Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Tin Ngươi

Tiểu thuyết gốc · 1658 chữ

Nghĩ đến mối ràng buộc này bất quá cũng là bất đắc dĩ. Năm đó cả hai họn hắn tìm được tâm pháp chỉ một mực cắm cúi tu luyện. Một hôm bầu trời đầy sao, một cái bia đá phá không lao xuống, bí mật về hai loại tâm pháp này cứ thế hiện ra thành từng chữ.

Thật không biết là định mệnh sắp xếp để bọn hắn phải đấu đá lẫn nhau hay là bởi vì cục đá kia ngủ quên nên rơi xuống hơi chậm.

Mọi chuyện cũng đã an bài, nói đi ngoảnh lại không còn ý nghĩa gì nữa.

Cầm Thánh đứng dậy ôm quyền nho nhã thi lễ một cái. Đây là đối với đối thủ tôn trọng. Hắn tôn trọng tình bằng hữu lúc trước, càng tôn trọng Tiếu Thiên.

Toàn bộ tu sĩ xem đánh nhau đã bắt đầu lấy ra pháp bảo phòng thân, số còn lại rời đi xa hơn tránh bị dư âm làm luyên lụy.

Quân đội Thượng Bình giương cao vũ khí, chuôi kiếm càng nắm chặt.

Quân lính Lưu Tam bố trí trấn thủ ở kinh đô kéo căng dây cung.

Mây đen dần dần kéo tới, dưới trời tuyết một đạo tia chớp xẹt qua.

Tiếu Thiên cùng Cầm Tích đồng loạt biến mất.

Quân đội Thượng Bình hô to một chữ giết, lập tức bắt đầu tấn công.

...

Cầm Tích mười ngón tay ở giữa không trung làm ra động tác gảy đàn vào hư không. Không có đàn cầm chân thật nhưng vẫn có đàn âm chân thật.

Cực Âm Tử Khí bốn phương tám hướng xông lên nồng nặc hoá thành từng đạo hắc vụ nhanh chóng chiếm cứ một phương diện tích rộng hơn trăm vạn dặm.

Bên trong hắc vụ lại sinh ra sương đen, sương đen toả lên trên bầu trời tựa như muốn bắt đầu ô nhiễm.

Đàn Âm Xuất Thế.

Vạn vật ảm đảm.

Không hổ Cầm Thánh a!

Tiếu Thiên nhìn những cay cỏ cùng một số động vật nhỏ bé sớm đã bị tử khí trúc hết sinh cơ ánh mắt khẽ biến.

Hắn vung lên ống tay áo như hiệu triệu cuồng phong. Cực Dương chân khí mang theo tư vị sinh cơ hoá thành hắc vụ cùng sương trắng phả xuống thế gian.

Những cây cỏ kia dần dần xanh tươi trở lại, phảng phất như muốn hồi sinh.

Bạch vụ xô đẩy hắc vụ lui đi một nửa, nhìn từ góc độ đủ để chứng kiến tất cả rõ ràng nhất không khác gì hai mắt cá âm dương trắng đen.

Thế trận đã biến về hình dạng âm dương đồ.

Cầm Thánh làm động tác phất lên dây đàn, một lưỡi đao vô hình phóng tới.

Tiếu Thiên vỗ ra một chưởng trực tiếp đánh tan đao của Cầm Thánh. Nhưng không phải chỉ có một đao.

Cầm Thánh liên tục phất ra hơn chục lưỡi đao mỗi lưỡi đao có thể bổ xẻ Lưu Tam quốc ra làm đôi hoặc thành nhiều mảnh nhỏ.

Tiếu Thiên mỗi một quyền đánh ra là đối với đối công kích của địch nhân chống đỡ. Không ngờ tới là mỗi đao phi tới càng lúc càng mạnh hắn chống đỡ cũng bất giác bị văng ngược ra sau.

Đến lần thứ bốn một trăm bảy mươi chín hắn không trụ được nữa thân thể bay ngược ra sau hơn một ngàn dặm, đâm xuyên qua mười mấy ngọn núi cuối cùng dừng lại.

Xung quanh bị hắn cày bừa trở thành một cái động phủ sâu ở mấy chục trượng trong lòng một quả núi.

Đao pháp của Cầm Thánh lại đến.

Ngọn núi kia bị bổ làm đôi sau đó tiếp tục bổ thành nhiều mảnh cuối cùng đổ nát.

Cầm Thánh như điện xẹt lập tức đã xuất hiện ở gần hiện trường ba dặm, không còn nhận ra động tĩnh của đối phương.

Ầm một tiếng, một trận quang mang xuyên qua khe hở tràn ra đem đống đổ nát thổi tung bay.

Một cái cự nhân cao gần trăm trượng đột ngột xuất hiện, nhanh hơn cả chớp đấm ra một quyền, Cầm Thánh trợn mắt không kịp tránh né thân thể đến lượt văng đi xa hơn ngàn trượng.

Thời điểm hắn vừa lấy lại được thăng bằng, bàn tay của cự nhân đã từ trên trời theo bông tuyết giáng xuống.

Nhanh đến cực điểm!! Lúc trước không thể tránh né, hiện tại càng không thể tránh né.

Cuối cùng bàn tay kia mang theo thân thể Cầm Tích rơi xuống mặt đất.

Chấn động một tiếng tựa thiên thạch hàng lâm, vô số cát bụi cùng hoa tuyết tung bay.

Ánh mắt của cự nhân bổng nhiên lộ ra biểu tình không thể tin nổi.

Bàn tay của hắn cách mặt đất còn năm trượng nhưng không cách nào hạ xuống được. Cầm Thánh ở bên dưới bàn tay hắn giơ lên hai tay chống đỡ. Bàn tay của cự nhân cũng vì hắn mà bị đình chỉ.

