Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hoàng Tử

Tiểu thuyết gốc · 5329 chữ

Một thuộc hạ của Hồ Khải bị thương trở về

Hồ Khải : Ngươi bị sao vậy?

tên thủ hạ : Đại nhân. Trong lúc thuộc hạ định ra tay phóng hỏa và hạ sát một gia đình thì đột nhiên một ả phụ nữ xuất hiện đánh sau lưng của thuộc hạ, thuộc hạ cùng ả giao đấu, kết quả tay phải của thuộc hạ bị ả chặt đứt rồi

Tiêu Dương : Võ công và pháp lực của ngươi là do ta dậy, nội lực của ngươi cũng không tệ. Ả phụ nữ này là ai mà dễ dàng đánh bại ngươi như vậy

tên thủ hạ : Thuộc hạ không biết nữa. Đạo trưởng, tay của thuộc hạ

Tiêu Dương : Để ta dùng phép cầm máu cho ngươi.cố gắng chịu đựng nha

Tiêu Dương dùng phép, tên thuộc hạ cố nén cơn đau. Sau khi xong, Tiêu Dương nhắc nhở : Ngươi cố gắng dững thương cho tốt. Ta sẽ làm một bàn tay khác cho ngươi

tên thủ hạ : Dạ

Hồ Khải : Ta rất muốn xem, ả đàn bà nào đang tác quái, muốn xưng nữ hiệp trước mặt ta. Ngươi có nhìn ra khuôn mặt của ả không?

tên thủ hạ : Dạ không, ả ra tay rất nhanh lên thuộc hạ không kịp nhìn ra ả

Hồ Khải : Hic...ả đang học theo Kim yến tử trước kia đó mà

.................

Ngoại thành Ứng Thiên. Có đông người dân xúm lại xem hai tờ cáo thị được gắn ở cách xa nhau. họ sỳ xầm. Một phu nhân hỏi "Trên cáo thị viết gì vậy, Hình như là hình của môt nam một nữ, họ là ai?”

Một thanh niên nói " Tôi không biết chữ. Tôi đoán có lẽ hai người này phạm tội mưu phản lên bị triều đình truy nã. Nhìm mặt của tên đàn ông kia gian ác vậy mà. “

Mệt phụ nữ trẻ : “Nhưng còn người phụ nữ này nhìn vô cùng hiền lành, có lẽ không cùng tên kia mưu phản đâu”

Người đàn ông đó : “Không mưu phản, sao triều đình lại gắn cáo thị chứ. Hic.. Bề ngoài thì hiền lành nhưng biết đâu thực chất bên trong là kẻ ác đó”

Cô nương khàc : “Đúng rồi. đâu phải mặt hiền là chứng tỏ bà ta không phải kẻ àc đâu. Tên đàn ông kia đương nhiên là kẻ ác còn người phụ nữ này chắc gì hiền lành”

Bà lão vừa hỏi : “Lão không biết chữ mới hỏi các vị, chúng ta là bá tánh bình dân, đừng bình phẳm linh tinh kẻo rơi đầu như chơi đó. Cô nương trong cáo thị kia chắc không phải kẻ phạm tội mưu phản đâu. tên này mới phải”

Chu Đệ cùng Đàn Phong và hai binh lính đi tới

Một tên lính : “To gan, ai vừa nói xấu Phụng phi. các ngươi chán sống rồi sao?”

Ba người vừa nói quỳ xuống : “Tứ hoàng tử, thảo dân không biết, thảo dăn vừa lỡ lời, mong tứ hoàng tử tha mạng.”

Chu Đệ : “ Không chỉ riêng những kẻ phạm tội, triều đình mới cho gắn cáo thị truy bắt đâu. Những người thân trong hoàng tộc và người thân của trọng thần trong chiều mất tích, triều đình cũng gắn cáo thị truy tìm. Niệm tình ba ngươi không biết không có tội, ta không trách các người, mau đứng dậy”

Ba người dân : ”Dạ, tạ ơn tứ hoàng tử”

Chu Đệ : Lần sau ba ngươi tuyệt đối đừng loan tin đồn không xác thực như hôm nay. Nếu tái phạm, bổn hoàng tử sẽ nghiêm trị các bgươi

ba người dân : Dạ. Thảo dân đã hiểu

Đàn Phong chỉ lên hình chân dung của Hòa Yên Ninh nói : Các vị hương thân,Ta là tứ hoàng tử phi. Đây là Phụng quý phi Hòa Yên Ninh - - Là thân mẫu của Tứ hoàng từ. Hoàng thượng cho gắn cáo thị đi tìm người hồi cung, mấy ngày qua ai từng nhìn thấy quý phi thì hãy tới thông báo cho ta, bọn ta sẽ hậu ta cho người đó 300 lượng vàng”

