Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hòa Yên Ninh tỉnh lại

Tiểu thuyết gốc · 5481 chữ

Sa Thần sau khi trở về

Đàn Hoa : ”mẹ, mẹ không sao chứ?”

Sa Thần : ”ta không sao, không ngờ Đàn Tuyết lợi hại như vậy ta thấy nó luyện công, rõ ràng phép thuật võ công đều không bằng một gốc của con, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà nó đột nhiên lợi hại như vậy? Hổ Phách gần đây ngươi có theo dõi hành động của chúng không?”

Hồ Phách : ”bẩm chủ nhân, thuộc hạ theo dõi thì mọi việc Do Lâm Nguyên Giao hỗ trợ Hoàng Dung Thân Vương sử lý còn Đàn Tuyết nói là muốn bế quan một thời gian”

Đàn Hoa : ”không phải chứ, dù nó luyện ngày luyện đêm cũng không thể nào tiến bộ thần tốc như vậy”

Hổ Phách : ”chẵng lẽ là…”

Đàn Hoa : ”Hổ Phách ngươi nghĩ tới điều gì?”

Hổ Phách : ”có khi nào là Đốn Ngộ”

Sa Thần : ”ý ngươi là Đàn Tuyết Đốn Ngộ?”

Đàn Hoa : ”Đốn Ngộ nghĩa là gì?”

Sa Thần : ”Đốn ngộ có nghĩa là không trải qua giai đoạn thứ tự, chứng ngộ nhanh chóng và khai mở tâm địa, Đốn tức là nhanh chóng dứt trừ vọng niệm, ngộ là ngộ cái không đạt được”

Đàn Hoa : ”con vẫn chưa hiểu lắm”

Sa Thần : ”có thể hiểu đơn giản đây là quá trình lột sát của tâm trí, đốn ngộ chỉ tùy duyên không thể cầu, và sau quá trình đốn ngộ bản thân sẽ trở nên nhìn thấu sự vật, sự việc hơn trước và vô cùng lợi hại, đối với kẻ nhập đạo tu luyện thì hai chữ Đốn Ngộ là đại cơ duyên không thể bỏ qua”

Đàn Hoa : ”nói như vậy Đàn Tuyết sao lại có cơ duyên đốn ngộ?”

Sa Thần : ”đúng rồi Đàn Hoa, không phải con bày Âm tà Khốn sát trận giam nó sao? Nó thoát ra bằng cách nào?”

Đàn Hoa giật mình : ”chuyện này…. nó thoát ra bằng cách nào? Con ….con …quả thật không biết”

Sa Thần : ”chết tiệt ta đã quên mất điều tra việc này, khiến cho kế hoạch hỏng mất”

Đàn Hoa : ”vậy bây giờ nên tính sao?”

Sa Thần : ”Hổ Phách ngươi có cách nghĩ thế nào?”

Hổ Phách : ”thuộc hạ nghĩ là có cao nhân đã cứu Đàn Tuyết vì bọn thuộc hạ chúng ta phái đi chết bởi Kiếm Khí thủ pháp rất giống một người đã cứu bọn Chu Đệ”

Sa Thần : ”ý của ngươi là tên tiểu tử ngự kiếm phi hành, tới đây vì Tâm Kiếm Sao?”

Hổ Phách : ”điều này rất có khả năng, theo như thuộc hạ đoán về hắn thì hắn là một người thích sưu tầm bảo kiếm, nên hắn vì Tâm Kiếm mà cứu Đàn Tuyết thì cũng có khả năng”

Sa Thần : ”nói như vậy Đàn Tuyết là được hắn chỉ dạy nên mới tiến bộ thần tốc”

Đàn Hoa : ”vậy chỉ cần bắt tại trận Đàn Tuyết mờ ám với kẻ lạ mặt thì có thể ép ngược nó”

Sa Thần : ”đừng có ngu ngốc như vậy, Đàn Tuyết có thể nói đó là Nam Sủng của nó, thì con lấy quyền gì trị tội nó, hơn nữa tên tiểu tử đó ngư kiếm phi hành, giết người phá trận không cần xuất chiêu lần thứ hai, hai trong các ngươi có thể theo dõi hành tung của hắn”

Đàn Hoa : ”vậy phải làm sao? động võ chúng ta sẽ không thắng nổi Đàn Tuyết”

Hổ Phách : ”chủ nhân thuộc hạ có ý này”

Sa thần : ”mau nói”

Hổ Phách : ”nếu võ không ép nổi sao chúng ta không dùng tà thuật”

Sa Thần mắt tỏ linh quang : ”phải ha sao ta ngốc vậy, về pháp thuật chúng không thể nào thắng chúng ta”

Đàn Hoa : ”vậy chúng sẽ dùng tà thuật”

Sa Thần : ”để chắc ăn chúng ta sẽ điều tra xem phép thuật của chúng lợi hại ra sao rồi hãy hành động”

