Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm Thánh

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Thượng Bình quốc lãnh thổ phi thường rộng lớn, thành trì phong phú mà rãi rác cách nhau xa xôi so với Lưu Tam quốc còn có chút cường đại hơn. Hiện tại những thành trì này đều nằm trong tay người Lưu Tam, khắp nơi đều thấy quốc kỳ đón gió mà bay.

Tiếu Thiên nhìn toà thành trì ở cách xa ba bốn dặm kia hai tay khoanh trước ngực, nói:" ta vào đó giải quyết trước, các ngươi lập tức đem quân tiến lên không lâu sau chúng sẽ mở cửa tự dâng thành."

Miên Uyên níu lấy ống tay áo hắn, thanh âm có hơi rụt rè:" Tiền... Tiền bối, lỡ như chúng không hàng thì sao?."

"Vậy khi đó thành trì sẽ rất trống trải chỉ phiền các ngươi tốn chút thời gian đến mở cửa thành mà thôi." Dứt lời, hắn nhúng người một cái thân ảnh đã biến mất.

Nếu như quân sĩ không chịu giao thành thề quyết chiến đến cùng vậy muốn một tòa thành trống trải còn cách nào khác ngoài đem tất cả giết sạch sẽ đâu?

Miên Uyên minh bạch ý tứ cảm thấy có hơi lãnh khốc.

...

Toà thành trì kìa tên chỉ có một chữ Khang. Đột nhiên trận pháp phòng thủ chấn động một tiếng lập tức vỡ tan.

Tên tướng quân nào đó mặc giáp phục dẫn theo mấy vị trưởng lão của Cầm Chiêu Sơn Trang kinh ngạc chạy ra ngoài nhìn lên." Tên nào to gan dám đến đây làm càn?"

Tiếu Thiên đứng giữa không trung, nói:"Ta đại biểu Thượng Bình quốc đến đây lấy lại thành trì này, buông thành đầu hàng hoặc chết."

Tên tướng quân kia cảm thấy cực kỳ hoang đường, kiếm rời khỏi vỏ chuẩn bị lao lên bổng nhiên đồng tử co lại bên trong cơ thể oanh động một tiếng đan điền vỡ tung, tiếp đến thất khiếu tràn ra máu tươi lăn ra đất.

Đám người trưởng lão sắc mặt tái nhợt, biết đối phương cực kỳ cường đại không dám ngu ngốc như tên tướng quân kia biểu đạt ra ánh mắt tức giận, đồng loạt ôm quyền cuối đầu.

" Thành trì ở đây, tiền bối tới nhận."

...

Trong vòng ba tháng qua Tiếu Thiên cùng quân đội phục quốc của Thượng Bình đi một mạch thẳng tắp những toà thành trì kia đều lần lượt lấy lại.

Lưu Tam quốc liên tục cử ra cường giả đến tiếp tế cuối cùng đối diện với Tiếu Thiên đều thu về một kết quả thảm bại tiêu vong.

Tin tức như vậy không có che giấu được người trong thiên hạ, nhanh chóng lan truyền đến chóng mặt trở thành "đại địa chấn."

Rất nhiều người đều bắt đầu suy luận, thậm chí ngầm xác thực hai chữ Bạo Thần trong lời đồn. Vị nhân vật kia thời điểm này lại xuất thế còn là đứng về phía Thượng Bình quốc. Đối với Cầm Thánh đang ủng hộ phía Lưu Tam một mặt án binh bất động càng sinh ra phấn khích mong chờ.

Hai đại cường giả sắp sửa đánh nhau là ý vị như thế nào?

Tiếu Thiên không quản thế gian nghị luận, hắn quan tâm chính là thái độ của Cầm Thánh. Vì sao từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh im lặng như thế?

Ngoại trừ bản thân hắn và đối phương, không ai có thể biết bọn hắn từng ở Thiên Tiên sơn đoạt được kỳ ngộ. Kỳ ngộ kia là hai bản tâm pháp, sau đó bọn hắn phát hiện ra một vấn đề.

Vấn đề kia bắt buộc bọn hắn phải có người ngã xuống.

Trải qua nhiều năm mặc dù là nói cả hai đều lập nên chiến tích nơi trần thế, nhưng thủy chung vẫn đều ẩn thân rất kĩ càng không có xuất hiện.