Người dân xì xầm : “Thì ra là Phụng phi nương nương. Chúng tôi xém chung chửi oan bà ấy”

Tên lính : “Bẩm tứ hoàng tử, có một đôi phu thê cùng một bé gái và cả sáu người phụ nữ này xin được gặp ngài, họ nói họ từng chịu ơn của phụng quý phi”

Chu Đệ : “Cho họ tới đăy”

Tên lính : “Dạ”

Tên lính dẫn họ đến, họ cùng hành lễ :” Chúng thảo dân tham kiến tứ hoàng tử, tứ hoàng tử phi”

Chu Đệ :” Miễn lễ. Các ngươi từng nhìn thắy mẹ ta sao? hiện bà ấy đang ở đâu?”

Người đàn ông: “Bẩm tứ hoàng tử, hơn ba ngày trước, trong lúc cả nhà thảo dân đang dùng bữa sáng, đột nhiên xuất hiện ba tên thổ phỉ xông vào đập phá cướp bóc nhà thảo dân. còn đòi bắt phu nhăn và con gái của thảo dân, trong lúc hắn ra tay đánh thảo dân, thảo dân gần như đã mất mạng thì bỗng một vị cô nương từ trên cao bay xuống đánh ba tên thổ phỉ ngất xỉu mới cứu được cả nhà thảo dân nhưng thảo dân định hỏi danh tính của cô gái đó để trả ơn cứu mạng thì cô ấy đã bỏ đi rồi.Hôm nay thảo dân nhìn kỹ trong cáo thị mới thắy cô ấy rắt giống với quý phi nương nương”

Đàn Phong : “Vây ba người có biết bà ấy đi theo hướng nào không?”

Phu nhân : “Dạ vị phu nhân đó có lẽ chạy theo hướng nam”

Chu Đệ : “Hướng nam. còn mấy người các ngươi”

Một dân nữ : Dạ. chúng thảo dân bị bọn lính ức hiếp chêu chọc, bị thổ phỉ cướp bóc. may mà có vị phu nhân đó kịp thời tới cứu mạng chúng thảo dân.

Một vị phu nhân trẻ bế con nói : Con trai của thảo dân xuýt nữa bị một tên đàn ông cướp fi. May nhờ có vị phu nhân đó cứu lên thằng bé không sao. phu nhân đó đi về hướng gần Hồ sen “

Đàn Phong : “Hồ sen. ngươi biết nơi đó hả”

vị phu nhân : Dạ là thảo dân tình cờ lạc vào đó, có ấn tượng lên nhớ. Không chỉ riêng mấy người chúng thảo dân. Có lẽ phụng phi nương nương đã cứu rất nhiều người. Thảo dân mong nương nương sớm hồi cung. Vì hành động cứu người của người chắc chắn sẽ kết thù với bọn đạo tặc, có thể chúng sẽ không tha cho nương nương”

Chu Đệ : “Được rồi. các ngươi lui ra đi”

Bọn họ : “Dạ”

Hòa Yên Ninh từ xa nhìn thấy, tất cả, bà còn nhìn xuống ảnh mình thấy một dòng chữ .

bà hơi trạnh lòng nghĩ : “Hoàng thượng kêu Đệ nhi đi tìm ta hồi cung. Nhưng ta hiện giờ không đủ dũng khí về đó. “

Bà quay mặt bỏ đi. Bà bịp mặt, trân đường cố tình né tránh, không để người dăn phát hiện ra bà

Tới hồ sen. bà đứng thựng lại. tịnh tăm ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Một bàn tay chạm nhẹ lên vai bà và một giọng nói cất lên " Phu nhân"

Hòa Nương Nương quay xang, bà có chút ngạc nhiên " Đệ nhi. con tới đây khi nào?"

Người vỗ vai bà là một thanh niên : ”Đệ Nhi, xin lỗi phu nhân vừa gọi ta là gi?"

Hòa Yên Ninh : ” Đệ Nhi, ngươi không phải Đệ nhi à, thật xin lỗi vì cậu có gương mặt giống con trai của ta”

người Thanh niên : ”tại hạ là Hà Lâm, xin hỏi phu nhân Đệ Nhi mà người nói tới có phải tứ Hoàng Tử Chu Đệ không?”