Hổ Phách : ”Thuộc hạ đã hiểu”

-------------------

tại Thiếu Lâm Tự Cao Bân Đang ngồi vị trí Cao Nhất, Phương Trượng đại sư cùng các sư đệ đón tiếp các bang phái giang hồ từng âm thanh

”XUNG HƯ ĐẠO TRƯỞNG PHÁI VÕ ĐANG ĐẾN”- “ TRIỆU CHƯƠNG MÔN PHÁI NGA MI ĐẾN”- “ ĐÔNG PHƯƠNG GIÁO CHỦ NHẬT NGUYỆT THÂN GIÁO ĐẾN” - “TẢ MINH CHỦ NGŨ NHẠC KIẾM PHÁI ĐẾN” -”NHẠC TRƯỞNG MÔN PHÁI HOA SƠN ĐẾN” “NGHI LÂM SƯ THÁI PHÁI HẰNG SƠN ĐẾN” “TÙNG LINH ĐẠO TRƯỞNG PHÁI THÁI SƠN ĐẾN” “MẠC TRƯỞNG MÔN PHÁI HÀNH SƠN ĐẾN” “LÂM ĐẠO TRƯƠNG MAO SƠN PHÁI ĐÊN” “LẠC SƯ PHỤ TIÊN GIA SƠN ĐẾN” “ CÁI BANG SỬ BANG CHỦ ĐẾN” - “PHONG CHƯƠNG MÔN PHÁI KHÔNG ĐỘNG ĐẾN” - “DƯƠNG GIÁO CHỦ MINH GIÁO ĐẾN” - “TIÊU CHƯỞNG MÔN PHÁI CÔN LUÂN ĐẾN” - “TỪ GIÁO CHỦ THÔNG THIÊN GIÁO ĐẾN” ”LAM GIÁO CHỦ NGŨ ĐỘC GIÁO ĐẾN” “ĐIỀN TRƯỞNG MÔN PHÁI ĐIỂM THƯƠNG ĐẾN”

- và thế là anh hùng thiên hạ đã lần kéo đến

Không Tính : ”a di đà phật - đầu tiên, ta xin cảm tạ các lộ anh hùng đã không ngại đường xa tới đây, ta theo sự nhờ cậy của Hộ Quốc Đại Pháp Sư Cao Bân Sư Phụ, triệu tập các lộ anh hùng tới đây-- bây giờ xin mời Đại Pháp Sư ra nói rõ với Anh Hùng Thiên hạ”

Cao Bân Đi ra : ”a di đà phật, đầu tiên bần tăng xin chào các vị anh hùng, ta có một chuyện muốn nhờ các vị, chỉ là trước khi ta nói ra ta muốn các vị bình tĩnh và đừng công khai những gì ta sắp nói”

bên dưới bắt đầu xì xầm “là chuyên gì mà mời cả hắc bạch lưỡng đạo” “bảo bọn ta gác bỏ ân oán hẳn là chuyện lớn”

Đông Phương Bất Bại : ”tại hạ, Đông Phương Bất Bại của nhật nguyệt thần giáo muốn hỏi Đại Pháp Sư rốt cuộc có chuyện gì mà triệu tập anh hùng thiên hạ”

Cao Bân : ”a di đà phật thì ra là Đông Phương Giáo chủ, nghe danh đã lâu được ta không làm mất thời gian của mọi người ta vào vấn đề, hẳn mọi người cũng đã thấy gần đây rất nhiều thây ma làm loạn khắp nơi”

Xung Hư (Võ Đang): ”Đại Pháp sư muốn bọn giúp ngài trừ đi thi ma à?”

Cao Bân : ”không phải đám thi ma này, là do Thiên Ma, nên có diệt là diệt Thiên Ma”

Dương Bất Siêu (Minh Giáo) : ”cái gì Thiên Ma, ngài đang đùa bọn ta à?”

Cao Bân : ”a di đà phật, người xuất gia không nói dối, ta mời các vị không phải vì giúp ta diệt ma, mà muốn nhờ các vị giúp ta tìm hai món đồ, còn Về Thiên Ma Ta và Lưu quốc sư sẽ sử lý”

Sử Đại Lang (Cái Bang) : ”không biết pháp sư muốn bọn ta tìm vật gì?”

Cao Bân : ”tâm pháp thần chiếu kinh và bảo vật Kim hồi Bình”

Lam Phượng Hoàng (Ngũ Độc Giáo): ”xin hỏi vì sao lại cần bọn ta tìm hai món này?”

Cao Bân : ”thật không dám dâu, Phụng Phi Nương Nương Hòa Yên Ninh, bị Thiên Ma làm hại, phế hết kinh mạch và xương cốt, nay Hoàng Thương muốn cứu bà ấy, nên treo thưởng cho ai tìm được hai món này, hơn nữa để Đánh Bại Thiên Ma Chúng ta cần có sự trợ giúp của bà ấy, nên ta mong các vị gác bỏ ân oán gian hồ cùng nhau chống lại ma tộc”

Đông Phương Bất Bại : ”Đại Pháp Sư nói thật hay, chỉ là ngài không sợ tà giáo bọn ta đi theo Thiên Ma Sao?”

