Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có hy vọng

Tiểu thuyết gốc · 6194 chữ

Cao Bân về Tới Phủ Chu Đệ, ông thở gấp : ”trời ơi, mệt chết hòa thượng ta rồi”

tên Lính đỡ lấy: ”đại pháp sư ngài ổn chứ?”

Cao Bân : ”đỡ ta vào”

Hai tên lính dìu ông vào, một tên cảm thán nói : ”Đại Pháp Sư ngài nên giảm cân đi”

Cao Bân ký đầu hắn một cái : ”ý ngươi là ta mập sao?”

Tên Lính uất ức nghĩ : ”ngài mập thật mà” hắn trả lời : ”tiểu nhân không dám”

Cao Bân : ”dù ta có mập ngươi cũng ráng mà dìu ta đi, ta đang mang trong trách trên người, ta mà có chuyện gì ngươi gánh không nổi đâu” Ông lại ký đầu hắn một cái

Sala đi ngang nói : ”câu ngự Lâm Quân Đi đi làm việc của mình đi, để ta dìu ông ấy”

Tên Lính : ”Nữ Vương, cứ để chúng tôi, Tứ Hoàng Tử biết được trách tội chúng tôi gánh không nổi đâu”

Sala : ”không sao, có gì cứ nói là ý của ta, nếu Đệ Nhi có trị tội hai người, ta sẽ nói giùm cho”

Tên Lính : ”vẫn là để chúng tôi đi ạ, chúng tôi không dám để Nữ Vương động tay”

Cao Bần Ký đầu hắn : ”biết thế thì tốt, đừng có để bà ấy dìu ta”

Sala : ”có lẽ hai ngươi không biết ông ấy là Vương hậu của ta, hai ngươi cứ làm nhiêm vụ của mình đi, để địch ta dìu vương hậu của mình, không lẽ nhị vị quan sai muốn ngăn cản ta”

Tên Lính quan sát cũng thấy Cao Bân Rất sợ Sala, công thêm bị ký đầu oan ức mấy cái cũng muốn trả đũa Cao Bân : ”chúng tôi không dám, vậy cảm phiền Nữ Vương”

Cao Bân ký đầu hắn thêm cái : ”ngươi nói nhảm gì đó, người ta là nữ vương dám để bả động tay koi chừng cái đầu của ngươi đó”

Sala : ”để ta, hai ngươi cứ yên tâm mà làm nhiệm vụ, sẽ không ai trách phạt các ngươi đâu"

Tên Lính : ”cảm ta nữ vương, Cao Bân Đại Pháp Sư xin làm phiền người, chúng tôi cáo lui”

Cao Bân : ”ê, Tiểu thí chủ đừng đi mà ”

Sala : ”đi nhanh các ngươi còn làm mất thời gian của ta thì koi chừng cái mạng của ngươi”

Tên Lính : ”dạ, chúng tôi đi ngay”

hai tên lính đi với suy nghĩ trong đầu : ”đáng đời ông nhé”

Cao Bân lúc này đột nhiên khỏe như Trâu : ”ta tìm ra công pháp thần Chiếu Kinh rồi ta đi tìm quốc Sư” ông chạy rất nhanh

Sala nắm áo ông lại : ”Vương Hậu Của ta, chàng muốn chạy sao, ta đâu phải Bạch Cốt Tinh”

Cao Bân mếu máo : ”bà còn đáng sợ hơn Bạch Cốt Tinh Nữa”

Sala cười nhõng nhẽo: ”còn chàng thì đáng bị ăn thịt hơn đường tăng nữa”

Cao Bân mếu máo: ”người ta mỡ không à, không có thịt đâu đừng ăn thịt ta”

Sala cười: ”nhưng ta lại thích ăn mỡ”

Cao Bân mếu máo : ”chết Hòa Thượng ta rồi, Lưu Quốc Sư Cứu ta”

Sala cười : ”Lưu Quốc Sư không cứu nổi chàng đâu”

Chu Nguyên Chương đi ra thấy được nên đành cứu Cao Bân một lần : ”Cao Bân, Khanh trở về hẳn có tin tốt”