Nếu như song phương đều muốn giết nhau, kẻ ở trong tối mới là kẻ có được ưu thế lớn nhất. Không ai nguyện ý sẽ ở ngoài sáng lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng đối phương đánh lén. Tựa như ở tại thư phòng đọc sách không biết khi nào thích khách sẽ đem phi tiêu hoặc tên bắn vào.

Nhưng hiện tại Cầm Thánh đã xuất thế, còn làm ra động tĩnh cực lớn, không giống như năm xưa hắn lập chiến tích, bởi vì năm xưa hắn xuất hiện lập chiến tích đều là rất cẩn thận, ngay cả hành tung xuất hiện rời đi cũng như gió không thấy đầu đuôi.

Chẳng lẽ là vì nhàm chán đối với việc chơi trò trốn tìm nên tự mình ra ngoài trước hay sao?

"Bất quá ta cũng đã ra ngoài, xem ngươi làm thế nào." Tiếu Thiên nghĩ nghĩ sau đó lại uống rượu. Chính hắn cũng không rõ lúc nào việc này biến thành thói quen.

" Tiền bối." Miên Uyên không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh hắn."Ta có chuyện...muốn nói với ngươi."

Tiếu Thiên mặt không biểu cảm cũng không nhìn nàng, hỏi:" chuyện gì ?"

"Ta..ta.." Miên Uyên thanh âm vẫn rất rụt rè tựa như lần đầu níu lấy áo hắn. Trải qua thời gian rất nhanh ý chí trở nên mạnh mẽ dứt khoát hai tay đưa tới một cái hồ lô nhỏ bé bằng bạc. Trên thân điêu khắc vài hình thù đồ án xinh đẹp.

" Tặng ta?" Hắn ngạc nhiên nói.

Miên Uyên nhắm mắt gật đầu tựa như tiểu a đầu lần đầu biết ngại. Khuôn mặt xinh đẹp bổng nhiên đỏ lên cực kỳ đáng yêu.

Tiếu Thiên nhìn loại tình huống này phỏng đoán đây lẽ nào thích mình rồi ?

Tay hắn đoạt lấy hồ lô nhìn nhìn qua một lượt." Khôn Thiên hồ lô a, có thể dung nạp lượng lớn đồ vật thậm chí cả muốn cái dòng sông hoặc là thậm chí cả giang sơn Thượng Bình quốc cùng không phải vấn đề."

Miên Uyên nói:" Tiền bối thích uống rượu như thế đây là bảo vật của Thượng Bình quốc có thể giúp ngươi chứa rượu nhiều hơn."

Dùng một cái bảo vật như vậy chỉ để đựng rượu không biết là quá mức xa xỉ thành thói quen hay thật sự ngốc.

Miên Uyên bình thường ở tại quân doanh cũng kiêm vai trò huấn luyện, còn là một đại tướng quân. Thoạt nhìn đứng trước binh sĩ nghiêm khắc oai vệ tựa nữ vương, nhưng đối với Tiếu Thiên lại một mặt ngược lại.

" Tiền bối.... Ta.." Miên Uyên lần nữa ngập ngừng, mặt cúi xuống.

Tiếu Thiên biết nàng chuẩn bị nói gì mày nhíu lại lập tức hoá thành một đạo lưu quang bay đi.

"Ta thích ngươi." Nàng lấy hết dũng khí nói ra, đến khi ngẩng mặt lên đã không còn thấy đối phương, không khỏi nổi nóng.

...

Thượng Bình quân đội phục quốc hơn chục vạn quân đây là tập hợp chiêu mộ trong thiên hạ cùng trong những tháng qua lấy uy danh của Bạo Thần mà thu về không ít người.

Thời điểm này gió đông nổi lên, trời đất phủ xuống mưa tuyết. Quân binh hành tung đã tuyên bố khắp thiên hạ, hôm nay chân chính sẽ đánh tới kinh đô, một lần cuối cùng lấy về tất cả giang sơn.

Vô số tu sĩ từ khắp nơi như đại dịch châu chấu kéo đến, bọn hắn không quan tâm chuyện của Thượng Bình cùng Lưu Tam mà là quan tâm chuyện của hai vị kia.

Cầm Thánh nhất định sẽ không duy trì trầm mặc. Bạo Thần đang gọi!

Một nam tử mặc xiêm y màu lam chậm rãi đi lên nơi cao nhất toà thành, phía sau hai tì nữ nho nhã bước theo.

Hoa văn trên y phục hắn có chút phức tạp, không phải mây trời, không phải chim hạc, càng không phải hoa cỏ. Thoạt nhìn có hơi giống một loại đàn cầm nào đó.

