Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm quang cùng điểm sáng

Tiểu thuyết gốc · 1584 chữ

Bên trong biển cả hai mắt hắn đã nhắm lại, buông lỏng cơ thể chuẩn bị đón nhận tử vong. Đột nhiên một tiếng long ngâm vang lên bị thính giác của hắn thu được.

Tiếu Thiên bổng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó thừa dịp khí tức còn chút ít hơi tàn đem tu vi đưa mình đẩy đến chỗ phát ra thanh âm kia.

Nhìn thấy một cái tượng hình rồng kia hắn đem ngón tay đặt lên trên đầu tượng, vô số ký ức theo ngón tay bị hắn thu liễm, trải qua hai tức hắn mỉm cười nói:" Muốn tỉnh lại sớm một chút ?"

Tiếu Thiên vận dụng một loại phương pháp nào đó đầu ngón tay sáng lên.

Một lúc lâu sau ánh sáng biến mất, thân thể hắn buông lỏng không còn động tĩnh khí tức toàn bộ tiêu tán.

...

Cầm Thánh nhìn âm dương đồ lúc này phần màu trắng càng lúc càng loãng đến cùng biến mất biết Tiếu Thiên chết rồi.

Hắn xoay người rời đi, từ đây trở về sau thiên hạ không còn ai có tư cách uy hiếp đến hắn.

Thượng Bình quốc theo giao ước với Miên Uyên được chính tay hắn dìu dắt giao lại chủ cũ, từ đầu đến cuối có thể đối với hắn cùng Tiếu Thiên đều là một cái vở kịch.

Lại ba lần gió tuyết thổi qua. Tuế nguyệt không có bị đình chỉ nhanh như vậy đã trải qua ba năm.

Cầm Chiêu Sơn Trang một ngày năm mới tổ chức đại hội khảo hạch quy mô có chút lớn. Bất luận là yêu tộc hoặc người ở nơi nào, không quan hệ bối cảnh miễn là tư chất ổn thoả liền có tư cách đến tham gia.

Càng đặc biệt hơn là Cầm Thánh đích thân sẽ tuyển chọn đệ tử chân truyền.

Hắn ngồi trên ghế thủ toạ nơi cao nhất phượng nhãn nhìn xuống ôn hoà mà mê người.

Thân ảnh của vị đại cường giả mạnh nhất thiên hạ kia rơi vào trong tầm mắt những người đến khảo hạch, không khỏi khiến những người này dâng lên một cỗ nóng rang trong lòng.

Một vị trưởng lão đi lên trước giơ lên cánh tay. Mười người từ trong đám đông bước ra tiến lên phía trước xếp thành một hàng.

Đây đều là những người thông qua vòng khảo hạch cao cấp kia, cuối cùng sẽ chân chính đối mặt Cầm Thánh, xem hắn chọn ra ba người cuối cùng làm đệ tử chân truyền.

Hắn ánh mắt không có biến hoá, nhẹ nhàng vung tay lên ba đạo lưu quang theo đó phóng ra, cuối cùng rơi trên tay của ba người thành một cái còng tay.

Xung quanh dâng lên một trận kinh hô. Thế mà lại tuyển chọn nhanh như vậy!

Nhưng sự việc khiến người ta khó lòng dự liệu trước là một trong ba người vậy mà lại có yêu tộc!

Một nam tử ánh mắt bình tĩnh như không có cảm xúc, trên đầu có hai cái gạc nhô lên.

Bên dưới đám đông càng lúc càng xôn xao, có ghen tị, có ngưỡng mộ càng có loại cảm xúc khó có thể chấp nhận.

Một tên nhịn không được, nói:"Ta thân là đệ nhất thiên tư trong Lý gia của Thượng Bình còn không được nhìn trúng dựa vào cái gì một cái yêu vật như hắn có thể chứ ?"

Vị trưởng lão kia phụ trách trấn an nhoáng cái thân ảnh đã ở trước mặt tên công tử của Lý gia này tát một cái.

Lý gia công tử sờ má, trợn mắt quát:"Ngươi, ngươi dám đánh ta?" Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới lai lịch của Cầm Chiêu Sơn Trang ba năm trước nhất thời đem lửa trong lòng dập xuống cúi mặt không nói gì nữa, bộ dáng thực sự ủy khuất.

Xung quanh tiếng nghị luận cũng theo đó dần dần giảm xuống.

Nhưng loại chuyện như vậy không phải là tiết mục chính của hôm nay. Quảng trường vang lên m nhiều tiếng bước chân. Hai mươi tì nữ phụ trách cầm lọng xếp thành hai hàng tiến lên phân bố ở hai bên.

Người đến khảo hạch theo đó tản mát ra để lộ một con đường trống.

Công chúa Thượng Bình quốc trên tay bưng một cái khay bằng vàng, đồ vật bị một cái khăn phủ lên, hướng vị trí của Cầm Thánh đi tới.

Y phục màu đỏ thêu lên rất nhiều con phượng hoàng ngũ sắc, bởi vì phía sau có chút dài nên có hai tì nữ đi cùng phụ trách xách lên. Miên Uyên mỉm cười, ở dưới bậc thang hơi hạ người."Thượng Bình quốc có lễ vật dâng tặng, mong Cầm trang chủ đón nhận."

