Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm Tra Lại 2

Phiên bản Dịch · 1296 chữ

Chương 4: Kiểm Tra Lại 2

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Đang cùng Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu nói chuyện phiếm, Dương Trấn Viễn vô ý thức quay đầu nhìn về cửa ra vào.

Một vị nữ nhân tiến đến chỗ cửa lớn trung tâm hoạt động. Ngoại hình nàng thành thục mà quyến rũ, quần áo mặc dù đơn giản đơn điệu nhưng hoàn toàn không che giấu được dáng người kiêu hãnh kia.

"Ta là Chu Kỳ."

Nữ tử này quét Dương Trấn Viễn một chút, thỏa mãn nhẹ gật đầu:

“Trước tới nhà ngươi tâm sự?"

Dương Trấn Viễn đầu tiên là giật mình, chợt liên tiếp gật đầu:

"Được được."

"Vậy bây giờ đi a?"

Chu Kỳ má lúm đồng tiền như hoa nói.

"Được được."

Dương Trấn Viễn vừa nói vừa bước nhanh tới.

Long Duyệt Hồng ngơ ngác nhìn một đôi này rời đi trung tâm hoạt động, nhịn không được ai thán nói:

"Ta nên làm cái gì tiếp theo đây?"

Thương Kiến Diệu nghiêng đi đầu, nghiêm trang nhìn hắn:

"Sự nghiệp vĩ địa đang chờ đợi ngươi."

". . ."

Cơ bắp trên mặt Long Duyệt Hồng khẽ nhăn một cái:

“Nói tiếng người!"

Thương Kiến Diệu cười cười nói:

"Chờ thống nhất hôn phối sang năm chứ sao."

"Cũng được."

Long Duyệt Hồng thở dài:

"Ai, không muốn cũng không được. Hy vọng mai mốt được phân phối đến một cương vị tốt. Còn có, Thương Kiến Diệu, ta luôn cảm thấy ngươi càng ngày càng không bình thường, ý ta là đầu óc."

Đang khi nói chuyện, hắn chỉ chỉ huyệt thái dương chính mình.

Chuyện quan trọng họ nói chính là phân phối công tác. Việc này trực tiếp quyết định tương lai của họ… Vì trừ một số người có năng khiếu đặc biệt được điều tới bộ phận tương ứng thì số sinh viên tốt nghiệp còn lại đều chờ được phân việc.

Thương Kiến Diệu còn chưa đáp lại, Long Duyệt Hồng đã nhìn thấy chủ quản Trần Hiền Vũ của trung tâm hoạt động đóng màn hình lại, cầm một ly nước hình trụ được khai quật từ di tích của cựu thế giới, hắn thuận miệng hỏi:

"Trần gia gia, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ phân phối đến ngành gì?"

Trần Hiền Vũ ho một tiếng:

"Theo ta được biết, những người vừa mới kết hôn, sắp bắt đầu sinh dục đều sẽ phân phối đến tương đối cương vị an toàn trong nội bộ, không thể phân phối đến đối tượng, tạm thời không cần sinh con, cương vị khả năng có chút nguy hiểm."

Long Duyệt Hồng biểu lộ lập tức sụp đổ xuống dưới:

"Ta, ta phải trở về đem kết quả hôn phối nói cho cha mẹ ta."

Hắn không chờ đợi Thương Kiến Diệu đáp lại, vẻ mặt cầu xin, đi ra khỏi trung tâm hoạt động.

"Cha ngươi mẹ ngươi còn chưa có tan tầm. . ."

Thương Kiến Diệu nói nhỏ một câu, đi theo rời đi, đi ra lối đi nhỏ bên ngoài.

Nơi này là tầng 495 dưới mặt đất, không có bầu trời, chỉ có trần nhà cao chừng 4 mét, từng cái đèn ống dài khoảng cách thống nhất khảm nạm ở phía trên, vẩy xuống coi như hào quang sáng tỏ.

Đối với nhân viên nội bộ công ty mà nói, đèn đường sáng rỡ chính là ban ngày, đèn đường tắt chính là ban đêm.

Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn đèn phía trước đường một chút rồi nhìn về một nơi khác của khu C.

Hai bên đường, từng gian phòng chặt chẽ sát bên, độ rộng chỉ có chừng hai mét, phảng phất như một kệ sách.

So sánh cùng bọn chúng, trung tâm hoạt động rộng rãi phảng phất như quảng trường.

Đi đến hai đầu "Đường đi", trước mặt Thương Kiến Diệu xuất hiện một địa phương tương đối khoáng đạt, nơi đó là mười hai cái thang máy.