Cao Bân Cười : ” Khi Thiên Ma Loạn thế cả Đông Phương Giáo chủ cũng không sống được đâu - ta tin Đông Phương Giáo chủ không muốn cúi đầu xưng thần trước ma tộc chứ”

Đông Phương Bất Bại : ”quả thật ta thà chết chứ không cúi đầu, nếu Đại pháp sư đã nói như Vậy nhật nguyệt thần giáo của ta sẽ ra sức”

Các Môn phái hùa theo “Võ Đang cũng ra sức” “Cái Bang cũng ra sức” “Nga Mi cũng ra Sức” “Ngũ Nhạc Kiếm Phái đồng ý ra sức” “Ngũ Độc Giáo đồng ý ra sức ”

thế là các lộ anh hùng đều vì không muốn cúi đầu trước ma tộc nên gác bỏ ân oán, tạm thời liên minh

Cao Bân : ”bần tăng thay mặt Hoàng Thượng và Nương Nương đa tạ các vị anh hùng, các vị có thể hỗ trợ giải quyết thi ma thì tốt còn Thiên Ma Cứ để cho Ta Và Lưu Quốc Sư”

quần hùng : ”bọn ta đã hiểu, bây giờ bọn ta trở về tiến hành điều tra hành tung hai món này”

thế là đại hội giải tán, các lộ anh hùng riêng phần mình tìm kiếm hai món bảo vật

......................

Bạch Ma nữ lúc này đang hấp thụ linh hồn, bà nghĩ “Hòa Yên Ninh đã bị giam tiếp đến sẽ là Lưu Bá Ôn”

Bạch Ma Nữ bỗng thấy các lộ nhân mã lên đường gấp gúc, bà nghĩ : ”Giang hồ lại có chuyện sao, thôi mặt kệ chúng”

Lúc này một Tỳ Nữ chạy tới : ”Hoàng hậu nương nương trong cung có chuyện”

Bạch Ma Nữ : ”chuyên gì?”

Tỳ Nữ : ”Phụng Phi nương nương đã được cứu về nhưng tàn phế tứ chi bây giờ Lưu Quốc Sư đang nỗ lực chữa trị”

Bạch Ma Nữ hỏa khí xung thiên : ”đáng chết, ả lại sống thọ như vậy” bà nghĩ : ”ả ta thế nào cũng bảo mọi người đề phòng ta, ta phải tương kế tựu kế mới được’ bà hỏi : ”Phụng Phi bị thương à, thế còn tin gì nữa không?”

Tỳ nữ : ”Cao Bân Sư Phụ, Triệu Tập đại hội anh hùng”

Bạch Ma Nữ nghĩ : ”triệu tập đại hội anh hùng chúng muốn làm gì? chẵng lẽ vì đối phó Thiên Ma, càng lúc càng thú vị rồi đây, ta có cảm giác trận đại chiến giữa hai tộc nhân ma sắp xảy ra, còn gì nữa không?”

Tỳ Nữ : ”bẩm tiểu hoàng tử, con trai của Tứ hoàng tử cùng Số Trân cô nương từ Tiên giới trở về, còn có Sala Nữ Vương của Nữ Nhi quốc cũng tới”

Bạch Ma Nữ : ”ồ nói vậy hiện tại ta không thể trở mặt được, nghe đây triệu tập người hỗ trợ cho bá tánh rõ chưa, còn ngươi tiếp tục thám thính có tin gì thì báo cho ta”

tỳ Nữ : Dạ. nô tỳ tuân lệnh

..........................

tại Phủ Chu Đệ

Chu Đệ một mình quỳ chỗ gốc cây ngoài hoa viên, rơi lệ chấp tay khấn

"thiên hậu nương nương. Tính nam Chu Đệ ở đây cầu khẩn người xin người phù hộ cho Hòa yên Ninh sanh mẫu thân sanh của con mau chóng được khỏe lại -- thiên hậu nương nương, con biết trước giờ tấm lòng người từ bi người nhất định có thể thấu hiểu tâm trạng người làm con như con. tuy là mẹ con đã bị hủy hoại tứ chi, tay chân bị liêt. Mẹ nằm liệt giường, tuy tỉnh nhưng bị mất đi ký ức, hoàn toàn không thể cừ động. Nhưng mà cho dù mẹ có trở lên như thế nào thì người vĩnh viễn là Hòa yên Ninh. mẹ ruột của con. nhìn thấy mẹ mình đau khổ như vậy người làm con như con đây lại không có cách nào giúp được cho mẹ. trong lòng con rất tự trách mình. Mẹ. Chúng ta khó khăn lắm mới được nhận lại nhau, Đệ nhi vô cùng có phúc và tự hào vì được làm con của mẹ Chu Dệ tưởng đâu sau khi nhìn nhận mẹ, Đệ nhi và phụ hoàng sẽ cho mẹ cuộc sống hạnh phúc. bù đắp lại những thiếu xót trong hai mươi ba năm qua. Vậy mà bây giờ mẹ lại xảy ra truyện như vậy -- thiên hậu nương nương người có biết trong lòng con rất đau khổ không? thiên hậu nương nương chu Đê cầu xin người xin người phải phủ hộ cho mẫu thân của con được mau chóng hồi phục lại. người phải giúp cho mẹ. thiên hâu nương nương con xin ng làm ơn làm ơn hãy làm ơn"

