Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói rồi cười.

Tiểu thuyết gốc · 1398 chữ

Tất cả mọi người đều lén nhìn qua hai gia tộc, bọn nó đều thầm thở dài, hôm nay tất có máu chảy, Hoài Bão, khi trình độ là Tôn giả đã có thể đánh nhau với Đế giả ba trăm hiệp, bây giờ tu vi đã là Đế, thì có thể yếu sao?

Không, chắc chắn mạnh đến mức khó tin, như chứng minh cho mọi người biết bố mày mạnh lắm con trai ạ.

Lôi long lại kêu to một tiếng, từ bên trong miệng nó một đoàn lửa đen phóng ra ngoài, đoàn lửa đen nhanh chóng xoay tròn sau đó cuốn lại như một cơn bão lớn lốc xoáy lửa phủ đầy trời.

-Hộ Thần Thuẫn.

Trưởng lão của Ngọc gia vừa mới bay lên. Tay mới chưa kịp đánh đấm gì thì đã muốn khóc thét, nhìn lốc xoáy đen ngòm kia đang tiến đến .

-kinh khủng như vậy, đây là loại công pháp gì?

Rất nhiều người sang chấn tâm lí, cũng phải thôi từ cổ chí kim đến bây giờ, chưa một ai có thể để một môn công pháp lồng trong một môn công pháp, rất nhiều người đều nghĩ đó là một môn công pháp đặc biệt.

-hình thành rồng như thực chất quá kinh khủng.

-…

Trưởng lão Ngọc gia chỉ biết dùng khiên đỡ, nhưng không biết nên đỡ như nào, vì lúc này con rồng điện như quái vật xuyên qua lốc xoáy lửa, đâm thẳng vào cái khiên, linh khí hộ thân cấp chín của tên trưởng lão, không còn gì nghi ngờ nữa, tiếng vỡ tan vang lên.

-AAAAAAAAAAA

Một tiếng hét phá tan không gian, khiến mọi người đều cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Không cần dùng não cũng biết tên trưởng lão kia đã như thế nào.

-Hừ, mất dạy.

Lần này các trưởng lão Ngọc gia đều cùng lúc ra tay, bọn họ biết đây là không đơn giản, Liên gia cũng vậy toàn bộ lực chiến cao cấp đều phóng người lên trời, kẻ đứng xa thì dùng vũ kỹ tấn công tầm xa đánh vào biển lửa người cận chiến thì thủ sẵn thế bao vậy bên ngoài.

-Liên Hoa, nàng thật sự muốn làm đám cưới này? Một âm thanh nhu hòa hỏi ra, lời nói nhẹ nhàng, người này không để ý tí nào đến những kẻ bao vây hắn.

-…

Không ai đáp lời, khoảng lặng thời gian xảy ra.

-ta hiểu rồi.

Giọng nói thanh niên lại nói ra, nhưng sau đó hắn gằn lên từng chữ.

-ai dám ép nàng làm việc nàng không muốn, dù có là thiên đạo ta cũng sẽ mang ra giết.

Hoài Bão nói ra, một tay đấm ra ngoài, xuyên qua biển lửa, lửa cao đến đâu nhưng ngay lúc này bỗng chốc như bị thổi mạnh mà tắt ngủm.

Đòn đánh của Hoài Bão là nhắm đến hai gia chủ, khiến hai ông già kinh hoảng, cùng nhau xuất một chưởng muốn đánh tan, đòn đánh kia.

Với Hoài Bão chỉ cần nhìn sơ qua kinh mạch của người con gái hắn yêu hắn cũng biết nàng có đồng ý hay không thôi.

-Thạch tao cần mày giúp rồi đấy.

Hoài Bão nói mà không chủ đích một ai.

-được rồi.

Không trung một giọng nói trẻ trung vang lên khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy không thể tin được tứ tán quay lung tung tìm kiếm.

-tuyệt, mẹ bà nó, lại phải đi cướp hôn.

Thạch nói nhỏ nhưng sau đó mọi thứ im bặt chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng với những tầng lớp cao cấp này thì dù chỉ là một tí thời gian cũng không thể thả lỏng.

-Liên Hỏa Diệt Thần.

Liên gia gia chủ gầm lên, ném vào không khí bên cạnh một bông hoa sen đỏ thẳm bằng lửa.

-Mèo vịt còn muốn cùng người đánh nhau.

-U là trời, muốn lật thiên rồi.

Trong không trung chỉ vang lên tiếng nói nhẹ nhàng, pha tí trêu tức.

-Không gian cô đọng, thời gian ngừng.