Đây là thang máy nối thẳng tới Khu nghiên cứu.

Đại lâu này được hình thành dựa trên cựu thế giới, vì phòng ngừa hỗn loạn ngoài ý muốn mà "Khu sinh hoạt" thông tới "Khu nhà máy", thang máy "Khu nghiên cứu" cùng "Khu sinh thái trong" tách ra, ở khu vực khác nhau trong tầng lầu.

Mà "Khu quản lý", "Khu nguồn năng lượng" là cùng "Khu nghiên cứu" sát nhập cùng một chỗ, cần xoát thẻ điện tử, xác định quyền hạn, mới có thể đến.

Thương Kiến Diệu chờ đợi một lúc, tiến vào một thang máy ở giữa, tiện tay ấn số 21.

Bởi vì đang trong giờ làm việc, thang máy nửa đường không có dừng lại, một mực bình ổn hạ xuống.

Trong quá trình này, Thương Kiến Diệu bỗng nhiên xuất ra thẻ điện tử, rà vào khu vực đối ứng một chút.

Sau đó, hắn nút tầng 3 sáng lên.

Thang máy tiếp tục hạ xuống, qua một lúc lâu mới đình chỉ.

Thương Kiến Diệu ra thang máy, ngoặt về phía bên trái, nhìn thấy một cái cửa kim loại ngược chiều cỡ lớn đóng chặt, ngoài cửa là bốn nhân viên bảo ăn mặt khôi gián đứng thẳng.

Thương Kiến Diệu không thử tới gần cánh cửa kim loại kia, dọc theo lối đi nhỏ ngoài cửa, đi đến hướng phía bên phải.

Cuối hành lang là mấy gian phòng đều không có treo bảng số phòng.

Trên trần nhà, đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, Thương Kiến Diệu gõ cửa căn phòng nằm ở nơi hẻo lánh nhất.

"Mời vào."

Một đạo tiếng nói nhu hòa của nữ nhân truyền ra.

Thương Kiến Diệu động nắm tay, đẩy cửa ra thì nhìn thấy một vị nữ sĩ mặc áo choàng trắng.

Vị nữ sĩ này ngồi sau một cái bàn màu gỗ thô, nhìn bề ngoài thì tuổi tác chừng 30 tuổi, trên sống mũi là một bộ kính mắt viền vàng.

Tóc của nàng được búi chỉnh chỉnh tề tề, chỉ rủ xuống lẻ tẻ sợi tóc.

"Là ngươi a."

Nữ sĩ này nhìn Thương Kiến Diệu một chút, mỉm cười chỉ chỉ cái ghế bành đối diện bàn.

"Ngồi."

Thương Kiến Diệu ngồi xuống, cười nói như là về nhà:

"Buổi chiều tốt, bác sĩ Lâm."

"Buổi chiều tốt, Tiểu Thương."

Bác sĩ Lâm vén sợi tóc lên, mở một xấp văn kiện bên cạnh ở trước mặt ra.

Sau đó, nàng lấy bút máy màu đen, giống như tùy ý mà hỏi thăm:

"Cảm giác gần đây thế nào?"

"Ăn nhiều hơn, giấc ngủ rất bình thường, thân thể cũng rất khỏe mạnh."

Thương Kiến Diệu vừa nói vừa gồng hai tay.

Bác sĩ Lâm nhẹ gật đầu:

"Ta đã giúp ngươi xin từ bỏ lần thống nhất hôn phối, ngươi thấy kết quả chưa?"

"Ừm, cám ơn."

Thương Kiến Diệu vừa cười vừa nói:

"Ta có thể hát một bài cảm tạ ngươi sao?"

"Không cần."

Bác sĩ Lâm không chút do dự lắc đầu.

Nàng lập tức gõ gõ bút máy:

"Kỳ thật ta rất hiếu kì, vì cái gì ngươi nhất định phải từ bỏ thống nhất hôn phối? Tình huống của ngươi cũng không tính là nghiêm trọng."

Thương Kiến Diệu biểu lộ nghiêm túc, trầm giọng nói ra:

"Vì cứu vớt toàn nhân loại."

". . ."

Bác sĩ Lâm nhấc lên bút máy, tại trước mặt văn bản tài liệu một nơi nào đó nặng nề mà vẽ một vòng tròn.

Trong vòng kia viết một hàng chữ:

"Rối loạn tâm thần mức độ trung bình. (Nghi ngờ là ảo tưởng, đang xem xét.)”

Bạn đang đọc Trường Dạ Dư Hỏa (Bản dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 365

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.