Hòa Yên Ninh : ”ngươi biết nó à, phải Đệ Nhi mà ta nói chính là Chu Đệ Tứ hoàng tử của Đại Minh”

Hà Lâm khẩn trương : ”nói như vậy, người có phải là Phụng Quý phi Hòa Yên Ninh không?”

Hòa Yên Ninh giật mình : “Sao ngươi biết ta”

Hà Lâm : “Ngoài Ứng thiên có gắn hình của người, không ai là không biết. Nương nương à. ta biết người đang gặp chuyện vừa khó sử, vừa bất bình mà bỏ đi. Nếu là con biết đâu con cũng làm như người, dù biết có người vì sự rời đi của người mà vô cùng lo lắng. Trên đời này có những thứ quan trọng hơn tình cảm nan nữ. ví dụ như tình bạn hữu, tình mẫu tử, tình huynh đệ tỷ muội, ý của con là tỷ muội kết bái, người từng kết bái tỷ muội với ai chưa”

Hòa Yên Ninh : ”ngươi đang nói cái gì ta không hiểu?” Hòa Yên Ninh nghĩ :" Nhắc tới mới nhớ, năm xưa ta từng kết nghĩa với một người, nhưng không ngờ tỷ ấy...."

Hà Lâm nghĩ : “Tâm trạng mẹ buồn như vậy, mình nói thân thế của mình ra, biết đâu mẹ sẽ vui hơn. Nhưng ta sợ mẹ lại nghĩ tới Bạch hoàng án năm đó.“ Hà Lâm Đáp : ”Hòa Nương Nương, Hà Lâm có chuyện muốn nói riêng với người, không biết người có thể đi theo ta - vừa đi vừa nói không?”

Hòa Yên Ninh nghĩ : “Ta gặp cậu ấy lần đầu lại cảm thấy thân thiết y như lần đầu tiên ta gặp Đệ nhi. vậy là sao? Ta cũng đang không biết phải làm gì trò chuyện với cậu một chút cũng được". Bà nói " Hà Lâm, ta đương nhiên biết, Chuyện ngoài ý muồn trên thế gian này rất nhiều, đó cũng do số mệnh của ta phải chịu, ta không oán trách ai nhưng dù biết vậy, có những chuyện ta khó có thể quên được, nhưng lại rất khó đối mặt với nó. Cho nên ta cần tịnh tâm một thời gian”

Hà Lâm :“Hồ sen người tự tay chăm xóc rất đẹp.Người hãy để tâm trạng thoải mái, đừng xuy nghĩ gì cả. Rồi dần ra người sẽ biết lên làm sao mới tốt.”

Hòa Yên Ninh : ”tại sao cậu lại nói với ta những điều này, và tại sao cậu lại biết rõ về ta, tại sao cậu lại quan tâm tới ta, và tại sao cậu lại giống hệt Đệ Nhi của ta”

Hà Lâm thở dài nghĩ : ”koi bộ ta nên nói ra thân phận” Hà Lâm hỏi : “Hòa Nương Nương đã từng nghe nói về Ngũ Hoàng Tử Chưa?”

Hòa Yên Ninh : ”Ngũ Hoàng Tử?, trước kia ta chưa từng nghe nói tới, và Từ Khi ta gặp được Lục Hoàng Tử Chu Thiên Bá, thì ta nghĩ Ngũ Hoàng Tử chắc cũng là con của Vị phi tần nào đó và cậu ấy cũng như Lục Hoàng Tử không thích cuộc sống gò bó ở hoàng cung mà thích ngao du thiên hạ nên ta chưa bao giờ gặp Ngũ Hoàng Tử”

Hà Lâm nghĩ : ”Lục Hoàng Tử? Sao ta không nghe nói tới tên này nhỉ? Nghe mẹ nói vậy ta có phần thấy thích tên Lục Hoàng Tử này” Hà Lâm Đáp : ”vậy người từng nghe nói tới một vị hoàng tử bị bỏ trôi sông cùng Tứ Hoàng Tử Không?”

Hòa Yên Ninh : ”ta có nghe, năm xưa Đệ Nhi cùng vị hoàng tử đó bị kẻ xấu bỏ rơi xuống sông khi vừa lọt lòng, nhưng Đệ Nhi may mắn được hoàng thượng cứu giúp còn vị hoàng tử kia thì không có may mắn như vậy, mà cậu kể chuyện này làm gì? Chẵng lẽ… ”

Hà Lâm : ”người đừng gấp, cứ trả lời Hà Lâm Trước, thế người có biết vị hoàng tử không may đó là do ai hạ sinh không?”