" Biến lớn như thế để dọa ai chứ?" Cầm Thánh nói xong lời này thất khiếu tràn ra máu tươi, nhục thể xuất hiện rất nhiều vết nứt bụp một tiếng tan thành rất nhiều điểm sáng nhỏ bay đi.

Nhưng cự nhân cũng phải trả một cái giá không nhỏ, cánh tay hắn bị một đạo hàn khí xuất phát từ Cực Âm đóng băng cuối cùng răn rắt một tiếng cánh tay kia ly thể mà rơi xuống.

Cự nhân phát ra ánh sáng, hoá trở về hình dáng ban đầu chính là vị Bạo Thần kia. Hắn sắc mặt trắng xám tự nhiên là không những mất đi một cánh tay mà còn bị Âm khí công tâm.

Lúc này một đạo kiếm quang rơi xuống. Miên Uyên cấp tốc chạy tới nhìn xem vết thương của hắn thần sắc khẩn trương, lo lắng hỏi:" Tiền bối, ngươi không sao chứ?."

Tiếu Thiên lắc đầu:" Ta không có vấn đề gì nhưng trận này chưa có đánh xong."

Âm Dương đồ phần âm vẫn chưa biến mất, hắc vụ vẫn còn, sương đen vẫn còn.

Một nam tử mặc lam y từ trong hắc vụ bước ra. Từ đầu đến chân không khác Cầm Thánh cái gì. Bởi vì đó cũng là Cầm Thánh!

Tiếu Thiên cuối cùng hiểu ra vừa rồi là phân thân, sau đó hắn hiểu ra rất nhiều chuyện khác.

Cầm Thánh xuất thế không phải vì hắn chán chơi trốn tìm, mà là vì đã đạt được cảnh giới nào đó.

Càng là chắc chắn địch nhân sẽ cũng giống như hắn công khai xuất thế.

Càng chắc chắn đối phương sẽ bại trận.

Càng chắc chắn  Bạo Thần sẽ chết.

Tiếu Thiên nuốt ngược nước bọt. Chuẩn bị quay lại thì một lưỡi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực hắn.

Đồng tử run run, hắn vừa kịp phát giác ra thì đã muộn như vậy. Đầu hắn chậm rãi xoay lại.

Miên Uyên rút kiếm ra khỏi người hắn, đáy mắt trở nên ướt át. Khuôn mặt xinh đẹp bị hai dòng lệ lướt qua.

" Ta....ta xin lỗi."

...

Đông Hải dưới đáy biển có một cái tượng rồng bằng đá. Một ngày nào đó cực dương chân khí phả xuống biển rơi như sương trắng bám vào bên trên tượng đá.

Tượng rồng bổng nhiên sinh mấy đạo vết nứt tựa như muốn vỡ ra. Nơi phần đầu dao động một tiếng long ngâm như muốn sống lại.

Nhưng nó cảm thấy đầu óc u nhứt, thần hồn không biết từ lúc nào tỉnh lại. Nếu như tu sĩ có tính lực thâm sâu hẳn có thể tính ra, cần mấy trăm năm nữa nó mới có thể phá đá mà ra.

...

Tiếu Thiên nơi lồng ngực rỉ máu, không còn khả năng phi hành. Hắn từ bỏ tiếp tục đào tẩu rơi xuống bên trên một mảnh núi đá. Trước mặt là vực sâu, bên dưới là biển mang theo sóng lớn cuồng cuộn.

Một kiếm mà Miên Uyên đâm không phải đơn giản, đó là Phạt Anh kiếm chí bảo của Thượng Bình quốc. Coi như bản thân Tiếu Thiên cường đại cứng cáp cũng không ngăn được nó xuyên qua. Mà Phạt Anh kiếm đối với khí tức, sinh cơ như nước gặp lửa trực tiếp hủy diệt.

Miên Uyên cầm lấy chuôi kiếm từ từ bước tới, mũi kiếm ma sát trên mặt đá tạo nên thanh âm có hơi nhứt mỏi.

Tiếu Thiên khí tức dần dần suy yếu sắp sửa cạn kiệt, nhìn nàng nói:" Vì sao ?"

" Phụ mẫu ta trong tay hắn, giết chết ngươi hắn cam đoan trả lại Thượng Bình quốc, trả lại bình an cho phụ mẫu ta. Ngươi nói ta phải làm sao?" Miên Uyên đến bên cạnh hắn, bàn tay dính máu sờ lên khuôn mặt trắng xám." Ta thích ngươi, quả thật rất thích ngươi, đáng tiếc kiếp này không được."

Nàng không biết từ lúc nào mình thích hắn, tư vị đối với kẻ mà nàng được định sẵn phải giết cực kỳ khó nuốt. Không biết có phải hình ảnh ở bên bờ suối, hay bóng lưng tiêu sái dưới cánh hoa, hay vì chất giọng tự tin, hoặc là cái bản tính mê rượu của hắn. Cho dù thế nào đều khiến nàng khắc ghi sinh tình.

Nhưng cuối cùng lại vẫn phải để nàng giết hắn. Đúng vậy, mùi vị của cái cố sự này thật sự khó nuốt.

Tiếu Thiên mỉm cười:" Ta tin ngươi."

Miên Uyên khổ sở nói ra một câu tạm biệt, cuối cùng nhắm mắt đâm thêm vào người hắn một kiếm.

Tiếu Thiên tiếp nhận một kiếm này, mi mắt rũ xuống lùi về sau rơi vào biển cả.

Bạn đang đọc Trước Kia Của Tiếu Thiên sáng tác bởi CảnhHoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CảnhHoa
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.