Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấm bản đồ

Tiểu thuyết gốc · 1879 chữ

Trong thành phố hoang vắng rộng lớn, chỉ có duy nhất một chiếc xe tải đi trong khunh cảnh giữa trưa hoang vắng này.

Vì là giữa trưa nên cơ thể lũ zombie hoạt động rất yếu kém, cộng thêm ngụy trang của Hương Trà lên xe container thì cho dù tiếng động cơ rồ rồ rầm rộ ấy cũng không làm lũ zombie chú ý.

Người đang lái cả chiếc xe khổng lồ này là Hương Trà, cô vừa lái vừa đưa một bên tay ra trước ca bin, gió mát luồng vào trong đó đung đưa lọn tóc trắng của cô. Trong khi Văn Trung ngồi ghế lái phụ thì hai chân xếp bằng, nhắm tịt mắt lại.

Cậu đang kết nối thần kinh của mình tới nhà khoa học điên kia, hắn thấy thứ gì thì trong mắt Văn Trung lần lượt phản chiếu lại hình ảnh đó.

Đám nhà khoa học đi vào, bên trong đó là những khoang chứa xác của rất nhiều loài sinh vật. Trông chúng vô cùng lạ lẫm, có thể là do virus zombie làm biến đổi gây nên.

Bỗng nhà khoa học đó lướt qua một màn hình lớn ở giữa lối đi, trên đó đang phác họa cái bản đồ của thế giới. Bản đồ này sẽ rất bình thường nếu không để ý kỹ, bởi vì kích thước ghi chép lại trên đó nếu đem ra hệ quy chiếu thật thì nó lớn gấp mười lần. Bảy châu lục trên bản đồ này lớn hơn bảy châu lục ở ngoài rất nhiều.

Điều này làm Văn Trung hơi sững người, hình như đây là một trong những thông tin mà cậu đã bỏ qua ở tiền thế.

Văn Trung vẫn nhắm mắt minh tưởng, nhưng tay cậu đang lục lọi một cuốn chép tay để ở trên ngăn xe. Văn Trung vội ghi chép sơ lược lại tấm bản đồ này.

Lúc Văn Trung dừng bút cũng là lúc cậu hoàn tất tấm bản đồ thu nhỏ. Mở mắt ra thì thấy Hương Trà đang nhìn mình chăm chăm. Văn Trung cũng nhìn cô, hai người cứ thế đối mắt.

Đột nhiên cậu đưa tay sờ lên má mình, ánh mắt nhìn gương đầy tự hào nói: “Không ngờ mình lại đẹp trai đến vậy.”

Hương Trà:...

Hương Trà liếc nhìn Văn Trung đầy khinh bỉ, một giây sau cô mới mở miệng nói: “Cậu vẽ cái gì đấy?”

Nghe ra giọng điệu tò mò của Hương Trà, Văn Trung thảnh thơi dựa ghế, nói: “Này Hương Trà, cô có để ý điều này không? Là khoản cách đấy.”

Hương Trà khó hiểu nhìn Văn Trung, “Khoản cách?”

Văn Trung gật đầu nói thêm: “Cô có cảm thấy khoản cách giữa các thành phố, các địa điểm như dài thêm ra không? Không nói đến mạt thế mà là trước khi mạt thế đến ấy.”

Hương Trà vừa lái xe vừa suy nghĩ một hồi. Hình như đúng như lời Văn Trung đã nói. Trước khi mạt thế đến cô thấy con đường mình đi rất gần nhau, nhưng khi ở trong mạt thế, dần dần mình có cảm giác mặt đất như đang giãn cách ra, ngày một xa hơn. Giống như bảo bối làm tăng diện tích đất đai của Doraemon vậy.

Nghĩ đến gì đó Hương Trà nhìn Văn Trung hơi bỡ ngỡ, Văn Trung gật đầu hiểu ý. Trải qua mạt thế trăm năm, hình như có thứ gì đó vô hình tác động lên nhận thức của hai người. Không chỉ họ mà có lẽ cả thế giới lúc đó đều cảm thấy điều vô lí này lại quá hiển nhiên.