Chu Đệ dập đầu ba lần

Chu Nguyên Chương đứng đàng sau nghe được liền đi tới chạm tay lên vai Chu Đệ. Chu Đệ quay sang " Phụ hoàng"

Chu Nguyên Chương : "Đệ nhi. Con là một hiếu tử, Thiên Hậu nương nương nhất định cảm nhận được lời khẩn cầu từ của con. Giúp Yên Ninh mau chóng khỏe lại"

Chu Đệ : "Phụ hoàng. Nhìn mẫu thân nằm liệt giường như vậy. Đệ nhi đau xót trong lòng"

Chu Nguyên Chương : "Trẫm biết chứ. Thiên Hậu nương nương, Chu Nguyên Chương xin người mau chóng để Yên Ninh được khôi phục lại như trước đây. Đệ nhi, con cùng trẫm tới thư phòng để xem có cách nào loại trừ âm khí cho Yên Ninh không?"

Chu Đệ tay lau nước mắt, sụt xùi nói " Dạ"

....................

Đại sảnh

Sala : ”Quốc Sư có thể dùng hỏa hoàng khí của ta không?”

Lưu Bá Ôn : ”Hỏa Hoàng Khí hay long khí đều là linh khí, nhưng của chúng ta không đủ mạnh, trận pháp lại thiếu đi pháp bảo làm trận nhãn nên không phát huy tối đa được”

Hà Như Song : ”hay thử dùng bảy thanh bảo kiếm Long Hồn Kiếm của Tứ Hoàng Tử, Phụng Huyết Kiếm Của Đàn Phong Công Chúa, Huyết Hỏa Kiếm Của Tần Lý, Hỏa Phụng Kiếm của Hòa Nương Nương, Hỏa Hoàng Kiếm Của Nữ Vương, Long Tuyền bảo Kiếm của Hoàng Thượng cộng thêm Hàng Ma Phục Yêu Kiếm của huynh để bày trận”

Lưu Bá Ôn lắc đầu : ”Không được tuy chúng đều chứa linh khí nhưng lại chứa kèm sát khí của lưỡi kiếm, nên sẽ ảnh hưởng xấy tới nương nương”

Sala : ”vậy nếu dùng liệt hỏa kỳ,……. à cũng không được, chỉ có một món vô ích”

Hà Như Song : ”muội không hiểu, nếu là linh khí không đủ tại sao chúng ta không liên thủ”

Lưu Bá Ôn :” vì khí của mỗi chúng ta khác biệt, nên nếu cho vào cùng lúc kinh mạch của nương nương sẽ thương tổn nặng hơn, nên mỗi lần chỉ một người thực hiện mà thôi, tụ linh trận chỉ là biến đổi linh khí thiên nhiên thành linh khí của người truyền vào”

Sala : ”khanh nói cần xá lợi hoặc nội đan của thần thú”

Lưu Bá Ôn : “không sai”

họ đang trầm tư thì bên ngoài có vị công công vào báo : ”Nữ Vương, Quốc Sư, Như Song Cô Nương Hoàng Thượng cho mời”

Lưu Bá Ôn : ”Ta Biết rồi”

họ đi theo vị công công

Sala : “ông thông gia bảo mời bọn ta ra là có cách rồi sao?”

Chu Nguyên Chương : ”bà thông gia các khanh mời ngồi"

Lưu Bá Ôn :”tạ Hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Trí Quang đại sư, của Hoàng Giác Tự Mang Tới Xá Lợi Huyền Trang vốn là của Huyền Trang đại pháp sư viên tịch để lại, Lưu Bá Ôn khanh xem có thể dùng không?"

Lưu Bá Ôn cầm Xá Lợi Huyền Trang, xem xét vui mừng ra mặt : ”Trí Quang đại Sư ông lấy nó ở đâu vậy?”

Trí Quang : ”là Do Cao Bân Sư Huynh lúc trước hữu duyên có được”

Lưu Bá Ôn : ”Nương Nương Được cứu rồi”

Chu Đệ : ”quốc sư ngài nói thật sao mẹ ta được cứu rồi”

Chu Nguyên Chương : ”Mau lên”

bọn người kéo vào trong

Chu Nguyên Chương : ”mọi người không cần hành lễ Yên Ninh có đỡ hơn chút nào không?”