Sala Lúc này mới tạm Tha cho Cao Bân, Cao Bân : ”đúng vậy đó hoàng thượng, Hòa Thượng ta không phụ sự kỳ vọng, đã tìm được công Pháp Thần Chiếu Kinh, còn Kim hồi Bình vẫn chưa có tin tức”

Chu Nguyên Chương : ”tốt, đưa cho trẫm’

Cao Bân đưa công pháp cho Chu Nguyên Chương, Chu Nguyên Chương : ”đúng là thần Chiếu Kinh, khanh đi đường vât vả hãy nghỉ ngơi đi, bà thông gia cảm phiền bà tìm tiểu tôn nhi, nhờ nó giúp chúng ta khuyên yên ninh”

Sala : “ta biết rồi, ta đi ngay”

Cao Bân Thở nhẹ : ”đa tạ hoàng thượng đã cứu ta”

Chu Nguyên Chương : ”à ta muốn hỏi khanh về một thứ?”

Cao Bân : ”hoàng thượng là thứ gì?”

Chu Nguyên Chương : ”Xá Lợi Huyền Trang, nó có công dụng gì?”

Cao Bân : ”Xá Lợi Huyền Trang, nó là pháp bảo phật môn, vốn là xá lợi do Huyền Trang Đại Pháp sư viên tích để lại, có tác dụng xua đuổi tà ma, độ hóa vong hồn, nếu tụng kinh dưới hào quan của Xá lới sẽ vô cùng công hiệu”

Chu Nguyên Chương : ”nó có mất đi năng lượng không?"

Cao Bân : ”có chứ, chỉ là Xá Lợi năng lượng rất lớn, nếu để nơi chùa thì hầu như không bao giờ mất đi năng lượng”

Chu Nguyên Chương : ”hiện nó đang trên người Yên Ninh có cách nào để giúp nó duy trì năng lượng không?"

Cao Bân : ”mỗi ngày dành chút thời gian niệm phật, thì nó sẽ duy trì được năng lượng”

Chu Nguyên Chương : ”ra là vậy, khanh nghỉ ngơi đi, tạm thời hãy ở lại đây, trẫm còn cần khanh giảng kinh giúp Yên Ninh vững vàng về tâm lý”

Cao Bân : ”đây là điều hòa thượng ta nên làm, hòa thượng ta cáo lui”

Chu Nguyên Chương : ”ừ, khanh nghỉ ngơi đi”

Cao Bân nhìn qua nhìn lại không thấy ai, ông đập đầu Chu Nguyên Chương : ”tên đầu hôi chết tiệc, hòa thượng ta đi về mệt ngươi không cho người làm cơm chay cho hòa thượng ta, còn hỏi lắm thế hả”

Chu Nguyên Chương xoa đầu, miệng hơi giật giật :”xin lỗi, sư huynh là đệ quên mất”

Cao Bân : ”còn không kêu người làm cơm chay cho ta”

Chu Nguyên Chương : ”sư huynh về phòng nghỉ ngơi đi, để ta sai người làm cơm cúng cho sư huynh”

Cao Bân : ”đa tạ hoàng…. hử…. cơm cúng” ông lại đập đầu Chu Nguyên Chương : ”ngươi trù ta chết à?”

Chu Nguyên Chương : ”người đâu”

người hầu đi vào : ”hoàng thượng có gì căn dặn,

Chu Nguyên Chương : mau làm cơm chay và chuẩn bị nước để Đại Pháp Sư Tẩy Trần”

Cao Bân sẽ không đánh Chu Nguyên Chương khi có mặt người khác đễ giữ mặt mũi cho ông cười : ”bần tăng xin tạ long ân của hoàng thượng”

-------------------

Từ Tuấn Kiệt dẫn Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường về nhà mình trước

Từ Tuấn Kiệt : ”hai vị đây là nhà ta xin cứ tự nhiên”

Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường : ”Từ huynh quá khách sáo”

Từ Tuấn Kiệt dẫn hai người họ đi vào lúc này Từ Đạt đang nghiêm cứu sách lược đối phó Bắc Nguyên Và Phù Tang

Từ Tuấn Kiệt : ”hà nhi xin thỉnh an phụ thân”

Từ Đạt : ”ồ, Tuấn Kiệt, con về rồi, ta nghe nói Đại Tế Tư phái con đi giúp đỡ bá tánh, có vấn đề gì khó khăn không?”