Văn Trung giơ tấm bản đồ ra cho Hương Trà nhìn, trên đó khắc họa sơ lược bản đồ thế giới, nhưng mỗi quốc gia nhỏ trong đó hình như có những đường được Văn Trung tô đậm. Hương Trà hơi nhíu mi, cảm giác thứ này rất quen thuộc, như thể cô đã gặp ở nơi nào rồi, nhưng tại sao mình lại không nhớ nhỉ.

Cô bèn hỏi Văn Trung: “Những đường cậu tô đậm là gì thế?”

Văn Trung hơi suy tư một chút rồi nói: “Dựa theo địa hình chúng ta vừa đi qua và nơi mà con long đế cư ngụ vừa rồi, tôi nghĩ đây có thể là long mạch ngầm. Dòng chảy của long mạch xuyên suốt cả một chiều dài lãnh thổ của một quốc gia. Việc một con long đế sinh sống trên đó, không nghi ngờ gì nữa.”

“Là nguồn lây nhiễm zombie hiệu quả nhất.” Hương Trà tiếp lời Văn Trung định nói.

Cả hai đều trở nên trầm tư, im lặng không nói, chỉ có tiếng động cơ rè rè vang lên giữa trưa hè oi bức. Văn Trung là người đã cắt ngang sự im lặng này.

“Hương Trà, tôi có cảm giác... Cảm giác hình như mạt thế lần này không hề giống với lần trước đâu.” Giọng nói mang theo cảm xúc phiền muộn của Văn Trung cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Hương Trà.

Hương Trà im lặng một hồi, cô cũng thở dài mà nói: “Có lẽ là tại li coca kia.”

Văn Trung: “???”

Ánh mắt cậu nhìn Hương Trà đầy khó hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến li coca chứ?

Hương Trà không nhìn Văn Trung, cô vẫn lái xe, ánh mắt nhìn về quá khứ xa xăm, trần thuật lại câu chuyện về bước ngoặt cuộc đời: “Tối hôm đó, lúc tôi vừa đi ra khỏi cửa hàng KFC với bịch hamburger nóng hổi và li coca trên tay. Tôi mặc một bộ áo quần xanh lam, đi bộ dưới bầu trời đầy sao và cơn gió mát nhẹ vây quanh mình. Tôi đưa ly lên miệng hút một miếng, một dòng nước ngọt có bọt ga chảy vào miệng mình, vị hóa chất ngọt liệm va vào thành thực quản một cách ngon lành mát rượi. Khi mở mắt ra thì đã thấy mình trở lại thời điểm trước mạt thế.”

Văn Trung:...

Kể ngắn gọn là được rồi, có cần phải diễn giải câu chuyện một dòng thành một bài phân tích tác phẩm văn học của các giáo viên văn không?

“Còn tôi hả,” Văn Trung dựa vào ghế êm, ánh mắt ngược dòng thời gian về xưa cũ, hiện lên cảm xúc thổn thức mà kể: “Cũng vào một buổi tối mát lạnh, bầu trời bát ngát đầy sao, sương đọng vũng trên các phiến lá cây. Lúc đó tôi đang lái xe hóng mát, tiếng động cơ, bánh răng hiện đại cọ xát rè rè hòa cùng với không khí...”

“Thôi, kể ngắn gọn là được rồi, có cần phải diễn giải câu chuyện một dòng thành một bài phân tích tác phẩm văn học của các giáo viên văn không?” Hương Trà lập tức cắt ngang.

Văn Trung trợn mắt:...

Văn Trung khoanh tay hừ lạnh: “Không chấp phụ nữ và trẻ con.”

“Nói tóm lại, sự việc làm tôi và cô quay ngược về thời đại trước mạt thế đó, tôi hoài nghi là có kẻ nào đó đứng sau việc này.”

Hương Trà gật đầu đồng ý, cô cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Những ngày vừa qua đã có rất nhiều sự kiện diễn ra không hề đúng với lịch sử chút nào. Lúc đụng độ với hai tên thủ lĩnh kia, cậu cũng chứng kiến việc đó đúng không.”

“Hắc Thừa Phong lúc đó là hình thái của thi quỷ, quanh người hắn phát ra tà khí màu tím đậm đến nỗi mắt thường cũng có thể thấy được.” Văn Trung nói.