Đàn Phong : ”bẩm phụ hoàng vẫn không có gì thay đổi”

Chu Nguyên Chương : ”được rồi Lưu Bá Ôn"

Lưu Bá Ôn đưa xá lợi huyền trang cho Sala nữ Vương : ”cảm phiền nữ vương giúp tôi đặt nó lên ngực của nương nương”

Sala nhận lấy Xá Lợi huyền Trang : ”được để ta” bà cầm xá lợi huyền trang đặt vào ngực của Hòa Yên Ninh, một luồng phật quang cực mạnh tuôn ra, mắt thường có thể thấy âm khí và Ma Khí đang bay ra khỏi người Hòa Yên Ninh một cách nhanh chóng

mọi người vui mừng ra mặt

Kim Chi ôm lấy Đàn Phong: ”tỷ tỷ được cứu rồi”

Đàn Phong cũng xúc động không thôi : ”tạ ơn trời đất"

Số Trân cũng cười : ”tốt quá rồi” xong cô ngất đi Tô Na và Kim Ngân kịp thời đỡ lấy

Tô Na : ”Số Trân Cô ổn chứ?"

Kim Ngân : ”cô ấy kiệt sức thôi, mau dìu cô ấy qua kia nghỉ ngơi”

Tiểu Hoàng Tử : “cô cô, người có sao không?” (so với mẹ mình thì Tiểu Hoàng Tử có phần thương Số Trân hơn, ai bảo cô chăm sóc nó nhiều hơn cơ chứ)

Hà Như Song bắt Mạch của Số Trân : ”Không sao cô ấy kiệt sức thôi, hãy dìu cô ấy về phòng nghỉ ngơi”

Kim Ngân và Tô Na dìu Số Trân về Phòng, lúc này âm khí và ma khí thoát ra hình thành hàng vạn oán quỷ muốn xông vào cơ thể của Hòa Yên Ninh, ánh sang phật quang hiện ra một vị hòa thượng, ngồi trên tòa sen miệng liên tục niệm phật, hàng vạn chữ Vạn xông ra hóa giải oán quỷ, khi oán quỷ tan biết vị hòa thượng cũng biến mất, Xá Lợi Huyền Trang vẫn tỏa sáng trên ngực hòa Yên ninh nhưng với mắt thường thấy nó dịu hơn

Hòa Yên Ninh lúc này mở mắt ra, Kim Chi mừng Rỡ nắm tay : ”tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi. đa tạ Thiên Hậu nương nương phù hộ”

Hòa Yên Ninh : ”đau quá’

Tất cả nữ nhi đều nói " Haha. tốt quá, đa tạ Thiên hậu nương nương"

Kim Chi đặt nhẹ tay bà xuống : ”tỷ tỷ, muội xin lỗi”

Hòa Yên Ninh chỉ nằm bất động để nói : ”Kim Chi, sao lại là muội, ta đang ở đâu, ta nhớ ta bị bắt mà”

Đàn Phong : ”mẹ người nhận ra con không?”

Hòa Yên Ninh : ”Đàn Phong, là con à nói như vậy đây là”

Chu Đệ :” mẹ người đã tỉnh, đây là phủ của con”

Hòa Yên Ninh : ”Đệ Nhi là con thật sao?"

Chu Nguyên Chương tới ngồi cạnh Hòa Yên Ninh : ”nàng tỉnh là tốt, Ở trong động, nàng sợ lắm hả"

Hòa Yên Ninh : "Dạ. Thiếp rất sợ"

Chu Nguyên Chương : "Nàng có thể nói cho ta biết là ai ra tay với nàng không?”

Hòa Yên Ninh : ”Là Thất Công Chúa và Tiêu Dương, ngoài ra còn một kẻ bịt mặt thiếp không rõ là ai”

Chu Nguyên Chương : ”vậy là kẻ nào ra tay với nàng”

Hòa Yên Ninh : ”là ...... là....."

Chu Nguyên Chương :" Nàng sao vậy. Là kẻ nào? nàng cứ nói với trẫm"

Đàn Phong : "Mẹ. mẹ đừng sợ, kẻ đó rốt cuộc là ai?"

Hòa Yên Ninh : "Ta...."

Chu Nguyên Chương : "Yên Ninh... có phải... có phải là bà chân hôi làm không?"

