Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi ngờ

Tiểu thuyết gốc · 1139 chữ

Tô Minh hiện đang trên đường lái xe về nhà, mặc dù là chủ nhật nhưng vẫn làm việc như thường.

Mặc dù sắp phá sản nhưng Tô Minh vẫn muốn cố gắng cống hiến hết mình, coi như chút tình nghĩa gắn bó hơn bốn năm.

Đã hơn một tháng làm việc quá 12 giờ khuya, mỗi ngày đi sớm về trễ dần dần mài mòn tinh lực của Tô Minh, mang theo gương mặt mệt mỏi, hiện tại hắn chỉ muốn lái xe thật nhanh về nhà, đánh một giấc thật sảng khoái, Tô Minh ngáp dài một tiếng.

"Ầm"

Chiếc ô tô rung lắc thật mạnh, Tô Minh kém chút đập đầu vào vô lăng, cũng may đã đeo dây an toàn cẩn thận. Ngẩn đầu dậy, dưới ánh đèn dường mập mờ, chỉ thấy trên mặt kính chắn gió đã bị sơn lên một tầng máu đỏ tươi.

- Đừng nói là đụng chết người rồi?

Tô Minh thanh tỉnh hẳn, giọng nói có chút run rẩy.

Trong tình huống này nếu không run rẩy thì chỉ có thể là loại người máu lạnh, xem mạng người như cỏ rác, Tô Minh không phải loại người như thế.

Nhưng vẫn có chút sợ hãi, lỡ như đụng chết người thì là chuyện lớn. Nghĩ đến đây, Tô Minh khẩn trương mở cửa ra, sắc mặt tái mét.

Vừa bước ra ngoài, đèn pha ô tô đã bị đụng nát, không còn phát sáng nữa, chỉ có ánh đèn đường mông lung từ trên chiếu xuống, dưới đất cách xa mấy mét là bóng người đang nằm co quắp.

- Thôi xong.

Khẩn trương móc điện thoại ra bấm số gọi cứu thương.

Đụng nát cả đèn pha ô tô, văng ra như thế thì chỉ có nước chết, Tô Minh không thể trấn tỉnh được nữa, bấm số sai mấy lần.

Sau vài lần thì cuối cùng cũng đã bấm được đúng số, âm thanh "tút tút" vang lên nhưng hiện tại tim Tô Minh như ngừng đập, cả người run lẩy bẩy như gặp quỷ, hắn làm rơi điện thoại từ trên tay xuống.

"Lốp cốp"

Người kia đã biến mất!!

Chỉ thấy còn lưu lại vũng máu lớn, thân xác ở đâu cũng không thấy.

Tô Minh chầm chậm lại gần, thấy trên vũng máu còn kéo ra một vết dài, hắn vốn định đi theo nhưng điện thoại dưới đất vang lên âm thanh:

- Xin chào, cơ sở y tế thành phố đang nghe.

Tô Minh nhặt điện thoại lên, vội vã trả lời

- Hiện tại đang có tai nạn ở đường...arhhh.

Chưa kịp nói xong, cảm giác đau điếng từ trên vai phải truyền tới, một lần nữa làm rơi điện thoại, Tô Minh ngã sấm xuống, hắn cảm giác như vai mình vừa bị mất đi một khối thịt lớn.

Dùng hết sức lật người dậy, nhìn thấy trước mặt là một người máu me be bét đầy mặt, hai mắt trắng dã trừng trừng, miệng đang ngồm ngoàm mảnh huyết nhục đỏ tươi, cảnh tượng rất kinh khủng.

Tô Minh kinh hoàng, vô thức sờ lên vai phải, đã một mảng trống không.

- Alo, sở y tế vẫn đang nghe.

Nhìn qua chiếc điện thoại lăn lóc trên mặt đất, Tô Minh định cầu cứu. Bất quá chưa nói câu nào, cổ họng đã bị gặm.

- Arhhhh.

Tô Minh la thất thanh, trong miệng còn trào ra máu đỏ.

