Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Đường 2

Phiên bản Dịch · 890 chữ

Chương 38: Lên Đường 2

"Thật đẹp, thật lộng lẫy ..."

Long Duyệt Hồng nhìn về phía mặt trời mọc, hắn phát hiện vốn từ vựng của mình thậà khan hiếm.

  Khung cảnh tráng lệ đầy sức sống trước mắt khiến Long Duyệt Hồng và Thương Kiếu Diệu lần đầu tiên lên mặt đất cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều được gột rửa, họ cảm nhận được sự tươi mới và hy vọng dạt dào..

  “Lần đầu tiên ta nhìn thấy mặt trời mọc cũng không hơn gì các ngươi.”

Tưởng Bạch Miên cười nhìn bọn họ.

  Bạch Thần cũng nhìn mặt trời mọc nhưng không nói.

  Là một con người sinh ra ở nơi hoang dã và lớn lên ở nơi hoang dã, nàng đã quen với cảnh mặt trời mọc từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, nàng vẫn cảm nhận được hạnh phúc và niềm vui không thể giải thích.

  "Được rồi, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị lên đường. Long Duyệt Hồng, ngươi và Bạch Thần ngồi ở hàng ghế sau nghỉ ngơi. Ta và Thương Kiến Diệu sẽ thay phiên nhau lái."

Tưởng Bạch Miên rót đầy túi nước, đứng dậy nói .

  “Vâng, đội trưởng!”

Long Duyệt Hồng thu hồi ánh mắt, lớn tiếng đáp lại.

  Sau khi xử lý đống lửa trại xong, hắn tùy nhìn những vỏ lon rỗng đã dùng đêm qua:

  "Đội trưởng, không nhặt về tái chế sao?"

  Sinh Vật Bàn Cổ nằm dưới lòng đất nên thiếu thống khoáng sản. Các nguồn tài nguyên kim loại luôn trong tình trạng khan hiếm. Họ phải sử dụng lương thực, dung dịch cải tạo gen, dung dịch sinh học, nước muối ngầm và muối từ các mỏ để đổi lấy nguyên liệu.

  Tưởng Bạch Miên liếc nhìn, im lặng trong hai giây:

  “Không cần đâu, chiếm không gian."

  Nói xong nàng kéo cửa xe ngồi vào ghế lái.

  Đội trưởng đã nói như vậy, Long Duyệt Hồng cũng không tiện nói gì thêm, hắn cầm súng và nhanh chóng trở lại xe.

  Tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe Jeep bốn chỗ màu xanh xám rời đi.

  Sau một vài phút, một bóng đen lao ra từ sau khu nhà đã bị sập, rón rén tiến đến ngọn lửa đã tắt.

  Thỉnh thoảng "hắn ta" dừng lại núp trong cây cỏ và tàn tích, đôi khi lại bò đi, luân phiên đi về phía trước bằng khuỷu tay.

  Sau khi “hắn” xác nhận bốn người đã thực sự rời đi từ trước, “hắn” bất ngờ bật dậy, lao đến chỗ đống lửa nhặt những vỏ lon kim loại đã cạn.

  "Hắn ta" mặc bộ vải lanh đen và mang theo một khẩu súng trường, cao khoảng 1,6 mét, trên khuôn mặt không có da và thịt, chỉ có kim loại đen và bạc.

  Trên bề mặt kim loại xuất hiện nhiều vết nứt, lộ rõ các đường nét và thành phần khác màu bên dưới.

  Một bên mắt của "Hắn ta" sáng rực màu đỏ, còn mắt kia thì tối thui. Đôi tay hắn ta như bộ xương làm bằng kim loại màu đen và bạc.

  Đây là một robot thông minh.

  "Ta nhặt được, ta nhặt được ..."

Thanh âm đều đều không dao động, nó cầm vỏ hộp rỗng tuếch trong tay chạy về phế tích.

  Sau khi đi một vòng, nó chui vào một cái hang có thép và bê tông xếp chồng lên nhau..

  Trong hốc có một đứa bé được quấn trong chiếc áo khoác lông thú tồi tàn.

  Đứa trẻ cũng mười hai, mười ba tuổi, mặt mũi lấm lem, móng tay dính đầy bùn đen, bên cạnh là chiếc xe ba bánh rách nát chở đủ thứ xà bần và rác.

  Đứa bé cầm lấy cái lon rỗng, cười không ngớt.

  Sau đó, đứa chia những chiếc vỏ hộp thành ba nhóm và bỏ chúng vào mấy đống mảnh vụn khác nhau rồi mỉm cười với người máy thông minh:

  “Tiểu Tề, cái này gần đầy rồi, ta có thể làm cho ngươi một con mắt mới. Chúng ta phải tiết kiệm vì mùa đông sắp đến rồi. Chúng ta cần thu thpaj nhiều thức ăn, than và pin cho ngươi. Chở chỗ này về ta sẽ thay cho ngươi….”

  Vừa nói, đứa bé vừa gãi đầu cười ngượng ngùng:

  “Hình như không còn gì để ăn nữa. Gần đây ta ăn nhiều..."

  Tiểu Thất mạnh mẽ gật đầu, giọng điệu vẫn đều đều:

  "Như vậy là được rồi."

  “Lên xe, chúng ta quay về khu định cư.”

Thiếu niên ngồi ở ghế lái của xe ba gác.

  Trong tiếng bíp bíp, thiếu niên lái xe ba bánh đi qua tàn tích đầy rách nát và tồi tàn này.

  Trong khi lái xe, hắn ta nói với robot thông minh ngồi ở phía sau:

  "Tiểu Thất, ngươi nói xem, mùa đông đã qua rồi, ba mẹ đã về chưa?"

  …………

  Chiếc xe jeep tiếp tục di chuyển với tốc độ cao.

  Khi đã gần trưa, Bạch Thần đang lái xe, đột nhiên cau mày quay lại:

  "Phía trước có một nhóm người..."

  Trước khi Tưởng Bạch Miên, Thương Kiếu Diệu và Long Duyệt Hồng kịp đáp lại, nàng trầm giọng nói thêm:

  "Họ đã nhìn thấy chúng ta."

Bạn đang đọc Trường Dạ Dư Hỏa (Bản dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.