Hòa Yên Ninh tăm trạng hơi sợ hãi , nói: "Huhu. Bà ấy cùng thất công chúa cầm roi da ra tay đánh vào lưng thiếp. Hoàng Thượng.... thiếp không chắc lắm đâu. Đó có thể là một ma nữ ả mượn hình dáng của Hoàng hậu nương nương”

Đám người giật mình, Chu Đệ : ”cái gì? Ma nữ với hình dáng của Hoàng Hậu nương nương”

Chu Nguyên Chương : Nàng bình tĩnh lại. Từ từ nói tiếp đi ha

Hòa Yên Ninh : ”tên yêu đạo đó tạo ra ảo cảnh, trong ảo cảnh đó thiếp thấy hoàng thượng sang bằng Hòa Gia Trang”

Chu Nguyên Chương : ”cái gì? Trẫm san bằng hòa gia trang?”. Ông cầm nhẹ tay Hòa Gia Trang " Không thể nào, sao trẫm lại làm vậy chứ?"

Hòa Yên Ninh cười : "Thiếp biết."

Chu Nguyên Chương : "Trẫm nắm tay nàng như này. nàng có đau không?"

Hòa Yên Ninh : "Dạ không. Người rất nhẹ tay"

Kim Chi : "Hô. Thiên vị. ý Tý tỷ là muội mạnh tay chứ gì?"

Chu Nguyên Chương : "Không đúng sao? Yên Ninh bị thương như vậy, muội chưa gì đã nắm mạnh tay nàng ấy, nàng không đau mới là lạ đó"

Kim Chi nhăn nhó : "Thôi được. tỷ tỷ, muội xin lỗi"

Hòa Yên Ninh : ”Trong ảo cảnh, thiếp còn thấy Kim Chi, Đàn Phong liên tục sỉ nhục thiếp”

Đàn Phong với Kim Chi nhìn nhau : ”có luôn hả?”

Hòa Yên Ninh nói tiếp : “thiếp còn thấy Đệ Nhi đâm kiếm một kiếm xuyên tâm”

Chu Đệ : ”con đâm mẹ?”

Tiểu Long Tử : ”nội tổ mẫu người yên tâm đó chỉ là Ảo Cảnh”

Hòa Yên Ninh : ”đợi đã, ngươi vừa gọi ta là gì?”

Đàn Phong : ”mẹ à, nó là con trai đầu của con, cháu nội của mẹ, nó cùng Số Trân từ tiên giới trở về lần này cứu được mẹ nó cũng có công đó”

Hòa Yên Ninh cười : ”tôn nhi ngoan cám ơn con, ủa Số Trân đâu sao ta không thấy?”

Hà Như Song : ”bẩm nương nương, Số Trân cô nương vì truyền khí quá độ kiệt sức mà ngất, nên đã đưa cô ấy về phòng nghỉ rồi”

Hòa Yên Ninh : ”Kiệt Sức? Tại Sao?”

Hà Như Song : ”ban đầu khi đưa người về thì phát hiện tứ chi người đã bị phế, còn bị âm khí và ma khí hành hạ nên bọn thần phải thay phiên nhau dùng linh khí truyền vào người để trừ đi âm khí và ma khí, Số Trân Cô nương là người truyền nhiều nhất nên cô ấy hiện đã ngất”

Hòa Yên Ninh bật khóc : " Sao? Tay chân ta bị phế rồi. nói vậy là cả đời này ta phải là một kẻ phế nhân vô dụng hay sao? Ta..."

Chu Nguyên Chương : "Không phải đâu. Yên Ninh. Lưu Bá Ôn đang tìm cách cứu chữa cho nàng mà. Nàng vừa mới tỉnh, nàng đừng lên khóc"

Hòa Yên Ninh : "Hoàng thượng, vậy là tay chân thiếp"

Chu Nguyên Chương giữ hai vai Hòa Yên Ninh lại và lau đi nước mắt cho bà : "Nàng đừng cử động, sẽ ảnh hưởng tới xương cốt đó. Nàng còn nhớ không? là trẫm đã ẫm nàng từ Càn khôn động về đây. hơn nữa nàng còn Nhớ Linh Cô, mẹ ruột Của Chu Sản chứ, Yên Ninh, nàng kiên cường lên nha"

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng thượng. Đa tạ người cứu thiếp. cực khổ cho người và mọi người rồi, ta thật có lỗi”

Chu Nguyên Chương : "Yên Ninh. Chỉ cần nàng kiên trì, cố gắng vượt qua thì bao cực khổ của trẫm và mọi người sẽ được đền đáp thôi."

Sala : ”bà thông gia, đừng khách sáo. Đây là chuyện bọn ta nên làm mà”

Hòa Yên Ninh : ”bà thông gia?, bà là….”