Giờ đây trên cổ đã mất thêm một mảng nữa. Trời đất vốn dĩ tối nay đã thêm tối sầm, Tô Minh không thở được nữa, hắn chỉ biết giương ánh mắt tuyệt vọng nhìn từng mảnh thịt trên người mình lột xuống, nhìn ruột mình bị lôi ra trước khi mất đi ý thức, bên tai vẫn còn văng vẳng âm thanh từ đầu dây bên kia.

- Alo, sở y tế vẫn đang nghe, có chuyện gì không ạ? Alo.

___.

"Tít tít tít"

Âm thanh báo thức vang lên, kéo Tô Minh từ trong ác mộng ra ngoài đời thực, trên gương mặt vẫn còn mang theo kinh hoàng, người hắn đổ đầy mồ hôi. Ôm mặt một cái, Tô Minh uể oải bước ra khỏi giường, lúc đi vệ sinh hay đánh răng, hắn vẫn không quên được những gì mình đã gặp trong mơ.

- Dạo gần đây ngày nào mình cũng mơ thấy giấc mơ tương tự, quá mệt mỏi rồi chăng?

Lấy ra điện thoại gọi điện xin nghỉ việc một hôm, trong vô thức Tô Minh lại bấm ra số cứu thương, hắn rùng mình lắc đầu.

- Chắc chắn phải nghỉ, mình quá stress rồi.

Tô Minh mệt mỏi ngồi xuống sofa, mở ti vi lên trong khi đợi đầu dây bên kia bắt máy.

- Alo, lão Tô à? Chuyện gì đấy?

- Sếp, cho tôi xin nghỉ một hôm được không? Dạo này stress quá.

- Được, dạo này anh làm nhiều quá rồi, cũng nên nghỉ một buổi. Đừng lo, tôi sẽ gửi người đến thay anh.

Tô Minh cúp máy, khịt mũi khinh thường.

- Con mẹ nó, ông cũng biết tôi mệt mỏi à? Biết thế thì đừng đánh bạc, hết tiền rồi đầu tư làm liều con mẹ gì không biết.

[Bảng tin buổi sáng hôm nay gồm có những chủ đề sau: Lò phản ứng hạt nhân của Nga tại Nam Cực đã gặp sự cố phát nổ, loại virus lạ bùng phát nhanh nhất từ trước tới nay,...]

[Rạng sáng hôm nay, vào lúc 3 giờ 49 phút, lò phản ứng hạt nhân CKBT của Nga tại Nam Cực đột nhiên gặp sự cố phát nổ, gây ra cơn chấn động 7 độ Richter, phá vỡ 10 km băng địa, thảm họa này có nguy cơ giải phóng những loài sinh vật từ thời cổ đại cách đây hàng triệu năm về trước, đặc biệt là những loài vi sinh vật con người còn chưa hiểu rõ. Được biết trước khi xảy ra thảm họa, hơn 100 nhân viên và các nhà khoa học Nga đã làm việc tại Nam Cực. Tổng thống Vladimir Putin cho rằng: Đây là cuộc tấn công có mục đích của các thế lực thù địch. Ông còn khẳng định: Chắc chắn sẽ truy tìm ra và bắt thủ phạm phải trả giá thích đáng].

[Một loại virus tương tự virus dại đang phát tán nhanh chóng, không rõ nguồn gốc đến từ đâu, phỏng đoán ban đầu đã có hơn 50 nghìn người nhiễm phải. Ông A. Jades, nhà virus học người Anh cho biết: Đây là loại virus sinh trưởng và phát tán nhanh nhất từ trước đến nay, nhiều khả năng lây lan qua đường hô hấp].

Sau khi xem 2 tin này, Tô Minh nhíu mày, gương mặt thêm mấy phần trầm trọng.

Bạn đang đọc Trùng Tu Lại Thế Giới sáng tác bởi giabao1605

Truyện Trùng Tu Lại Thế Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐaoPhủ
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.