Hòa Yên Ninh : ”ta không biết, ta chỉ biết là nó không phải do ta hạ sinh”

Hà Lâm nghĩ : ”khốn kiếp, chúng lừa ca ca của đã đành còn giấu luôn sự tồn tại của ta, không biết những gì ta sắp nói mẹ có tin không?" Hà Lâm : ”vậy để con nói về vị Ngũ Hoàng tử này, chính là vị hoàng tử không may đó, và hắn là đệ đệ song sinh của Tứ Hoàng Tử Chu Đệ, nói như vậy người biết là do ai hạ sinh rồi chứ?”

Hòa Yên Ninh giật mình : ”cậu nói cái gì? Ta hạ song sinh” bà nhìn mặt Hà Lâm, cùng cái cảm giác thân thiết đó : ”chẵng lẽ ngươi là ...”

Hà Lâm : ”có lẽ người đã đoán ra con là ai rồi chứ, mẫu thân?”

Hòa Yên Ninh ngạc nhiên, tay run run : ”ngươi nói ngươi là đệ đệ song sinh của Đệ Nhi, con trai của ta, Ngũ hoàng tử của Đại Minh"

Hà Lâm : ”con biết người sẽ khó mà tin được, năm xưa còn cùng ca ca bị Mã Hoàng hậu ném xuống sông, Ca Ca thì được phụ hoàng cứu kịp, còn con thì được một Hà Bá của con sông cứu giúp, và ông ấy đã nuôi dạy con, và ông ấy đã nói về thân thế của con cũng như kiếp nạn mà mẹ sẽ gặp phải” - "có thể mẹ sẽ khó mà tin, nhưng con tới đây để bảo vệ cho mẹ vượt qua kiếp nạn này”

Hòa Yên Ninh : ”ta có cảm giác ta có thể tin nhưng muốn chắc chắn, cậu chấp nhận trích huyết thử máu với ta chứ?”

Hà Lâm : ”được con chấp nhận”

Hòa Yên Ninh và Hà Lâm Trích huyết nhận thân, hai giọt máu hòa làm một, chứng tỏ quan hệ mẹ con của họ

Hòa Yên Ninh mừng đến khóc, bà ôm lấy Hà Lâm : ”con trai của ta”

Hà Lâm quỳ xuống: ”con trai bất hiếu, bấy lâu nay không biết mẹ chịu khổ”

Hòa Yên Ninh : ”con trai ngoan mau đứng dậy, hiện con sinh sống ở nơi nào”

Hà Lâm : ”con vốn thủy cung tu luyện, nhưng lần này nghĩa phụ nói với con mẹ đang gặp nạn nên con hóa phép làm một căn nhà tranh kế bên hồ sen”

Hòa Yên Ninh : ”nhìn căn nhà tranh, bà ngạc nhiên, tại sao hôm qua ta không nhìn thấy, nó được con dựng lên từ lúc nào?”

Hà Lâm : ”con vốn dùng thuật che mắt để ẩn nó đi, những ai con không cho phép sẽ không thấy được nó đâu”

Hòa Yên Ninh : ”thế con đã lập gia đình chưa?”

Hà Lâm : ”con mãi tu luyện nên không có thời gian cho việc này”

Hòa Yên Ninh : ”mau cùng ta trở về nhận tổ quy tông”

Hà Lâm : ”mẫu thân xin người hãy ở nơi của con, để con đi giết Mã Hoàng hậu rồi con sẽ đưa mẹ tới thủy cung”

Hòa Yên Ninh : ”cái gì? con muốn giết hoàng hậu nương nương, Con không được làm như vậy?”

Hà Lâm : ”bà ta là kiếp nạn của mẹ chỉ cần bà ta chết thì sẽ giải được thôi”

Hòa Yên Ninh : ”không được, ta không cho phép con làm như vậy”

Hà Lâm : ”mẫu thân à, Người quá hiền lành, lâu nay người chỉ biết nghĩ cho người khác, lo lắng cho người khác mà không khi nào quan tâm tới bản thân mình. Người làm vậy đổi lại được gì?

người chịu khổ chưa đủ sao? ca ca huynh ấy nhận kẻ thù làm mẹ, được bà ấy chăm sóc từ nhỏ huynh ấy khó sử không đứng về phía mẹ con không trách huynh ấy, nhưng kẻ chủ mưu hại mẹ thì con nhất định phải cho hắn chết”