Đàn Phong : ”mẹ, đó là Mẫu hoàng của con từ nữ Nhi quốc tới”

Hòa Yên Ninh : ”thì ra là bà thông gia, thật thất lễ tay chân tôi không tiện”

Sala : ”không sao, bà đừng lo quá”

Tiểu Hoàng Tử : ”HUHU NỘI TỔ MẪU"

tiểu hoàng tử mừng đến nhảy lên người Của Hòa Yên Ninh cũng may mà Đàn Phong cản kịp : ”hoàng nhi ngoan, bà đang bị thương con làm vậy bà bị nặng hơn đó”

Tiểu hoàng tử bước tới ôm bụng và gục đầu vào ngực Hòa nương nương. Mọi người đều nói : " Phụng phi nương nương, chúc mừng người đã có cháu nội. Người nhất định phải vì đứa cháu này mà phấn trấn lên đó"

Hà Như Song : "Nương nương, tiểu hoàng tử nhìn thất đáng yêu"

Hòa nương nương khóc rồi lai cười : " Đa tạ mọi người đã chúc mừng ta. Tôn nhi, tay bà rất đau, xin lỗi vì bà không thể ôm con"

Tiểu hoàng tử : "Dạ không sao. Nội tổ mẫu. Tôn nhi rất thương người, thấy người như vậy, con rất đau lòng"

Hòa Yên Ninh : "Tôn nhi ngoan, ta không sao"

Tiểu hoàng tử : " Người đừng khóc. ở đây có nhiều người, mọi người nhất định giúp đỡ bà. Đợi khi tay chân bà bình phục lại, bà sẽ được ôm con thoải mái mà. Thôi con đi thăm Số Trân Cô cô nha, con sẽ tới chơi với Nội Tổ Mẫu sau nha"

Hòa Yên Ninh : ”ừ, con đi đi”

Chu Nguyên Chương : ”nàng tỉnh là tốt, Đệ Nhi cho người tới thái y viện đem toàn bộ thứ cần thiết tới đây”

Chu Đệ : ”dạ, con đi ngay”

Chu Nguyên Chương : ”nàng tỉnh ta mừng rồi bây giờ ta đi điều tra bà chân hôi xem có phải là bả không?”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng, có thể đó cũng là ảo cảnh, người đừng vội trách Hoàng hậu nương nương”

Chu Nguyên Chương : ”ta hiểu rồi, Lưu Bá Ôn chúng ta ra ngoài”

Lưu Bá Ôn : ”dạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh, nàng đừng suy nghĩ nhiều, lát nữa trẫm sẽ vào đây với nàng. Bà thông gia, nơi này làm phiền bà”

Sala : ”được”

Hòa Yên Ninh : Hoàng thượng

Chu Nguyên Chương quay lại bước tới chỗ Hòa Yên Ninh : " Nàng sao vậy"

Hòa Yên Ninh không nói gì, bà chỉ nhìn Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương vỗ nhẹ lên vai bà: " Được rồi, lát nữa trẫm vào đây. trẫm ra ngoài nha"

Hòa Yên Ninh : Dạ. Hoàng thượng

..................

Chu Nguyên Chương và Lưu Bá Ôn ra ngoài

Chu Nguyên Chương : ”Lưu Bá Ôn, theo khanh trẫm nên làm sao đây?”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần không hiểu ý của hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”không phải khanh là thần cơ diệu toán sao?”

Lưu Bá Ôn : ”đây là thiên cơ thứ cho thần không thể tiết lộ”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi… chơi trẫm à”

Lưu Bá Ôn : ”vi thần không dám”

Chu Nguyên Chương : ”Trẫm ra lệnh cho khanh nói”

Lưu Bá Ôn: ”dám hỏi hoàng thượng muốn thần nói gì?”

Chu Nguyên Chương : ”ngươi…. thôi được rồi, về chuyện ma nữ với hình ảnh của Bà Chân Hôi, khanh có cách nghỉ thế nào?"

Lưu Bá Ôn : ”bẩm hoàng thương, chuyện này không thể công khai không có chứng cứ, nên có khi lại vu oan cho hoàng hậu nương nương, nên thần đề nghị âm thầm điều tra, để xác minh và cũng minh oan cho hoàng hậu nương nương”

Chu Nguyên Chương : ”được chuyện này giao cho khanh”

Lưu Bá Ôn : ”nhi thần tuân chỉ”

....................

Phòng Hòa Yên Ninh. Lúc nảy, sắc mặt bà tái nhợt. bà khóc và cố chịu đựng cơn đau " Ta đau quá, giống như là bị chặt từng khúc xương rậy

Đàm Phong lấy khăn tay lau nước mắt cho bà : Làm sao đây, mẹ đang đau đớn tới vậy

Như Song : Nương nương, người cố gắng lên. Tứ hoàng tử sắp mạng thuốc tới đây. Chúng thần sẽ xoa thuốc rồi băng bó cho người

Hòa Yên Ninh : Ta rất đau

Chu Đệ mang vật liệu cần thiết đến :" Mẹ. Đệ nhi biết mẹ rất đau, mẹ cố gắng chịu đựng một chút nha

Hòa Yên Ninh : Đệ nhi

Hà Như Song, thoa hắc ngọc đoạn tục cao, lên các chỗ gãy xương của bà, băng bó cẩn thận : ”nương nương, người ráng chịu một chút”

Hòa yên Ninh nhăn mặt nhịn đau: ”được làm phiền cô”

Sala : ”Phong nhi con cũng mệt rồi lại đang mang thai đi nghỉ nơi này có ta với Như Song rồi"

Đàn Phong : ”dạ mẫu hoàng, mẹ con đi trước”

Hòa Yên Ninh : ”ừ, con nghỉ ngơi đi”

Kim Chi : ”tỷ tỷ, tỷ thấy thế nào rồi?"

