Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Đồn 1

Phiên bản Dịch · 1154 chữ

Chương 7: Lời Đồn 1

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

Thương Kiến Diệu cầm đồ hộp, không có trả lời, cũng không có bỏ xuống.

Qua mấy giây, hắn mới mở miệng hỏi:

"Nó biết ca hát sao?"

"Ừm?"

Trần Hiền Vũ sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề.

Lúc này, Long Duyệt Hồng cầm hai cái hộp cơm nhựa plastic màu vàng chạy tới, nhìn Thương Kiến Diệu tươi cười treo lên chào hỏi:

"Chờ chút cùng nhau ăn cơm!"

"Ngươi sẽ mời ta sao?"

Thương Kiến Diệu buông xuống đồ hộp, đứng lên.

Long Duyệt Hồng không hề nghĩ ngợi chỉ lắc đầu nói:

"Sẽ không.”

"Không phải ngươi còn phụ cấp à?"

Mặc dù phụ mẫu Thương Kiến Diệu không có lưu lại di sản gì cho hắn, nhưng công ty có trợ cấp nhất định, đợi đến hắn lên đại học, phụ cấp mỗi tháng sẽ là 1200 điểm mà sinh viên nào cũng có.

Việc này giúp Thương Kiến Diệu có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Mà phụ cấp hết hạn cũng là lúc sinh viên được phân phối công tác, sau một tháng sẽ đi làm.

Thương Kiến Diệu không hề xấu hổ vì bị cự tuyệt xấu hổ, vừa cười vừa nói:

"Có chuyện vui không phải nên chia sẻ cho bằng hữu sao?"

"Ngươi muốn nói, mời ăn cơm chính là phương chia sẻ thức tốt nhất?"

Hai tháng này, Long Duyệt Hồng ngày càng quen với suy nghĩ nhảy vọt của Thương Kiến Diệu.

Nghe hai người này nói chuyện, Trần Hiền Vũ cười ha hả:

"Đúng vậy a, Tiểu Duyệt, buổi chiều ngươi còn như vậy uể oải, ban đêm liền trở nên vui vẻ, nhất định là gặp chuyện gì tốt."

- Đừng gọi nhũ danh của ta. . .

Long Duyệt Hồng lầm bầm một câu, tiếp tục tươi cười nói:

“Mẹ ta nói không cần chờ thống nhất hôn phối sang năm, đồng sự và cùng cha ta có mấy nữ nhi không thi lên đại học, đang đi làm. Bà chuẩn bị giới thiệu cho ta, nhìn xem có thể phát triển quan hệ yêu đương hay không."

Nhân viên công ty chỉ có một cơ hội thi đại học, nếu thất bại sẽ được phân đi làm, trong lúc làm việc, biểu hiện xuất sắc sẽ được đề cử đi học đại học. Mà lúc này đây, bọn họ mới 18 tuổi, không tới tuổi phải bắt buộc kết hôn.

Giai đoạn này người trẻ tuổi đều hướng tới tự do yêu đương, dù sao cũng tốt hơn hôn nhân mai mối nhiều, không nhờ vào may mắn mà dựa trên tình cảm.

Đương nhiên, người có thể chân chính tự do yêu đương cũng không nhiều. Bởi vì từ lúc bắt đầu làm việc, mỗi sáng sớm sáng sớm 7:30 phải đi ra ngoài, 6 giờ tối tan tầm, mỗi ngày đều như nhau. Giữa trưa thì có một tiếng ăn cơm, tới 9 giờ tối trung tâm hoạt động đóng cửa, đèn đường không mở. Mọi người phải về nhà nghỉ ngơi. Cho nên cơ hội tiếp xúc với người khác phái của họ rất ít, hơn nữa thời gian cũng có hạn.

Có thể nói, dù là đi học trung học hay đại học đều tiện hơn cho việc tự do yêu đường phổ thông trường học, hay là trong đại học, tự do yêu đương xuất hiện đều càng thêm tấp nập.

