một thấp mà theo âm nhạc phập phồng.

Nhìn cảnh sắc xoay tròn xung quanh, A Tráng kinh ngạc, cảm khái, nội tâm cũng ấm áp.

"A Tráng, đừng sợ, ôm chặt em."

Chẳng qua là trong suốt hành trình, A Tráng ngược lại rất thả lỏng, còn Tiểu Hoàng thì mặt đầy ngưng trọng, cũng không biết có phải sợ hay không.

Hai người lại lên ngồi trên vòng đu quay.

A Tráng trong tâm thật là có điểm vui vẻ, nhìn Tiểu Hoàng ở một bên, không biết tại sao nội tâm cũng rất kích động, y liền ôm lấy Tiểu Hoàng một lát.

"Ngô..." Tiểu Hoàng được A Tráng chủ động ôm mà kinh ngạc, thậm chí có chút không hiểu làm sao, "A Tráng...?"

A Tráng chưa nói gì, chỉ như thế mà ôm Tiểu Hoàng một hồi, liền buông ra, hướng về phía Tiểu Hoàng nở nụ cười.

A... A Tráng thiệt là đáng yêu... Thiệt là muốn cùng A Tráng ở trên vòng đu quay này làm a...

Advertisement / Quảng cáo

Nhưng mà A Tráng tựa như đang rất vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lên, mình không thể vào giờ phút này dùng loại ý nghĩ tình sắc kia mà đi phá vỡ không khí đơn thuần a...

Tiểu Hoàng vùng vẫy một phen, cuối cùng nhịn được.

Hai người lại chơi rất nhiều trò chơi, cũng sắp rạng sáng.

Hai người ngồi dưới tàn cây, chơi phi thường tận hứng, cũng đều rất mệt mỏi.

"A Tráng, nếu không thì cứ như vậy rồi ngủ đi..." Tiểu Hoàng đã mệt đến không mở mắt nỗi, đầu đặt trên vai A Tráng.

"Ừ, được, dù sao mai anh cũng ở đây đi làm một ngày."

"Ừ... Em làm chung với anh, em phải giúp A Tráng bán bóng bay, còn có kẹo đường... Tên họ Lâm đáng giận kia, hi vọng không có đụng tới cậu ta nữa..."

Tiểu Hoàng rốt cuộc là từ lúc nào đã đi theo mình rồi đây...

A Tráng sờ đầu Tiểu Hoàng một cái, cũng dựa vào hắn, nhắm hai mắt.


Bên kia.

Lâm Kỳ về đến nhà, hắn cởi ra một cái nút áo ở vạt áo trước, tựa hồ có chút mệt mỏi, trên tay còn cầm que kẹo đường.

Một bên lên lầu, một bên dùng điện thoại nhắn tin, may là hắn chưa có xóa đi số điện thoại của người phụ nữ kia, còn chuyện hắn không nhớ rõ người đó tên họ là gì thì không cần đề cập tới, "Sáng mai đến công viên giải trí, mang theo con gái của cô, phí gấp ba lần trước." Gửi tin nhắn xong, liền tắt điện thoại di động.

Hắn đứng trước một cánh cửa ở lầu hai, bấm mật mã, cửa phòng liền mở ra.

Gian phòng này rất trống trải, trừ một ít tủ thủy tinh trưng bày bên tường, thứ gì cũng không có.

Lâm Kỳ đi rất chậm rãi, ngắm nhìn đồ vật trong tủ trưng bày.

Trong tủ, bày ra không phải là vàng bạc châu báu, mà chính là một ít đồ chơi, tỷ như Trung Hoa Kết, chuông nhỏ, tiểu hồ lô, tay nghề vẫn đủ tinh xảo.

Lâm Kỳ mở tủ thủy tinh, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ, phía trên có dán một tờ giấy màu đỏ, viết, "Đây là sô cô la tình nghĩa dành cho Lâm Kỳ, cảm ơn người anh em tốt đã theo bên anh thời gian dài như vậy! Lễ tình nhân vui vẻ! ^_^ - Vương Đại Tráng. 14/02/2015."

Lâm Kỳ cười một tiếng, trong mắt cũng mang theo tiếu ý, hắn đem que kẹo đường một mực nắm trên tay đặt lên kệ tủ, mà nơi đó đã có một ít tượng đất cùng đồ ngọt.

(Chính văn hoàn)


Lời của editor:

Còn lại một phiên ngoại của Lâm Kỳ đệ đệ... người này khiến mị cảm giác rất là ngũ vị tạp trần a... (*/_\)

Phong cách viết nam nhị của Dục Trục Khinh Kỵ qua các truyện quả thực không khác nhau là mấy... Thinh lặng thâm tình... (@"ー")

Bạn đang đọc Trung Nhị Bệnh Cùng Người Yêu Của Hắn của Dục Trục Khinh Kỵ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.