Hắn hướng mắt phượng nhìn lên trên không trung, khuôn mặt ánh tuấn đến bất phàm. Một lúc sau hắn không nhìn bầu trời nữa đi vào chiếc bàn nhỏ ngồi xuống ghế.

Trên bàn có một chiếc đàn cầm, mười ngón tay rơi lên dây đàn tấu ra một khúc.

Cầm âm hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, thiên địa chớp mắt đổi màu gió tuyết vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn.

Tiếu Thiên ẩn thân ở chỗ cao trên không trung, lúc này rốt cuộc không còn giữ được bình tĩnh thần thức kéo theo uy áp thô lỗ tản mát ra.

Đối phương chính là Cầm Thánh, đã rất nhiều năm cùng hắn chơi trò trốn tìm.

Đàn âm va chạm với đạo thần thức kia vang lên một tiếng ran rát cực kì khó nghe.

Vô số tu sĩ ở cách xa chứng kiến sắc mặt càng lúc càng trở nên nhợt nhạt.

Cầm Thánh là người am hiểu vận dụng âm luật, còn là am hiểu đến trình độ xuất thần nhập hoá. Thanh âm ran rát kia bị hắn dùng ý niệm bức phải phối hợp cùng đàn âm đem uy thế tăng lên hướng cỗ uy áp từ bầu trời oanh kích.

Cỗ uy áp cùng thần thức không chống cự lại trực tiếp tan vỡ, thân ảnh của Tiếu Thiên cuối cùng bị đàn âm bức đến hiện ra giữa bầu trời.

Những tu sĩ chứng kiến lúc này không ít người nhịn không được miệng nôm ra một ngụm máu tươi. Cường giả giao thủ chỉ mới mở màn lại khủng khiếp như vậy.

Đồng thời kéo theo một trận nghị luận. Sẽ không có kẻ giả mù nói dối không biết kết quả vừa rồi. Bạo Thần đã bại ở màn này.

Tiếu Thiên nhếch môi, khoanh hai tay trước ngực, nói:" Cầm Tích, lâu không gặp không ngờ tu vi ngươi lại cao lên không ít."

Tiếng đàn đã ngừng từ lâu, Cầm Tích kia cũng chính là tên Cầm Thánh. Hắn bình tĩnh, nói:" Nhiều năm không gặp, Bạo Thần ba trăm năm trước tận diệt bảy đại tông phái một trận thành danh, khiến cho thiên hạ về sau ở tu hành giới thế hệ tông môn phát triển chậm chạp. Ta lúc đó cũng không nghĩ đến ngươi thật sự sẽ làm như vậy."

Xung quanh một mảnh xôn xao, cố sự này ở ba trăm năm qua lưu truyền càng ngày càng giảm đi kịch tính, sớm đã bị xem là lời đồn không ngờ vậy mà lại là sự thật!

Tiếu Thiên nói:" Nhắc lại không có ý nghĩa, chẳng qua năm đó ta vừa rời Thiên Tiên sơn kẻ nào đó tung tin xằng bậy nói ta là yêu tà ma đạo dẫn tới bọn người kia lũ lượt kéo nhau đi đòi diệt ta, làm ta mất mấy ngày phải giải quyết không ít rắc rối."

"Nhắc đến Thiên Tiên sơn a." Cầm Thánh khoé môi có hơi nhếch, lộ ra một tràn tiếu dung." Năm đó chúng ta gặp được kỳ ngộ, ta học được Cực Âm Tâm Pháp, của ngươi lại là Cực Dương. Sau đó chúng ta phát hiện ra, nếu một trong hai người nào luyện đến cực hạn trước người còn lại sẽ bị thiên lôi tru diệt cho đến chết."

"Cũng may Cầm lão huynh đệ không luyện đến cực hạn không thì bây giờ ta cũng đã đi luân hồi thành một đứa trẻ nào đó rồi."

" Không phải Thiên huynh cũng như thế sao. Là ta phải nói cảm tạ mới đúng."

Đây là chuyện vô cùng trọng yếu cũng là khuất mắt lớn nhất của hắn và Tiếu Thiên, không ai nghe được đoạn đối thoại này vì bọn hắn đang dùng thần thức nói chuyện.

Bạn đang đọc Trước Kia Của Tiếu Thiên sáng tác bởi CảnhHoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CảnhHoa
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.