Hòa Yên Ninh : ”có con quan tâm ta, có Đệ Nhi lúc này cũng hiếu thuận với ta, ngoài ra hoàng hậu nương nương, vì dân vì nước, đã bên cạnh phụ hoàng con khi ông còn là ăn mày, nên con không được giết bà ấy”

Hà Lâm : ”được, con nghe lời mẹ, bây giờ mẹ hãy cùng con về chỗ của con, Mẹ không nên về trốn thâm cung đó để chịu khổ, với bọn họ thì con đã chết, con có nhận tổ quy tông hay không, không còn quan trọng. Trong lòng con lâu nay chỉ có một người mẹ là mẹ và chỉ có một người cha là Hà Bá, nghĩa phụ của con"

Hòa Yên Ninh : ”được rồi, nhưng ta muốn con hiện nó ra đừng ẩn nữa, ta muốn mở một lớp học nhỏ tại đây”

Hà Lâm : ”dạ được mẫu thân - Mẫu thân cùng con vào bái lặy Thiên Hậu nương nương đi"

Hòa Yên Ninh : Ừ

Họ vào miếu Thiên Hậu, cùng chấp tay khấn

Hòa Yên Ninh : Thiên hậu nương nương. Yên Ninh Xin người phù hộ Đại Minh triều được bình an, phù hộ hoàng thượng, Mã hoàng hậu được mãi mãi hạnh phúc bên nhau , Đệ nhi và cả Lâm nhi mọi việc thuện lợi, không bị kẻ dan xúi dục hãm hại. Mọi sự tốt lành. Yên Ninh con nguyện thay họ ghánh chịu tất cả tai họa. Yên Ninh con đâu đáng là gì đâu. tại sao phải để Hoàng thượng đích thân bảo vệ chứ

Hà Lâm : Thiên hậu nương nương, xin người phù hộ cho mẫu thân của con được bình an, sớm quên đi Hoàng thượng và khoảng thời gian đau khổ trước kia

thế là mẹ Con Hà Lâm Và Hòa Yên Ninh sống cùng nhau một thời gian

----------

Chu Đệ và Đàn Phong gặp riêng Chu Nguyên Chương trong phủ của mình. Chu Đệ bẩm báo với Chu Nguyên Chương về lời khai của mấy người dân

Đàn Phong : Với bản lĩnh của mẹ, mẹ thật sự muốn trốn thì rất khó tìm ra

Chu Nguyên Chương : Có thể lắm. Đệ nhi, con bí mật để ý hồ sen và khu vực quanh đó. Đồng thời theo sát tình hình của bá tánh, để ý những người bị thổ phỉ, đạo tặc cướp bóc. Theo lời con nói, Yên Ninh bí mật giúp bá tánh gặp nạn, rất có thể qua đó con sẽ tìm thấy bà ấy

Chu Đệ : Dạ. Đệ nhi tuân lệnh

Chu Nguyên Chương trầm tư " Yên Ninh, Trẫm phải làm sao thì nàng mới trở về bên trẫm đây. Trẫm lo lắng cho nàng lắm, nàng biết không?

................

Thiên Ma Sau khi tìm tới thất công chúa, hắn đi tới một động, đây chính là nơi để xác của A Tú, hắn phá vỡ tảng băng, đưa một luồng ma khí vào cơ thể của A Tú :

”DƯƠNG A TÚ, HÃY MAU TỈNH LẠI”

A Tú tỉnh lại với ma khí đây mình, A Tú lúc này không có linh hồn, hay ký ức chỉ có luồn ma khí Thiên Ma đưa

vào : ”Thiên Ma đại nhân cần thuộc hạ giúp chuyện gì?”

Thiên Ma : ”được,nghe cho rõ đây ngươi là Dương A Tú, vốn là vị hôn thuê của Lưu Bá Ôn, nhưng tên Lưu Bá Ôn này phụ tình bạc nghĩa đã cùng Hà Như Song âm mưu hại chết ngươi,sau đó hai kẻ đáng ghét đó lại phu thê ân ái cùng nhau du hoạn thiên hạ, ngươi nghĩ có nên giết chúng không?”

A Tú : ”nên giết, không biết chúng đang ở đâu?”

