Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tâm Giả 1

Phiên bản Dịch · 684 chữ

Chương 34: Vô Tâm Giả 1

Long Duyệt Hồng giật mình, theo bản năng nắm lấy khẩu súng trường bên cạnh rồi nhảy dựng lên.

  Ngay khi hắn do dự có nên vứt hộp cơm đang cầm trên tay kia đi không, Tưởng Bạch Miên bình tĩnh nhìn xung quanh:

  "Không có chuyện gì..."

  Cô ấy ngay lập tức mỉm cười với Long Duyệt Hồng:

  “Đừng lo lắng, gần lắm không?

  "Ngồi đi, ngồi đi, đợi nước nóng là có thể ăn."

  Trong khi nói chuyện, cô ấy vỗ nhẹ vào khẩu súng lựu đạn được đặt bên cạnh.

  Bên kia đống lửa trại, Bạch Thần cẩn thận quan sát một lúc rồi mới tập trung tới đồ ăn.

  "Nhưng, đội trưởng, có thứ gì đó đang tiếp cận chúng ta! Ngươi không lo chúng ta sẽ bị tấn công đột ngột sao?"

Long Duyệt Hồng không hiểu được thái độ của Tưởng Bạch Miên.

  Tưởng Bạch Miên nhìn chằm chằm vào mấy cái lon đã được mở ra:

  “Không phải đã có Thương Kiến Diệu rồi à?

  "Nếu thứ đó không đến gần nữa, chẳng lẽ chúng ta không ăn cơm sao? Ta thật sự đói quá, mệt quá, sẽ ảnh hưởng đến phong độ đó."

  Nàng ấy dần dần mỉm cười:

  "Nói tóm lại, chỉ cần trời chưa sập xuống, không gí có thể ảnh hưởng đến việc chúng ta ăn no căng bụng."

 Long Duyệt Hồng nghi hoặc ngồi xuống, hết lần này tới lần khác ngẩng đầu nhìn Thương Kiến Diệu, sợ mình phạm phải sai lầm, không phát hiện ra đối phương đã tiến vào chuẩn bị tấn công.

  Dưới ngọn lửa bập bùng, chất lỏng trong lon tan ra, mùi thơm khó tả tiếp tục bay ra xung quanh.

  Đây là hương vị của thịt lợn, đậu nành, muối và gia vị được trộn qua một quá trình phức tạp, như thể có một bàn tay duỗi ra từ dạ dày của tất cả mọi người có mặt, không thể kiểm soát được mà thông qua khoan qua cổ họng và đưa đến miệng.

  “Được.”

Tưởng Bạch Miên chân thành cười.

  Đúng lúc này, trên đỉnh của mấy nhà sụp đổ bị dây leo xanh biếc quấn lấy, một bóng đen lao ra, thẳng đến bên cạnh Long Duyệt Hồng.

  Khi ngọn lửa đung đưa, Thương Kiến Diệu và những người khác cuối cùng cũng nhìn rõ bóng đen trông như thế nào.

Đó là một nữ nhân, quần áo rách rưới lộ ra làn da cực kỳ bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, nhờn dính thành một mạng.

  Móng tay của cô dài và nhọn, lấp lánh ánh sáng lạnh, đôi mắt đỏ ngầu đục ngầu như động vật hoang dã.

  Cô ấy uốn cong cơ thể rất nhanh, giống như một con vượn đang đu trên cây nho.

  Bùm!

  Khi Thương Kiến Diệu nâng khẩu súng trường trong tay lên, hắn ta nghe thấy một tiếng súng.

  Bang bang! Bóng đen nặng nề rơi xuống đất.

  Khuôn mặt hướng lên trên, một lỗ máu to đùng xuất hiện giữa ngực trái và vai, không còn chỗ nào lành lặn.

  Sau hai lần co giật, nữ nhân này đã mất mạng.

  Tưởng Bạch Miên cầm khẩu súng lục Liên Hợp 202 và bình tĩnh nói:

  "Không cố ý."

  "Vô tâm giả….*"

*Người bị bệnh người hóa thú

Long Duyệt Hồng nhìn cái xác với vẻ ngạc nhiên và tò mò.

  Đây là một thuật ngữ mà mỗi nghà nghiên cứu lịch sử Đất Xám đều biết. Nó cũng được mô tả rất nhiều trong tài liệu giảng dạy nội bộ của Sinh học Bàn Cổ.

  Vô tâm giả còn gọi là thất tâm giả, dùng để chỉ con người mắc bệnh hóa thú. Loại bệnh này còn được gọi là bệnh th" hoặc bệnh hồi tổ. Nghĩa là người bị bệnh sẽ mất tất cả lý trí, suy nghĩ và tình cảm, trở thành những sinh vật như dã thú, chỉ còn lại bản năng săn mồi, bản năng sinh tồn và biết công cụ đơn giản.

Bạn đang đọc Trường Dạ Dư Hỏa (Bản dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.