Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thượng Bình cố sự

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

Một buổi nắng sớm có mấy đứa trẻ đạp kiếm bay tới bay lui ở Hoa Tình Vực, thoạt nhìn tác phong ăn mặc không phải người có lai lịch bình phàm.

Một lúc lâu sau kiếm quang tiêu tán, những đứa trẻ này ngay lập tức đã tụ họp trước một cái cửa động.

Vài ba cánh tay rụt rè không ngừng thúc giục, ngay lập tức đã có một đứa trẻ bị cưỡng chế đi tiên phong vào trong. Ánh mắt có hơi sợ hãi lại càng đề phòng nhìn xung quanh.

"Ngao" một tiếng đám trẻ con hoảng hốt ngự kiếm rút lui, một đứa bị doạ cho chấn kinh, chân tay run rẩy không vận nổi pháp quyết chế kiếm ngồi bệch dưới mặt đất.

Một cái đầu rồng đen hung tợn từ từ chui ra há to miệng rống lên thêm một tiếng.

Đứa trẻ kia sớm đã nước tiểu cũng không kìm lại được trực tiếp tè ra một bãi cuối cùng tròng đen trong mắt chạy ngược lên trên ngất đi.

Hắc long nhìn về mấy đạo kiếm quang đang do dự tại không trung, mắt sáng lên chuẩn bị phóng tới.

Đột nhiên một cái bàn chân to lớn từ trên trời giáng xuống đem hắc long đạp một cái văng ngược trở lại trong hang động.

Hắc long mắt như minh châu có xuất hiện một tia tức giận song nghĩ tới cái đạp kia quá mức quen thuộc sợ hãi như cún con không dám ra ngoài.

Một nam tử ăn mặc rách rưới hôi hám còn có chút mập mạp lấy ngón tay cái quẹt mũi, nói:" Đã kêu ngươi đừng có ra ngoài doạ trẻ con ngươi lại không nghe à. Còn la lối om sòm như vậy làm cái gì phiền chết đi được." Hắn lấy ra một cái hồ lồ màu trắng khui nắp rót vào miệng một ngụm rượu.

" Các ngươi không cần sợ hãi chỉ là một con giun thích doạ trẻ con mà thôi."

Những đứa trẻ kia bị một màn này làm cho chấn kinh, kiếm quang biến mất nhao nhao chạy tới vây quanh hắn mang theo ánh mắt ngưỡng mộ.

" Tiền bối ngươi thật sự lợi hại a, cho dù là sư tôn của bọn ta đích thân xuất thủ cũng không dám nói một chiêu đơn giản như vậy chấn nhiếp con rồng kia."

" Tiền bối, uy vũ."

" Quá mức dũng mãnh a."

" Tiền bối ngươi tên là gì?"

Hắn không nhanh không chậm, nói:" gọi ta Tiếu Thiên."

Một trận gió nhẹ nổi lên đem một số cánh hoa đào dưới mặt đất lướt lên. Ba bốn cái cây hoa gần đó cũng dịu dàng rãi xuống một ít.

Tiếu Thiên cảm giác được có một đạo khí tức đang đến, nghĩ thầm: chẳng lẽ con rồng kia hôm nay gan lớn muốn cắn trả sao? Xoay người lại định quở mắng đột nhiên bộ dáng trở nên ngưng trọng.

Một nữ nhân mặc đạo bào màu lam bước tới, tấm mạn che mặt chuẩn bị bị nàng tháo xuống.

Ánh mắt hắn từ kinh ngạc dần dần thành hoài niệm, khoé môi run run.

....

Hoa Tinh Vực hai trăm năm trước.

Bên dưới suối có một nam tử trẻ tuổi, thân hình săn chắc, thuỷ lưu men theo mấy đường gân như chạm trổ chảy đi cực kỳ cuốn hút. Hắn chính là Tiếu Thiên.

Cách đó không xa vang lên rất nhiều thanh âm xé gió, vài cây hoa đào bị kiếm quang bổ ra làm hai.

Tiếu Thiên nhíu mày, Hoa Tinh Vực từ đầu đến cuối một tay hắn trồng trọt chăm sóc theo cách thủ công nhất không biết qua bao nhiêu năm mới có thể lớn đến như ngày hôm nay quanh năm nở rộ hoa đào đầy trời. Là kẻ nào không biết quý trọng công lao này của hắn ?

Thần thức theo ý niệm của hắn xuất ra đi vào trong rừng hoa.

Một tức sau đó có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết phát ra kéo theo tiếng nhục thể nổ tung, máu bắn tung toé.

Một nữ nhân mặc bạch y thêu hoả phượng lảo đảo chống kiếm đi đến bên bờ suối, cuối cùng chịu không được rơi xuống dòng nước.

Tiếu Thiên đi đến tới gần đem nữ nhân kia bế lên bờ. Nàng bất giác mở mắt trông thấy Tiếu Thiên lại càng giật mình lập tức bất tỉnh.

Hắn đột nhiên nhớ ra quần áo mình còn chưa mặc vào, có chút ái ngại.

....

" Ngươi là ai ?"

