Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chợ 2

Phiên bản Dịch · 1188 chữ

Chương 6: Chợ 2

Lúc Thương Kiến Diệu trở lại tầng 495 là khoảng cách 6:30, nhà ăn mở cửa thời gian còn khoảng 20 phút —— bởi vì một ít công việc mà sau khi tan việc cần mọi người cần thanh tẩy, trừ độc chuẩn bị này nọ nên để công bằng lý do, ban giám đốc quy định nhà ăn đóng cửa trễ hơn thời gian tan làm một tiếng.

Đối với những nhân viên về trước 6:15 thì vẫn còn thời gian tới nhà ăn. Bọn họ có thể tập hợp một chỗ, nói chuyện phiếm dưới ánh đèn cùng đủ loại sự tình trong công việc, càng có thêm một loại cảm giác ưu việt rõ ràng trong so với đám người phải dãy dụa mưu sinh khác.

Một số người sẽ tranh thủ thời gian này bán những đồ trong nhà không xài đổi lấy điểm cống hiến. Vì thế vào khoảng 6 giờ đến 6 giờ 30 và 7 giờ tới 8 giờ 30, đại sảnh trung tâm hoạt động sẽ có một phiên chợ cỡ nhỏ.

Thương Kiến Diệu vừa đi vào đã nhìn thấy chủ quản "Trung tâm hoạt động" Trần Hiền Vũ Trần lão gia tử ngồi trên một băng ghế nhỏ thỉnh thoảng phát ra két két thanh âm, trước mặt là vụn vặt lẻ tẻ trưng bày một đống vật phẩm kỳ kỳ quái quái.

"Đây là cái gì?"

Thương Kiến Diệu ngồi xổm xuống, cầm lấy một vật phẩm hình chữ nhật có vỏ kim loại, màn hình màu đen.

"Ai biết được? Dù sao rất rắn chắc, có thể dùng để đánh nhau hoặc chống đạn.

Trần lão gia tử chọc chọc lồng ngực của mình.

"Ở đâu ra?"

Thương Kiến Diệu bên cạnh vừaloay hoay vừa hỏi.

Trần Hiền Vũ hắng giọng nói:

"Là của con trai út chiến hữu của ta, hiện tại hắn đang làm tại Bộ an ninh, vừa mới về từ sau chuyến đi tới di tích thành thị cựu thế giới. Ai, thời gian trôi qua thật nhanh, mới thấy hắn còn đỏ hỏn nay đã lớn rồi….."

Nhớ lại một hồi, Trần lão gia tử mới cười tủm tỉm bổ sung:

"Dù sao cũng đã trải qua sàng chọn, công ty không cần, cũng không cần nộp lên nên hắn liền gửi bán ở chỗ lão đầu ta, ngươi biết đó, ta không cần đi nhà ăn, có người mua cơm cho ta."

Dưới tay hắn có rất nhiều nhân viên.

Thương Kiến Diệu nhìn màn hình màu đen vết rạn giống như mạng nhện trên vật phẩm kia, suy nghĩ một chút nói:

"Bao nhiêu điểm cống hiến?"

"Không đắt không đắt, 500 điểm."

Trần Hiền Vũ tùy ý báo giá.

Thương Kiến Diệu chậm chạp buông xuống vật phẩm kia, nói lầm bầm:

"10 cân thịt a."

Nói tới thịt xong, hắn cùng Trần Hiền Vũ đồng thời nuốt nước miếng.

Ánh mắt Thương Kiến Diệu quét qua, lại cầm lấy một kiện vật phẩm khác:

"Đây là đồng hồ?"

"Đúng, đồng hồ, bên trong là máy móc kết cấu phức tạp, đến bây giờ còn vẫn chạy, chỉ cần chỉnh sửa một chút liền có thể dùng."