Thiên Ma : ”chúng đang ở biên giới của Nữ Nhi Quốc, ngươi đi về hướng tây bắc sẽ gặp”

A Tú : ”thuộc hạ đã hiểu thuộc hạ sẽ đi ngay”

Dương A Tú hòa thành một luồn ma khí bay về hướng biên giới Nữ Nhi Quốc

Thiên Ma: ”HAHAHAHA Lưu Bá Ôn ngươi sẽ thích món quà này chứ? Từ từ hưởng thụ đi nha HAHAHAHA, chỉ tiếc là hồn phách Lạc Dương đã cùng thể xác của hắn hóa thành hư vô nếu không ta có thể đùa chết Hà Như Song HAHAHAHA”

-----------

Lưu Bá Ôn lúc này vẫn vừa đi vừa cười nói cùng Hà Như Song

Lưu Bá Ôn lấy ngón tay ấn trán của Hà Như Song : ”muội đó, cứ tự cho mình thông minh luyện công cho cố, rồi lăn ra xỉu”

Hà Như Song cười : ”tại muội siêng năng quá chứ bộ”

Lưu Bá Ôn cười : ”tốt, bây giờ hãy thử bốc quẻ xem”

Hà Như Song bốc quẻ , Lưu Bá Ôn nhìn thấy quẻ này liền nhíu mày, Hà Như Song nhìn Lưu Bá Ôn : ”quốc sư là quẻ hung”

Lưu Bá Ôn : ”quẻ tượng cho thấy ta bị tình cảm khiến cho bị thương”

Hà Như Song có chút không vui, cười : ”Quốc Sự huynh có đối tượng rồi sao?”

Lưu Bá Ôn : ”không thể nào? Từ lúc A Tú mất, ta đã không còn nói chuyện Nam Nữ với ai”

Hà Như Song vui hơn chút, cười : ”vậy chắc do năng lực của muội nên quẻ bói không chính xác”

Lưu Bá Ôn : ”không phải, dù là tình cờ làm vỡ cái ly thì đó cũng là một quẻ”

Hà Như Song : ”nhưng điều này không thể nào xảy ra, vì A Tú cô nương đã mất, dù có còn sống cô ấy cũng sẽ không làm huynh bị thương”

Lưu Bá Ôn : ”ta cũng không hiểu nỗi?” ông bấm quẻ, gương mặt cực kỳ khó koi

Hà Như Song : ”Quốc sư, huynh sao vậy?”

Lưu Bá Ôn : ”xác của A Tú, đã không còn”

Hà Như Song : ”xác cô ấy phân hủy hoặc bị con gì đó ăn mất thôi, chuyện cũng bình thường huynh đừng nghĩ nhiều quá”

Lưu Bá Ôn : ”muội có điều không biết, cô ấy bị Thẩm Vạn Tam hại chết,ta đã đặt xác cô ấy trong băng động, hàn băng vĩnh cửu để nhan sắc của cô ấy mãi không phai tàn, nên xác sẽ không bị phân hủy”

Hà Như Song : ”nói vậy là thi biến sao”

Lưu Bá Ôn : ”không thể nào thi biến được”

Hà Như Song : ”không lẻ có kẻ lấy mất xác”

Lưu Bá Ôn tâm trạng rối bời bốc một quẻ nhưng không ra quẻ gì cả

Như Song : ”tâm trạng huynh đang rối, để muội”

Như Song bốc một quẻ, cô nói : ”Quốc sư huynh xem, quẻ tượng cho thấy tai kiếp tới từ Kinh thành “

Lưu Bá Ôn và Như Song đề trầm mặt suy từ thì một luồn ma khí hướng tới bọn họ, họ nhìn theo luồn ma khí đó, và từ luồn ma khí đó hiện ra một cô gái cực kỳ xinh đẹp

Lưu Bá Ôn thốt lên: ”A Tú”

Hà Như Song ngạc nhiên : ”cô ấy là A Tú sao?”

A Tú : ”Sư huynh, chàng vẫn khỏe chứ?

Lưu Bá Ôn : ”A Tú ” chạy tới ôm lấy A Tú, nhưng bị Hà Như Song nắm tay kéo lại, cô nói : ”quốc sư, huynh tỉnh táo lại một chút, A Tú cô nương đã chết rồi”

Lưu Bá Ôn : ”ta biết nhưng đó A Tú không thể nhầm được” cậu dằn tay ra khỏi Hà Như Song : ”A Tú”

Hà Như Song thấy không ổn cô hét to mong Lưu Bá Ôn tỉnh táo lại : ”QUỐC SƯ"

Lưu Bá Ôn ôm lấy A Tú, A Tú cũng ôm lại, Lưu Bá Ôn : ”A Tú, huynh nhớ muội lắm”

A Tú : ”muội cũng nhớ huynh lắm”

Lưu Bá Ôn : ”không phải muội đã…”

A Tú : ”Muội đã chết”

Lưu Bá Ôn vui mừng hỏi: ”Vậy tại sao bây giờ muội lại có thể xuất hiện ở đây?”