" Ta gọi Miên Uyên." Bạch y thiếu nữ trải qua mấy ngày bồi dưỡng cuối cùng cũng hồi phục. Nhàn nhạt mở miệng, nói:" Thân sinh vốn là công chúa Thượng Bình quốc. Năm ngoái Cầm Chiêu Sơn Trang cấu kết Lưu Tam quốc tiến đánh nước ta. Kết quả Thượng Bình không qua mấy tháng nằm trọn trong tay người Lưu Tam. Phụ mẫu ta cũng không rõ tung tích, chỉ còn ta cùng huynh muội may mắn sống sót được lưu lạc khắp nơi tránh đi người của Cầm Chiêu Sơn Trang truy sát."

Lưu Tam quốc cùng Thượng Bình quốc bất luận là so về thực lực quân sự hay là lãnh thổ đều xưa nay một chín một mười. Một khi khai chiến mà nói cũng phải đánh tới đầu rơi máu chảy thương vong nghiệm trọng ít nhất mấy mươi năm mới có thể xem ai thắng thua.

Người Lưu Tam lại chỉ cần một Cầm Chiêu Sơn Trang đã ở thời gian được tình bằng tháng kia đoạt được giang sơn Thượng Bình tự nhiên Cầm Chiêu Sơn Trang kia cực kỳ bất phàm.

Tiếu Thiên đã thấu hiểu lai lịch của Cầm Chiêu Sơn Trang từ lâu, hỏi:" Cầm Thánh đích thân xuất thủ sao?."

" Cầm Thánh là người mạnh nhất thế gian không phải nói quá! Cường giả Thượng Bình quốc liên thủ cũng không chống đỡ nổi hắn qua mấy chiêu." Miên Uyên nghĩ tới chính mình từng chứng kiến Cầm Thánh đánh nhau sắc mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt.

Tiếu Thiên đứng dậy đi đến bên một góc tường đẩy cửa sổ ra, nhất một cây xào tre chống lên. Nắng sớm đoạt được thời cơ tiến vào.

Tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên vang lên, một nam tử dẫn đầu bảy tám người xông vào, hướng Tiếu Thiên thi lễ một cái sau đó đi đến bên giường Miên Uyên đang nằm. Kinh hỉ nói:" Muội muội, không sao chứ ?."

Miên Uyên tự nhiên nhận ra đây là các huynh muội khác thất lạc mấy hôm nay, không ngờ lại tìm ra được mình. Mỉm cười, nói:" Muội không có vấn đề gì."

Tiếu Thiên không quan tâm cuộc hàn huyên của hoàng tộc này đi ra bên ngoài đào dưới gốc cây lên một vò rượu.

Không bao lâu sau những người kia lại kéo tới, dìu theo Miên Uyên. Nàng quỳ cùng những huynh đệ kia chậm rãi quỳ xuống. " Tiền bối, khẩn xin người giúp đỡ Thượng Bình quốc."

Tiếu Thiên sớm đã biết bọn họ sẽ đến cầu xin, nói:" Các ngươi cho rằng ta có thể giúp sao?"

Miên Uyên ngẩng mặt lên."Trong số những người truy sát Uyên Nhi có người tu vi cực cao thậm chí có thể so sánh với cường giả mạnh nhất của Thượng Bình quốc, tiền bối lại tùy ý giết như vậy tự nhiên đối với Uyên Nhi là người có giá trị rất lớn." Nàng dừng lại một chút liền dập đầu." Khẩn xin tiền bối ra tay tương trợ giúp bọn ta lấy lại giang sơn."

Tiếu Thiên uống một hớp rượu nóng, dư vị có hơi nồng." Không cần các ngươi nói ta cũng sẽ đến tìm Cầm Thánh giải quyết ân oán. Chuyện giúp Thượng Bình cũng coi như tiện tay cũng là cái cớ tốt nhất."

Đám người Miên Uyên nghe được câu nói này không khỏi tỏ ra kinh ngạc. Thế gian có thể nói hai chữ ân oán, còn muốn phân tranh cùng Cầm Thánh còn có thể là ai?

"Tiền bối không lẽ người là... Bạo Thần.?" Miên Uyên có chút không tự tin âm thanh hơi chập chờn.

Nếu nói người mạnh nhất là Cầm Thánh, vậy người có thể có tư cách đánh một trận sòng phẳng chỉ có vị Bạo Thần trong lời đồn. Chỉ là lai lịch của hắn quá bí ẩn, những chiến tích kia cũng không bằng của Cầm Thánh hoặc là luôn trước nay bị Cầm Thánh đoạt hết hào quang dẫn tới cuối cùng Bạo Thần trở thành lời đồn đại rất ít người tin tưởng.

Mặc kệ là lời đồn hay không, có phải Bạo Thần hay không hiện tại cũng chỉ

có thể đặt kỳ vọng ở trên người hắn.

Tiếu Thiên vứt vò rượu đã uống cạn đi, hướng con đường lớn liên thông ra bên ngoài Hoa Tinh Vực nhấc lên bàn chân. Nắng sớm có hơi êm mắt cùng cánh hoa rơi trên vai hắn tựa như muốn đồng hành.

" Đi thôi."

Miên Uyên lẳng lặng nhìn bóng lưng kia không biết có phải vì mê man nên nhất thời thơ thẫn. Một lúc lâu sau mới tỉnh táo cùng huynh đệ hoàng tộc đuổi theo.

Bạn đang đọc Trước Kia Của Tiếu Thiên sáng tác bởi CảnhHoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CảnhHoa
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.