Từ Tuấn Kiệt : ”hài nhi giúp đỡ bá tánh hàng yêu phục ma và làm quen được hai vị bạn hữu, Vị mặt hắc y này Là Lâm Anh Tuấn, còn người mặt Bạch y là Bạch Ngọc Đường”

Bạch Ngọc Đường, Lâm Anh Tuấn : “vạn bối tham kiến Từ thúc”

Từ Đạt : ”hảo, quả là nhất biểu anh tài, đa tạ hai vị trên đường giúp ta chăm sóc cho Tuấn Kiệt, nó có gây phiền phức cho hai vị không?”

Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường cười thầm, họ rất muốn nói : ”có hắn rất phiền phức” nhưng vì lịch sự nên trả lời : ”Từ Thúc quá lời, nhờ có Từ huynh mà chúng tôi tìm ra nhiều điều thú vị”

Từ Tuấn Kiệt : ”phụ thân người đang nghiêm cứu sách lược, lại có bọn nào uy hiếp đại minh chúng ta à”

Từ Đạt : ”đúng vậy, tất cả ngồi xuống rồi nói”

Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường : ”tạ Từ thức”

Từ Đạt : ”nay Phù Tang và Bắc Nguyên liên tục uy hiếp biên giới chúng ta, về Dương Bảo Bảo của Bắc Nguyên, thì ta đã phái Tiết Ứng Long và Mộc cao phong cùng Đặng Dũ đi đối phó, nhưng về Thủy Chiến thì phía chúng ta không bằng Phù Tang, ta hiện đang không biết phải làm sao”

Lâm Anh Tuấn : ”Từ Thúc nếu không ngại để việc đối Phó Phù Tang cho vạn bối”

Từ Đạt : ”cậu có biện pháp gì sao, chuyện này không phải trò đùa đâu, nếu không cẩn thận là rơi đầu đó”

Lâm Anh Tuấn : ”vạn bối bẩm sinh có thể giao lưu với Sinh Vật dưới nước, và cũng kết bạn với Thủy Yêu, nên nếu nói về Thủy Chiến dù Phù Tang có lợi hại tới đâu cũng khó mà thắng được Thủy yêu”

Từ Đạt : ”chàng trai trẻ, đừng thấy ta già mà lừa ta”

Lâm Anh Tuấn : ”nếu Từ Thúc không tin vậy vạn bối xin biểu diễn”

Từ Đạt : ”cậu biểu diễn bằng cách nào?”

Lâm Anh Tuấn : ”được sẵn tại đây Từ Thúc có nuôi cá cảnh, vậy vạn bối sẽ hỏi nó về một hành động của Từ Thúc vào hôm qua”

Từ Đạt : ”thú vị được cậu làm đi”

Lâm Anh Tuấn đặt bàn tay vào bể cá cảnh, nhắm mắt định thần : ”ra vậy, hôm Qua Từ Thúc không có ở nhà”

Từ Đạt : ”đúng vậy, không ngờ cậu có khả năng này, vậy làm phiền cậu"

Lâm Anh Tuấn : ”vạn bối đi làm ngay, Từ thúc Cứ Tập Trung đối phó với Bắc Nguyên, Còn Về Thủy Chiến Cứ Giao cho Vạn Bối”

Từ Đạt : ”được, người đâu mau bày tiệc để chiêu đãi ba vị công tử”

người hậu : ”dạ"

Từ Tuấn Kiệt : ”phụ thân thời gian con vắng mặt có chuyện gì xảy ra không? Con nghe giang hồ đồn là Phụng Phi nương nương bị thương”

Từ Đạt : ”không sai, sau khi con đi thì Phụng Phi bị nhóm người Thất Công Chúa, bắt và hành hạ, mọi người đã lên đường cứu được bà ấy, tuy nhiên bà ấy bị âm khí và ma khí tàn phá cơ thể thần trí không tỉnh táo mọi người phải thay phiên nhau vận công truyền khí, ta nghe nói Số Trân Đặc Sứ của Nữ Nhi Quốc vì chuyện này mà kiệt sức ngất đi”

Lâm Anh Tuấn khẩn trương : ”hiện tình hình Phụng Phi Thế Nào?"