Long Duyệt Hồng nói nói, đột nhiên có chút u buồn:

"Cũng không biết các nàng có thể coi trọng ta hay không, biến đổi gen rồi mà mới 1m75, dáng dấp cũng bình thường, thành tích cũng không quá xuất sắc, không có gì vượt trội…"

"Bên kia hình như có chuyện gì. . ."

Thương Kiến Diệu cắt lời Long Duyệt Hồng, chỉ vào một tấm cái bàn cũ cách đó vài mét.

Nơi đó vây quanh không ít nhân viên, phảng phất đang thảo luận chuyện gì đó.

Long Duyệt Hồng hiếu kỳ, đi theo Thương Kiến Diệu tới đó.

Hắn nhìn một vòng, trông người quen liền bật thốt lên hỏi:

"Nhậm di, các ngươi đang nói cái gì a?"

Nhậm di trong miệng hắn là người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, mặc sơ-mi sợi pete, mặt mũi mỹ lệ, tóc cuộn thành búi đơn giản.

Nàng gọi Nhậm Khiết, nhà sát vách Long Duyệt Hồng, là nhân viên "Uỷ ban chiến lược" của công ty, chỉ có cấp D3.

Nhậm Khiết nhìn Long Duyệt Hồng một chút, thở dài nói:

"Chúng ta đang nói người lời đồn đại gần đây."

"Lời đồn đại gì a?"

Long Duyệt Hồng hiếu kỳ truy vấn.

Lúc này, Trần Hiền Vũ Trần thu hồi ánh mắt, nhìn đống đồ hộp quân dụng trước mặt kia, nhịn không được sờ lên bụng của mình, nuốt nước miếng.

Hắn như nhớ lại thời điểm đang đói khát cực điểm mà khui đồ hộp quân dụng ra.

"Nó thật sự biết ca hát a. . . Không, nó khiến bụng cùng linh hồn ta hát lên."

Trần Hiền Vũ liên tưởng, cảm khái một câu từ đáy lòng.

Một bên khác, Nhậm Khiết nhìn quanh một vòng, đè thấp tiếng nói nói:

"Nghe nói công ty muốn tước đoạt quyền sinh dục của mọi người."

"A?"

Cái đề tài này có chút vượt quá dự kiến của Long Duyệt Hồng, hắn nhất thời không hiểu được câu này.

Nhậm Khiết mỉm cười nhìn Thương Kiến Diệu, tiếp tục nói:

"Công ty có thể sẽ yêu cầu những đôi vợ chồng muốn có con phải nộp gen của mình lên. Sau đó họ sẽ thành lập một trung tâm sinh dục, bắt đầu thụ tinh ống nghiệm, có cả tử cung nhân tạo. Quá trình trưởng thành của thai nhi sẽ ở đó. Tóm lại đợi các ngươi nhận con về thì mấy đứa nhỏ đã được vài tuổi rồi.”

"Ai, ý là không muốn phụ nữ mang thai, nâng cao sức lao động của công ty à.”

Nhậm Khiết nói đến đây, một cô gái chừng 20 tuổi bên cạnh nhịn không được mở miệng nói:

"Cái này chẳng phải là chuyện tốt?"

"Này làm sao có thể để chuyện tốt?"

Nhậm Khiết sầm mặt lại nói:

"Thai nghén sinh mệnh là bẩm sinh, ách, ý là ông trời ban cho, là quyền lợi của chúng ta, sao lại giao cho máy móc? Đến lúc đó sao các ngươi có thể có tình cảm mẫu tử được?”

"Đúng vậy a đúng vậy a."

Một nam nhân ngồi gần đó sờ tóc, lo lắng nói:

“Nghe nói cựu thế giới vì tiến hàng thí nghiệm cấm kỵ, không tuân theo luân lý mới bị hủy diệt đó.”

Bạn đang đọc Trường Dạ Dư Hỏa (Bản dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 247

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.