“Ừm, cho nên tôi hoài nghi sự việc này có liên hệ rất lớn tới băng Black Rose và Đồ Long.”

“Xem ra chúng ta buộc phải xây dựng một thành trì thật kiên cố phòng trường hợp xấu nhất rồi. Trước mắt sân Phú Nhuận là căn cứ hợp lí nhất.” Hương Trà vừa lái xe vừa nói.

Văn Trung ngồi xếp bằng lại, nói: “Ngoài này chán quá, tôi phải kiểm tra bọn chúng tiếp đây.” Nói rồi cậu nhắm hai mắt lại, cả cơ thể rơi vào minh tưởng, để Hương Trà một mình lái xe giữa khunh trời oi bức, yên tĩnh.

Văn Trung đang ở trong không gian ý thức tăm tối, nhắm mắt minh tưởng. Giữa không gian rộng lớn ấy, bảy chiếc lá sen với bảy tông màu khác nhau dần dần hiện ra. Nhìn chúng trông bình thường như vậy nhưng cậu có thể cảm nhận được toàn bộ sinh mệnh của mình và nó được kết nối bằng một sợi dây vô hình, chỉ cần lá sen hư tổn thì sinh mệnh Văn Trung cũng đi đời.

Ở bên ngoài, Hương Trà lái xe container lớn trên con đường hoang vắng, những chiếc xe máy, ô tô sang trọng thấp kém gì đó ít nhiều đều có một vài vết cào, bị bỏ lại rải rác trên đường. Những zombie cấp một chậm chạp đi lại dưới những tòa nhà bỏ hoang cao chọc trời. Những tòa nhà doanh nghiệp như vậy khi mạt thế ập xuống thì phần lớn đều trở thành ổ zombie.

Mạt thế trước kia vì phải kiếm ăn nên Hương Trà cũng thường xông vào những tòa nhà nguy hiểm như thế này nên cô rất quen thuộc, khỏi cần vào cũng biết bên trong có gì dù bên nhìn như im ắng, an toàn thế.

Bỗng một cơn gió thổi vào trong buồng lái làm tấm bản đồ mà Văn Trung vẽ bay kẹt vào vô lăng của Hương Trà. Cô lấy tay gỡ tấm bản đồ Văn Trung phác họa ra mà cầm lên ngắm.

Tấm bản đồ phác họa sơ lược cả bảy châu lục, cũng vẽ vừa đủ các quốc gia, mỗi quốc gia trên đó đều có những vệt tô đậm, thứ mà Văn Trung nói là long mạch.

“Quả thật rất quen thuộc.” Hương Trà lẩm bẩm.

Bỗng nhiên có một đoạn hình ảnh mơ hồ nào đó truyền vào đầu mình. Hình ảnh về một căn phòng kín, trên một bức tường lớn cũng vẽ một bản đồ nếu chiếu theo tỉ lệ bản đồ của Văn Trung vẽ thì gần như tương đồng. Trên đó thậm chí còn đánh dấu chi tiết hơn về các dòng chảy long mạch này.

Và còn... Một hình ảnh với con mắt được đặt giữa tam giác, xung quanh nó có mười hai ký hiệu kỳ lạ vây quanh.

“Thiên Nhãn hội... Không, Illuminati... Rốt cuộc thì tại sao mình lại có đoạn ký ức này.” Hương Trà đưa tay xoa trán.

Hay là do cô đã coi quá nhiều thông tin, dẫn đến hiện tượng ký ức ảo giác, tự ngộ nhận thông tin nhỉ... Nhưng cảm giác những đoạn ký ức đó rất thật, như thể cô đã từng ở căn phòng đó vậy.

Bên lề:

Tác giả: Ta chỉ gửi con ở nhà yy thôi, mấy nhà kia sao sống lỗi thế. ( '.' )

Văn Trung: bắn bỏ chúng (►.◄)

Hương Trà: bắn bỏ chúng (►.◄)

Bạn đang đọc Hương Trà Nơi Mạt Thế sáng tác bởi MậtvụVương

Truyện Hương Trà Nơi Mạt Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.