Ánh mắt Trần Hiền Vũ sáng lên nói:

"Thế nào, muốn mua không? Kim giờ và phút đến ban đêm sẽ tự mình tỏa sáng, không cần mở đèn pin vẫn có thể thấy rõ ràng. Lão đầu ta kể cho ngươi a, trong toàn bộ công ty, số người có được một cái đồng hồ đeo tay tốt tuyệt đối không cao hơn 100. Nếu ngươi có được nó, ngươi không cần lại ỷ lại thông báo giờ, không cần phải đến xem đồng hồ treo tường ở nơi này. Ngươi sẽ trở thành người được cư dân cả tầng lầu hâm mộ. Nói không chừng liền có tiểu cô nương chủ động tìm ngươi tự do yêu đương. . ."

Khối đồng hồ trong tay Thương Kiến Diệu kia, dây đồng hồ màu bạc đã xuất hiện nhiều vết nứt, loang lổ vết rỉ, trên mặt đồng hồ xanh biếc phảng phất như bảo thạch, kim giây lúc chạy lúc không, miếng thủy tinh khắp nơi đều là vết trầy.

"Bao nhiêu điểm cống hiến?"

Thương Kiến Diệu trầm ổn mà hỏi.

Trần Hiền Vũ chậm một chút mới mở miệng:

"60.000."

Thương Kiến Diệu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai buông khối đồng hồ kia xuống, tựa hồ nó rất phỏng tay.

Lấy tiền lương 1800 điểm của nhân viên D1 mà tính thì phải mấy 3 năm không ăn không uống mới có thể tích lũy đủ.

Trần Hiền Vũ cũng không có hy vọng xa vời Thương Kiến Diệu sẽ mua, chỉ chơi đùa một chút cùng người trẻ tuổi, hắn lập tức chỉ chỉ bình kim loại hình tròn bày ra giữa đống đồ kia nói:

"Muốn mua cái này hay không?

"Hàng tốt a, đồ hộp quân dụng!"

Thương Kiến Diệu cầm lấy một cái đồ hộp, chỉ thấy màng nhựa plastic bên ngoài đã rách rưới, chữ trở nên cực kỳ mơ hồ, chỉ lờ mờ nhìn ra được "Thịt trâu kho tàu" cùng "500G".

"Thế nào, có phải hay không nặng trĩu? Điều này nói rõ phân lượng mười phần!"

Trần Hiền Vũ nói chuyện văng nước bọt tung tóa:

"Lão đầu ta kể cho ngươi a, loại đồ hộp quân dụng này ăn ngon cực kỳ, là mỹ thực cả đời này ta đều không cách nào quên, so đồ hộp ăn rút được ở chỗ Cứu Thế quân thì ngon hơn nhiều!

"Nếu không phải hài tử của chiến hữu ta lần này đào được cả một rương, ngươi chắc mãi mãi cũng ăn không được, giá cả nha, 60 điểm cống hiến một cái, rất rẻ a? Ngươi đi Thị trường cung ứng mua một cân thịt heo hơi cũng muốn 50 điểm, hơn nữa còn không chứa gia vị, không ai giúp ngươi làm, hơn nữa còn chưa chắc mua được! Còn có, khục, ăn xong hộp này, ngươi còn có thể đem vỏ kim loại giao cho Bộ quản lý vật tư, đổi một chút điểm cống hiến, có phải rất có lời không?"

Thương Kiến Diệu nhìn lão đầu , chờ hắn nói xong thì đột nhiên hỏi:

“Hạn sử dụng thế nào?"

"Ta làm sao biết? Ta cũng không biết cách tính thời gian của cựu thế giới."

Trần lão đầu mở to hai mắt nhìn:

"Dù sao Tân Lịch cũng mới năm thứ 46, có thể ăn có thể ăn."

Nói xong, hắn lộ ra hồi ức biểu lộ:

"Lúc trước ta còn trong Bộ an ninh, có lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị mất tiếp tế, kém chút chết đói, may mà tìm được một nhà kho quân dụng, phát hiện loại đồ hộp này. Lúc đó, bọn chúng dù đã quá hạn không biết bao nhiêu năm nhưng chẳng phải ta ăn vào vẫn khỏe re đó à? Hơn nữa hương vị còn rất tuyệt.”

Bạn đang đọc Trường Dạ Dư Hỏa (Bản dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 321

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.