A Tú : ”vì để lấy mạng huynh” cô bất ngờ đâm một nhát vào bụng Lưu Bá Ôn

Lưu Bá Ôn trợn mắt nhìn A Tú: ”uhm… muội….”

Hà Như Song Lo lắng: “Quốc Sư”

A Tú rút con dao ra tung một Chưởng đánh Lưu Bá Ôn, Lưu Bá Ôn văn ra sau, tay ôm lấy miệng vết thương, máu không ngừng chảy

Lưu Bá Ôn : ”tại… tại ….sao?”

Hà Như Song lúc này lại đỡ lấy Lưu Bá Ôn : ”Quốc Sư, bình tĩnh lại đi, cô ấy không còn là A Tú của huynh nữa”

A Tú : ”hôm tay ta cho đổi cẩu nam nữ các ngươi xuống địa ngục chung với ta”

Hà Như Song điểm huyệt đạo của Lưu Bá Ôn: ”Quốc Sư huynh nghỉ ngơi, con ma nữ này Chỉ lợi dụng xác của A Tú Cô nương thôi”

Lưu Bá Ôn : ”nhưng đó là A Tú”

Hà Như Song đành phải điểm huyệt của Lưu Bá Ôn : ”xin lỗi quốc sư, huynh không ra tay được thì để muội”

Hà Như Song tiến lên đối mặt với A Tú, Hà Như Song : ”ma nữ nhà ngươi gạt được quốc sư chứ đừng hòng gạt được ta, là Thiên Ma phái ngươi tới đúng không?”

A Tú : ”con tiện nhân nhà ngươi, cướp lấy phu quân của ta còn hại chết ta, bây giờ lại dám xuất hiện trước mặt ta, được lắm hôm này ta cho ngươi trầu trời luôn”

A Tú Nói xong vung ma Chảo tấn công Hà Như Xong, đòn tấn công của A Tú mang theo đầy ma khí và khí tức tử vong, Hà Như Song, sử ra côn luận đạo pháo, miệng niêm thần chú :

”Ngũ Tinh Liệt Chiếu, Hoán minh ngũ phương.

Thủy tinh liệt tai,mộc đứt trí xương.

Thừa phong tán cảnh, phi đằng tái không.

Xuất nhập vô minh, du yến thương phương

ngũ vân phù chú, chiêu thần nhiếp phong

dịch sự vạn linh, thượng vệ tiên ông”

một màn phép tạo thành lá chắn cho Hà Như Song chống lại ma khí, A Tú Lại vung chảo tấn công Hà Như Song, Lần Này Hà Như Song dùng Tu La Chỉ, đánh trả

Lúc này cô dùng ngũ lôi chú để tấn công :

”Thiên minh linh địa quang linh , thiên tôn diệu các tướng quân , nam tây đông bắc , thuỷ hoả vạn linh , lôi công điện mẫu tích lịch thần , quy tụ thần tướng tại án tiền , tam thập lục thiên vạn thiên binh , úm oanh , tả thiên oanh , các các , thiên lôi phong ngũ sắc , kim quang thần khí tác vi tương . úm thiên lôi oanh hoằng thiên lôi sắc ngũ.”

triệu ra ngũ lôi chú sát quỷ, lúc này một luồng ma khí mạnh hơn tấn công Hà Như Song, cô phun một ngụm máu

Lưu Bá Ôn lo lắng: ”NHƯ SONG”

Hà Như Song nhìn lên : ”Thiên Ma là ngươi”

Thiên Ma : ”HAHAHA, Lưu Bá Ôn, ngươi thích món quà này chứ?"

Lưu Bá Ôn : ”thì ra là ngươi, dám động tới xác của A Tú, Ta liều mạng với ngươi”

Thiên Ma : ”HAHAHA, với cái bộ dạng đó thì ngươi làm gì được ta, A Tú Giêt hắn cho ta”

A Tú từ từ tiến lại Lưu Bá Ôn

Như Song : ”tưởng ta để cho ngươi làm được sao”

Thiên Ma : ”HAHAHA, Hà Như Song, dựa vào một mình ngươi cảm nổi ta sao?”