Cầm Thánh gật đầu biểu thị đồng ý. Miên Uyên bình thân bước lên thềm đá đi tới trước mặt hắn.

Khăn che bị Cầm Tích dở ra, một cái viên châu màu tím có hơi ảm đạm xuất hiện."Tụ Âm châu ở trong thiên hạ có thể nghe được thanh âm trong thiên địa, so sánh với Thượng Phong Nhĩ trong truyền thuyết có chút tương đồng. Tốt!" Cầm Thánh rất yêu thích âm luật, tặng một thứ có liên quan đến âm luật tự nhiên hắn sẽ sinh ra hứng thú.

"Nhưng mà." Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên càng lúc càng sáng." Ngươi làm như vậy không sợ ta diệt quốc ngươi lần nữa sao?"

Miên Uyên ánh mắt sắc bén, mang theo lạnh lẽo:"Ta tin tưởng Cầm trang chủ sẽ không làm như vậy."

Tụ Âm châu bổng nhiên phát ra mấy tiếng răn rắt, cuối cùng vỡ tan, một đạo tử khí thoát ra trói lấy thân thể Cầm Thánh, phỏng toả hết thảy kinh mạch.

Kiếm quang loé lên xoẹt qua một tiếng Phạt Anh kiếm vẽ thành một đường chém tới.

Cầm Thánh không có ý tứ phản kháng tránh né, đón nhận một kiếm kia thân thể bụp một tiếng tan thành rất nhiều điểm sáng.

Đám người trưởng lão bên cạnh kinh ngạc mọi chuyện xảy ra quá nhanh bọn hắn không kịp nhìn ra, lúc này vội vàng lấy ra pháp khí lao tới.

"Bắt ả ta lại."

"Nàng mạo phạm trang chủ nên giết đi!!"

Miên Uyên khẽ động, Phạt Anh kiếm lao lên lại quét thành một đường tròn xung quanh nàng.

Rất nhiều tiếng vỡ nát vang lên, những pháp khí kia không cách nào chống đỡ trước chí bảo cấp bậc tiên giai này. Đám người trưởng lão giật mình vội vã lùi về lại.

Cương phong bốn phía nổi lên, Cầm Thánh từ trong hư không bước ra mang theo lam y nhẹ nhàng tiếp đất.

Nàng biết vừa rồi mình chém cũng chỉ là phân thân của hắn. Thân thế nhoáng cái cấp tốc phi đến nắm chặt chuôi kiếm chém xuống.

Cầm Thánh hai ngón tay giơ lên kẹp lấy mũi kiếm, tay còn lại vỗ ra một chưởng.

Miên Uyên căn bản không tránh được chưởng này, thân thể bay ngược ra sau va vào một cái cột đá, miệng nôn ra máu tươi. Phạt Anh kiếm rơi trên mặt đất.

"Hắn chết rồi ngươi còn trọng tình trọng nghĩa như thế làm gì?" Cầm Thánh nhàn nhạt mở miệng nói.

Miên Uyên sắc mặt tái nhợt, sinh cơ dần dần trở nên yếu ớt, hiển nhiên không ai có thể sống sót dưới một chưởng của đối phương.

"Ta cho dù có là bị ngươi cưỡng ép giết hắn nhưng thủy chung vẫn là ta đối với hắn làm sai , coi như kiếp này làm chút chuyện mới cảm thấy nhẹ nhõm."

Người bình thường sẽ cho rằng nàng ngu ngốc, nàng cũng cảm thấy như vậy. Những năm qua tư vị khó nuốt kia biết thành hoài niệm, dần dần sinh ra cảm giác bức rút không cách nào nhịn được. Hôm nay coi như quyết định này của nàng là đúng đắn đi, giúp nàng cởi bỏ đi tất cả áp lực.

Miên Uyên nhớ đến dáng vẻ của tên thích uống rượu kia, nhớ đến giọng nói tự tin càng nhớ hình bóng lưng cao lớn. Khoé môi bất giác cong lên một nụ cười, có mãn nguyện từ bên trong, có thê lương ở bên ngoài.

Mi mắt trở nên yếu đuối như cánh hoa rũ xuống, khung cảnh xung quanh dần dần biến thành tối đen như mực, cuối cùng mất đi tri giác.

Cầm Tích có chút cảm khái, định xoay người trở về ghế đột nhiên ánh mắt lộ ra biểu tình không thể tin nổi.

Phạt Anh kiếm run lên sau đó biến mất.

Một đạo kiếm quang lấy tốc độ không thể hình dung chém qua.

" Ngươi... Vậy mà chưa có chết!!" Cầm Thánh nói xong câu này, lại lần nữa hoá thành vô số điểm sáng nhỏ tiêu tán.

Cả quảng trường đều chấn kinh, người chém ra một kiếm kia là tên yêu tộc có hai cái gạc trên đầu.

Hắn bước đến chỗ cột đá đem thân thể Miên Uyên ôm vào ngực, tay xoa xoa má đối phương tựa như lần đó nàng xoa hắn.

" Ta tin ngươi, ta tin ngươi, nhưng ta còn chưa có chết không nhất thiết phải dùng cách này chuộc lỗi."

Bạn đang đọc Trước Kia Của Tiếu Thiên sáng tác bởi CảnhHoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CảnhHoa
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.