Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt Đất 2

Phiên bản Dịch · 709 chữ

Chương 29: Mặt Đất 2

“Tưởng tượng của ngươi thế nào?”

Tưởng Bạch Miên thản nhiên hỏi trong khi điều khiển xe jeep di chuyển trên đường gập ghềnh.

  Long Duyệt Hồng cố gắng tìm một tính từ để miêu tả:

  "À, là… "

  Thương Kiến Diệu quay đầu lại, giúp hắn ta mô tả:

  "Tối tăm, lạnh lẽo, ẩm thấp và u ám. Bầu trời phủ đầy bụi, không thể nhìn xuyên qua mây để thấy mặt trời, và khắp nơi xám xịt."

  "Đúng đúng! Chính là nó!"

Long Duyệt Hồng hoàn toàn đồng ý.

  Sách giáo khoa của họ không mô tả chi tiết về môi trường của mặt đất mà chỉ nói về tình trạng ô nhiễm, bệnh tật và nạn đói. Điều này khiến họ tự hình thành ấn tượng về môi trường khắc nghiệt ở mặt đất.

  Và những nhân viên đã từng lên mặt đất bị bắt phải bảo mật, không được nói gì sau khi quay lại tòa nhà. Thậm chí một số nơi có nắng và môi trường tốt cũng sẽ vô tình bị những người thuật lại bỏ qua.

  Tưởng Bạch Miên bẻ lái, nhìn về phía trước và cười:

  "Có lẽ đấy là khi thế giới cũ bị phá hủy nhưng mặt đất đã nhanh chóng trở nên tốt hơn, chỉ có một số phần trên mặt đất vẫn giữ trạng thái tương tự."

  “Đồng nghĩa với nguy hiểm, ô nhiễm, bệnh tật và sự biến dạng.”

Bạch Thần nói thêm.

  “Thì ra là vậy…”

Long Nguyệt Hồng lại úp mặt vào cửa kính xe, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của núi rừng ngập nắng.

  Thương Kiến Diệu cũng thế.

  Tưởng Bạch Miên quan sát hai người qua kính chiếu hậu. Nàng cười thầm rồi bấm một cái nút nào đó.

  Trong tiếng bíp, cửa kính trên xe mở ra.

  Long Duyệt Hồng giật mình và đứng thẳng người:

  "Nó nó...còn có thể mở được?”

  “Cho các ngươi hít thở không khí bên ngoài một chút, ha ha .”

Tưởng Bạch Miên giả bộ như vừa rồi không phải nàng đang chơi khăm hai người họ.

  Tư thế của Thương Kiến Diệu không chút thay đổi, dường như hắn đang tận hưởng cảm giác cửa sổ thủy tinh trượt ngang mặt, trông khá là buồn cười.

  Sau đó hắn ta nheo mắt và hít thở sâu.

  “Như thế nào?”

Tưởng Bạch Miên cười hỏi.

  Thương Kiến Diệu nghiêm túc nhìn ra bên ngoài:

  "Có mùi phân."

  "..."

Tưởng Bạch Miên thừa nhận rằng Thương Kiến Diệu có khứu giác nhạy bén, nhưng câu nói này thật sự khiến nàng không cách nào nói tiếp được.

  Bạch Thần nhìn Tưởng Bạch Miên mở cửa sổ xe, trầm ngâm nói:

  "Tổ trưởng, ngươi sinh năm nào?"

  “Năm 23 tân lịch, có chuyện gì vậy?”

Tưởng Bạch Miên thản nhiên đáp.

  “Ngươi còn nhỏ hơn ta ba tuổi ..."

Bạch Thần sửng sốt một chút.

  Long Duyệt Hồng còn ngạc nhiên hơn:

  “Đội trưởng, ngươi chỉ hơn chúng ta hai tuổi mà đã là D6 rồi!"

  "Đây là lợi ích khi làm việc trong Bộ An ninh. Nguy hiểm là nguy hiểm nhưng thăng chức thật sự rất nhanh. Dù sao thì cấp trên của các ngươi, chẳng hạn như ta đây, không biết sẽ chết lúc nào đâu."

Tưởng Bạch Miên nói đùa.

  Cô ấy dừng lại một chút, thản nhiên nói thêm:

  "Hơn nữa, ta đã có một số đóng góp trước đây.”

  "À, ta quên nhắc các ngươi rằng, việc quan sát màu sắc của không khí rất quan trọng, đôi khi các ngươi phải đeo mặt nạ phòng độc."

  Trong nửa giờ tiếp theo, xe Jeep xuyên qua núi rừng, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng vẫn như những đứa trẻ chăm chú quan sát cảnh vật bên ngoài, tò mò tìm hiểu mọi thứ.

  Nhìn thấy đất trước mặt dần đen lại, cây cối xung quanh bắt đầu thưa thớt, đường đi cũng không còn gồ ghề nữa, Long Nhạc Trung đột nhiên cau mày nói:

  "Ta luôn cảm thấy ngoại cảnh không ổn, hình như thiếu cái gì..."

  Thương Kiến Diệu đã ngồi ngay ngắn, nói với một giọng trầm nhưng không trầm:

  "Không có người."

Bạn đang đọc Trường Dạ Dư Hỏa (Bản dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.