Hòa yên Ninh : ”tỷ cảm thấy chỗ bị đau dễ chịu hơn nhiều rồi”

Kim Chi : ”vậy tốt quá”

Sala : ”đại tế Tư cô cũng mệt rồi đi nghỉ ngơi đi”

Kim Chi : ”cám ơn nữ vương tôi muốn ở đây với tỷ tỷ”

Hòa Yên Ninh : ”muôi đừng lo muôi nghỉ ngơi đi có Như Song cô nương rồi”

Kim Chi : ”vậy Như Song cô nương làm phiền cô”

thế là lúc này chỉ còn Sala, Như Song và Hòa Yên Ninh trong phòng. Sala lấy bát cháo, tự tay đút cho Hòa Yên Ninh " Bà thông gia. chắc là đã đói rồi, tôi đút bà ăn chút cháo

Hòa Yên Ninh ái ngại : Ta....Làm phiền người rồi Nữ Vương

Sala : Phiền gì chứ, chúng ta là thông gia nhưng ta đã xem bà là tỷ muội tốt của ta rồi

Hòa Yên Ninh : Tỷ muội tốt

Sala : Ừ. Yên Ninh. Tuổi của ta lớn hơn muội tận hai tuổi. nhìn muội lại giống Hoàng Dung biểu muội của ta, khiến ta còn tưởng muội là Hoàng Ninh nữa đó, ta gọi muội là muội muội nha

Hòa Yên Ninh không nén nổi xúc động :" Nữ vương, người tốt với tôi quá. vậy chúng ta sẽ là tỷ muội tốt của nhau" Hòa Yên Ninh nghĩ : "ta có nên thừa nhận với nữ vương không?"

Sala : Ừ. nè. ta đút muội ăn nha. Ta hy vong muội nhất định phải cố gắng khỏe trở lại. Muội cũng phải hy vọng vào chính mình

Hòa Yên Ninh :Nữ Vương.. Người quan tâm muội hơn cả tỷ muội ruột của muội vậy

Sala : Muội đừng gọi ta là Nữ Vương nữa, nghe rất xa lạ. Ta rất vui nếu từ nay muội gọi ta là Sala tỷ hay là Sala

Hòa Yên Ninh xùc động : Sala. Tỷ thật tốt, đa tạ tỷ

Sala cười : Yên Ninh muội

Kim Chi : Ôi. thật cảm động làm sao

--------------------

tại phòng Số Trân, Tô Na và Kim Ngân đang chăm sóc cho cô

Tiểu hoàng tử đi vào : ”nhị vị cô cô Số Trân cô cô thế nào rồi?”

Tô Na : ”tiểu hoàng tử yên tâm cô ấy không sao?”

Kim Ngân : ”cháu không ở với mẹ à?’

Tiểu Hoàng Tử : ”đối với cháu Số Trân Cô cô cũng là người thân, cô cô tuy không phải người thân nhưng còn thân hơn người thân của cháu, nếu cháu mà lớn nhanh cháu sẽ cưới cô cô”

Tô Na cười : ”tên tiểu quỷ này”

Kim Ngân cũng cười : ”tại sao cháu lại muốn cưới cô ấy?”

Tiểu Hoàng Tử ngây thơ trả lời : ”tại cháu nghe người ta nói cưới nhau để chăm sóc cho nhau”

Tô Na : ”làm ta hết cả hồn còn tưởng mi là tiểu quỷ”

Kim Ngân từ tốn giải thích : ”cháu không cần phải cưới cô ấy, cháu có thể xem Số Trân là nghĩa mẫu, mà chăm sóc cho cô ấy”

Tiểu Hoàng Tử : ”như vậy cũng được sao?”

Kim Ngân : ”đúng vậy”

Tiểu Hoàng Tử : ”ra là vậy, cháu còn tưởng mình phải cưới cô cô, mới có thể chăm sóc cho cô cô”

Tô Na không nhịn nổi cười : ”HAHAHAHA”

Kim Ngân : ”cái bà mập tỷ cười cái gì?”

Tô Na ráng nín, Kim Ngân nói : ”à ta vẫn chưa biết tên của cháu”

Tiểu Hoàng Tử : ”số Trân cô Cô gọi cháu là tiểu long tử”

Kim Ngân : ”vậy ta cũng gói cháu là Tiểu Long tử nhé”

Tiểu Hoàng Tử : ”dạ được chứ

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.