Hà Như Song : ít nhất ta không để các ngươi đụng tới Quôc Sư”

Thiên Ma : ”HAHAHAHA,Hà Như Song ơi là Hà Như Song, A Tú Với Lưu Bá Ôn, ôm lại tình xưa ngươi ở đây cản tay cản chân làm gì? Thôi ngoan ngoan cút đi thì ta cân nhắc tới việc tha mạng cho cô ”

Hà Như Song : ”bớt nói nhảm” - cô niệm chú : ”Vô thượng Ngọc Thanh Vương

Thống Thiên tam thập lục

Cửu Thiên phổ hóa trung

Hoá hình thập phương giới

Phi phát kỵ kỳ lân

Xích cước nhiếp tằng băng

Thủ bả Cửu Thiên Linh

Khiếu phong tiên Lôi Đình

Năng dĩ trí tuệ lực”

đọc chưa xong thần chú bị Thiên Ma ngăn cản : ”muốn dùng ngũ lôi thần chú đối phó Thiên Ma Ta à, ngươi nằm mơ đi”

Lúc này trên trời một luồn sáng, một cậu bé tầm cỡ sáu tháng tuổi, tay cầm vòng càn khôn, tay thủ ấn, tấn công Thiên Ma

và một cô gái xuất hiện ngăn cản A Tú : ”Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn, nghiễm tu hạo kiếp, chứng ngô thần thông. tam giới nội ngoại, duy đế độc tôn, thể hữu kim quang, đại ánh ngô thân, thị chi bất kiến, thính chi bất văn, bao la thiên địa, dưỡng dục quần tính, thị tụng vạn biến, thân hữu quang minh, tam giới thị vệ, ngọc đế đồng nghênh, phương thần minh lễ, dịch sử lôi linh, yêu quái tang đảm, quỷ thần chí hình, nội hữu phích lịch, lôi thần ẩn danh, đỗng tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng, kim quang tốc hiện, phúc hộ đàn đình. cấp cấp luật lệnh. ”

Sau khi cô gái niệm thần chú một luồng kim Quan bay thẳng vào A Tú,ma khí toàn bộ mất hết, cô cũng dùng phép đưa Thể xác A Tú về nơi An Táng,

Sau đó cô cùng cậu bé tấn công Thiên Ma, luồn tiên khí mạnh hơn ma khí của Thiên Ma ,hắn đành phải rút lui

Hà Như Song và Lưu Bá Ôn : ”Số Trân cô nương, là cô thật sao”

Số Trân : ”Lưu Quốc Sư, Như Song cô nương, hai người đang bị thương, chữa thương trước rồi nói”

sau đó Số Trân Dùng đan dược cho hai người và tiến hành chữa cho Hà Như Song Còn Cậu bé thì chữa Cho Lưu Bá Ôn

Lưu Bá Ôn : “đa tạ tiểu tiên đồng, ta hiện tại đã ổn hơn rồi tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe”

Hà Như Song : ”lần này phải đa tạ Số Trân cô nương, nếu không có cô có lẽ tôi và Quôc sư đã….”

Số Trân : ”hai người không cần khách sáo, tôi chỉ đi ngang nên ra tay thôi”

Lưu Bá Ôn: ”Số Trân cô nương không phải ở tiên giới sao, sao lại ở đậy, còn vị tiểu tiên đồng này?”

Số Trân : ”cậu ấy chính là tiểu hoàng tử bị thất công chúa sát hại, nay tôi hộ tống Long Tử về triều, hóa giải kiếp nạn”

Lưu Bá Ôn: ”Thì ra là tiểu hoàng tử,bá ôn tham kiến tiểu hoàng tử, đa tạ ơn cứu mạng của Tiểu hoàng tử”

Hà Như Song : ”tham kiến tiểu hoàng tử”

Long Tử : ”hai người không cần hành lễ với ta, ta không quan tâm tới nó đâu”

Số Trân : ”mà hai người tới nữ nhi quốc làm gì?”

Lưu Bá Ôn : ”ta được sư phụ báo cho Thiên Ma làm loạn, nên đang định đi tìm Nguyệt Giao cô Nương”

Số Trân : ”chưa tới lúc, tôi nghĩ Lưu Quôc sư nên về Đại Minh sẽ hay hơn"

Lưu Bá Ôn : ”được, nếu vậy chúng ta cùng về đại Minh”

Số Trân : ”được thời gian không còn sớm, mau lên đường”

Thế là nhóm người hướng về kinh thành Đại Minh

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.