Lạ lùng là chỉ hai câu nói, hỏa liên vốn đang chuẩn bị bùng nổ như bom nguyên tử thì bỗng như bị ném vào lồng kính phát nổ, tất cả chỉ giới hạn tại một khối lập phương, không chỉ dừng ở đó, mọi người ngay lúc này đều đã đứng im không ai động đậy gì cả, mọi thứ dù là muỗi bay cũng phải đứng im.

Từ trong hư không một cái khe lớn hiện ra, từ bên trong bước ra một thanh niên, nhìn qua tầm 20, tên thanh niên chỉ cười trừ, nắm tay Liên Hoa tiên tử, kéo vào trong hư không đen ngòm.

Khi khe không gian khôi phục lại bình thường.

-giải.

Có tiếng thanh niên nói, bên cạnh Hoài Bão lúc này đã có thêm hai người, chính là người chui trong lỗ lúc nãy, và Liên Hoa tiên tử.

Dòng thời gian cũng khôi phục lại bình thường mọi người lúc này mới ngơ ngác nhìn nhau, còn Hoài Bão hơi nhìn Thạch một tí, trong lòng cũng khóc không ra nước mắt, thằng bạn này của nó quá kinh khủng, mạnh đến mức đế giả trước mắt hắn không có một ý nghĩa gì, nếu so trình, cũng sàn sàn nhau, một kẻ tám lạng một người nửa tấn.

-eek mày vợ tương lai mày nhìn ngon vãi, cho bóp cái đi.

Uy nghiêm là vậy huy hoàng là vậy nhưng Thạch vừa mở miệng liền để Bão muốn cùng thằng này đại chiến 1000 hiệp đè nó ra chém giết.

-đấm chết mày giờ.

Bão rút thanh kiếm từ trong giới chỉ ra.

-thôi được rồi, bọn này cho chết đi, coi như lấy tí thảo, còn mày và Hoa đi trước tao đi chỗ đó một tí.

Thạch nói đôi mắt sâu thẳm lúc này lại nghiêm túc cực kỳ.

-ừm. Bão nói, kế hoạch đã bàn kỹ còn về Liên Hoa, Bão cũng chả sợ, sau này cả hai sẽ lại khôi phục ký ức chuyện này khi đó lại giải thích.

-Đi.

Trước ánh mắt của hàng ngàn người, thiếu niên tên Thạch chỉ phất tay một cái thân thể của Bão và Hoa bỗng tan rã như cú búng tay của thanos bay màu một nữa dân số tiên giới, nhưng đó chỉ là thần thoại mà thôi, thân thể tan hết chỉ còn hai đốm sáng nhỏ, một xanh một vàng, Thạch cười cười nắm lấy hai đốm sáng ném đi. Nhưng mà là ném xuống lòng đất.

-Haizzz xong một nữa, giờ chỉ còn quay lại chỗ đó một tí.

Thạch thở dài một hơi, hơi nhìn bàn tay một tí, Thạch đưa tay lên búng một cái.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh hoàng nhìn thân thể của mình như cát mịn chảy xuống dần dần tan rã, không hề có đau đớn, vì linh hồn bọn hắn cũng đang dần ảm đạm, sắp chết rồi, chỉ là cái chết đến nhẹ nhàng không ai kịp hiểu chuyện gì.

Dù là đế là tôn là mạnh hay yếu, chỉ cần có mặt đều trở về cát bụi.

-động người yêu của anh em chí cốt của tao, còn dám đến ăn mừng cưới, bọn mày xác thực nên bồi dưỡng cây cỏ ở đây một tí đấy.

Thạch lãnh đạm nói, đôi mắt nào còn vẻ vui đùa, hắn nâng tay lên, hơi hơi bóp chặt.

Rắc rắc rắc ba tiếng vang nho nhỏ phát ra, mọi thứ xung quanh Thạch như tiêu thất chỉ hiện ra trước mắt hắn một vùng hư không vô tận đen ngòm, thời gian hay không gian ở đây đều không có tác dụng gì cả,

-ồ.

Một ai đó kinh ngạc hô lên một tiếng.

Lúc này Thạch cũng đã hoàn toàn bước vào trong không gian này, ổn định thân thể một hắn quét mắt đến nơi phát ra âm thanh, đây là một cái lồng sắt hoặc bằng kim loại gì đó, bên trong có một người già đang ngồi bệt ra đó, tay chân bị giam cầm bằng xích sắt thô to bằng đầu người.

-lại là mày, thằng nhóc con đó.

Lão già nói, rồi cười

Bạn đang đọc Truy Thần sáng tác bởi ThachNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThachNgoc
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.