Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm sao lại có thể?

Phiên bản Dịch · 1094 chữ

Dịch giả: Thanh Tà

Trên diễn võ trường lúc này, hàn phong đang thổi phần phật.

Nơi này bây giờ đã đông nghịt người. Phụ thân Lôi Đạo, đại ca Lôi Uy, thậm chí còn có mẫu thân cùng với tiểu muội Lôi Vũ cũng đã đến đầy đủ.

Trương Thanh Long cảm thấy rất xấu hổ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, “Đạo Tam gia” từ lúc chính thức luyện võ đến nay cũng chỉ mới hơn một tháng, mà lại muốn chính thức luận bàn cùng hắn một phen.

Thậm chí là nếu có thể thủ vững không bại dưới tay hắn, thì còn được phép dẫn đội đi tiêu diệt đám sơn tặc Phi Thiên Thử.

Trương Thanh Long hắn đã sớm vào Nam ra Bắc nhiều năm nay, đồng thời cũng là một tay hảo thủ. Mặc dù không tính là giết người như ngóe nhưng mà so với những tên tội phạm kia thì một điểm cũng không hề kém cỏi.

Hắn rất rõ ràng Phi Thiên Thử là dạng nhân vật gì!

Nếu để cho Lôi gia chi chủ Lôi Hoành đến dẫn đội thì hắn đương nhiên có thể yên tâm đi theo, nhưng nếu để cho một tên bệnh nhân ho lao yếu đuối như Lôi Đạo đến dẫn đội thì không phải càng thêm phiền hay sao?

Mặc dù Trương Thanh Long cảm thấy có chút bất mãn đối với sắp xếp này của Lôi Hoành, nhưng hắn vẫn yên lặng phục tùng mệnh lệnh.

Dù sao chỉ cần đánh bại Lôi Đạo thì mọi chuyện sẽ được giải quyết mà thôi. Chẳng lẽ một thân võ công khổ luyện hai mươi năm trời của hắn còn không đánh lại một tên bệnh nhân ho lao chưa đủ hai mươi niên kỷ hay sao?

"Đạo Tam gia, mời! Quyền cước không có mắt, nếu như Đạo Tam gia chống đỡ hết nổi thì xin nhất định phải nói sớm." Trương Thanh Long thận trọng nói với Lôi Đạo.

Trong lòng Lôi Đạo lúc này thật sự cũng rất khẩn trương, luyện võ là luyện võ nhưng muốn chân chính cùng người chém giết thì đây vẫn là lần đầu tiên của hắn, cho nên khẩn trương cùng hồi hộp là điều không thể tránh khỏi.

"Con của ta, những ngày nay con luyện võ đến thân thể đều gầy đi một vòng. Mẫu thân không chịu nổi thống khổ này, con không cần phải cố gắng a." Mẫu thân rơi lệ nói, tựa hồ rất không đành lòng.

Trong lòng tất cả mọi người ở đây cũng chỉ có thể im lặng. Đoán chừng trong mắt phu nhân thì ai cũng “gầy” như vậy! Bất quá những lời này ai cũng không dám nói ra.

"Mẫu thân đại nhân yên tâm, nhi tử gần đây đích thực là trầm mê luyện võ cho nên mặc dù càng ngày càng gầy gò, nhưng thể chất so với trước kia lại tốt hơn rất nhiều. Huống chi Trương thúc lại là người một nhà, mẫu thân hãy cứ yên tâm."

Đám người càng thêm im lặng. Một người xướng “gầy”, một người lại họa thêm bởi vì “trầm mê luyện võ nên chính xác càng ngày càng gầy”. Nhưng nhìn dáng vẻ của Lôi công tử xem, có chỗ nào là gầy gò?

Tương phản lại, trong khoảng thời gian này bởi vì Đồng Tử Công đã có thành tựu nên thân thể một mực thon gầy của Lôi Đạo đã dần “lớn” lên, chí ít nhìn qua cũng không còn vẻ yếu đuối nữa.

Đương nhiên đây vẻn vẹn chỉ là nhìn qua mà thôi, cùng với bực đại hán khôi ngô như Trương Thanh Long này mà so sánh, thì vẫn là tiểu vu gặp phải đại vu!

"Đạo Tam gia, ngươi xuất thủ trước!"

Trương Thanh Long lắc đầu, hắn cũng rất muốn mau chóng kết thúc trận “nháo kịch” này. Thế là hắn đã không kịp chờ đợi muốn yêu cầu Lôi Đạo động thủ.

"Tốt! Vậy thì mong Trương thúc cẩn thận rồi."

Lôi Đạo tự nhiên không dám thất lễ, hắn biết Trương thúc nhất định sẽ lưu thủ nhưng thân là tân thủ, cho nên lần thứ nhất đối chiến hắn cũng không dám khinh thường.

Bởi vậy trước tiên Lôi Đạo hội tụ một nửa lực lượng toàn thân – tương đương với Đồng Tử Công lần thứ hai, thậm chí ẩn ẩn so với tầng thứ hai còn muốn mạnh hơn một điểm lực lượng.

Cùng phối hợp với Thiết Sa Chưởng trong tay, đột nhiên Lôi Đạo lắc mình dùng một chưởng bổ tới Trương Thanh Long.

Chưởng phong gào thét kinh người, dù chưởng chưa đến nhưng âm thanh rít gào trong không khí kia lại làm cho Trương Thanh Long cảm thấy biến sắc.

Hắn là một tên giang hồ hảo thủ, thường xuyên đi chém giết cho nên Lôi Đạo vừa động thủ thì trực giác đã báo cho hắn biết một tia bất thường. Chính xác mà nói thì chính là một tia uy hiếp!

Nói đùa cái gì? Hắn đã luyện Đồng Tử Công cùng Thiết Sa Chưởng hơn hai mươi năm nay, mà Lôi Đạo chỉ mới luyện võ công được hơn hai mươi ngày. Vậy mà cũng có thể khiến hắn cảm thấy uy hiếp sao?

"Tới tốt lắm!"

Trong lòng Trương Thanh Long mặc dù cảm thấy nghi hoặc nhưng đôi tay cũng không dám lãnh đạm. Hắn trước tiên nghênh đón một đòn này nhưng vì sợ làm Lôi Đạo bị thương nên hắn chỉ dám dùng sáu thành lực lượng.

"Bành!"

Nhị chưởng trực tiếp giao nhau, cơ hồ không có bất kỳ một kỹ xảo nào cả, hoàn toàn chính là dùng lực lượng mà cứng đối cứng.

Tuy nhiên trong một khắc giao phong này, Trương Thanh Long liền cảm thấy hối hận.

Khinh thường! Lần này hắn đã hoàn toàn khinh thường Lôi Đạo rồi!

Hắn dùng sáu thành lực lượng, thậm chí còn là hoàn toàn dùng cứng đối cứng, muốn dùng tâm thái “chỉ điểm” để đối phó Lôi Đạo. Nhưng làm sao có thể nghĩ đến từ trong tay Lôi Đạo lại truyền đến một cỗ đại lực vô cùng nóng rực mà hắn hết sức quen thuộc kia chứ? Đây chính là Thiết Sa Chưởng!

Lực lượng phản chấn vô cùng to lớn, cơ hồ như muốn đánh bay hắn vậy!

Nhưng chuyện này làm sao lại có thể?

Bạn đang đọc Trường Sinh Chủng (Bản Dịch) của Nguyệt Trung Âm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhbahoanthanta
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.