Bạch Ngọc Đường Ngồi nhéo cậu truyền âm nhập mật: ”huynh đệ ngươi quá khẩn trương sẽ để lộ thân phận đó, bình tĩnh lại đi”

Lâm Anh Tuấn truyền âm lại : ”đa tạ”

Từ Đạt cũng không để ý : ”cũng may sau đó có Xá Lợi Huyền Trang của Hoàng Giác Tự nên hiện đã trừ đi âm khí và ma khí, chỉ là kinh mạch và xương cốt của nương nương phải mất thời gian dài để chữa trị, Cao Bân Sư phụ đã triệu tập anh hùng thiên hạ nhờ tìm kiếm công pháp thần chiếu kinh và bảo vật Kim Hồi Bình”

Lâm Anh Tuấn : ”hiện đã tìm được chưa?”

Từ Đạt : ”chuyện này ta không rõ”

Từ Tuấn Kiệt : ”phụ thân, nhóm người Thất Công chúa gồm những ai?”

Từ Đạt : ”ta không rõ nhưng có liên quan tới Thiên Ma, và Tiêu Dương”

Bạch Ngọc Đường : ”Thiên Ma”

Từ Đạt: ”phải Thiên Ma lại một lần nữa hiện thế"

Bạch Ngọc Đường : ”xem ra ma tộc chưa bao giờ bỏ đi hy vọng dành lại địa vị trong Tam Giới”

Từ Tuấn Kiệt : ”Huynh biết gì về hắn”

Bạch Ngọc Đường : ”tên ma nào chứ Thiên Ma thì quá nổi tiếng rồi, ta còn lạ gì hắn”

Từ Tuấn Kiệt : ”vậy có những cách nào chống lại Thiên Ma, có phải ngũ đại thần khí không”

Bạch Ngọc Đường : ”ngũ đại thần khí cái gì? Vớ vẩn so với Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Đại Thánh thì chúng chỉ là cỏ rác, Cái Thứ mà các người tiêu diệt chỉ là một tia nguyên Thần Của hắn vào thời Nhà Đường Bản Thể của hắn đã thoát ra một lần, là Do Sư đồ Đường Tăng, cùng với Thái Thượng Lão Quân, Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ cùng với hai viên thiên ngoại sao xa, Là Tôn Ngộ Không và Na Tra mới đuổi hắn ra khỏi tam giới nổi”

Từ Đạt : ”nói như vậy, nếu Bản Thể hắn một lần nữa thoát ra thì chúng ta làm sao đối phó?”

Bạch Ngọc Đường : ”Từ Thúc Không nên lo nghĩ nhiều, nay chỉ là một tia nguyên thần của Thiên Ma nên đối với Ngọc Đế và các vị thượng tiên vốn không để hắn vào trong mắt nên mới để cơ hội giải quyết hắn cho các vị thần tiên cấp thấp cũng như nhừng người tu đạo có cơ hội lập công đức, nếu là bản thể của hắn thoát ra uy hiếp tới bọn họ thì họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu”

Từ Đạt : ”vậy ta cũng an tâm”

Từ Tuấn Kiệt : ”Phụ thân, Nhạc Phong và Hàn Thiên Diệp đang ở đâu có ở kinh thành không?"

Từ Đạt : ”hai người họ đang hỗ trợ bá tánh, Hàn Thiên Diệp thì vất vả hơn cậu ấy phải dùng Lục Cầu Khống Thạch xây lại cầu đường, cũng như lập đê ngày hạn hán, thây ma còn cả lũ lụt kẻ khổ là lão bá tánh, cậu ấy phải đi dọc theo các con sông để hỗ trợ đắp đê xây đường”

Từ Tuấn Kiệt : ”còn Nhạc Phong, đệ ấy đang làm gì?”

Từ Đạt : ”Tên tiểu tử đó thì dẫn theo bầy trâu bò của hắn, hỗ trơ các lão bá tánh, đi khắp nơi cứu trợ"

Từ Tuấn Kiệt : ”Vậy là Ngũ hổ thần tướng bây giờ chỉ có mỗi mình con ở Kinh thành”

Từ Đạt : ”đúng vậy”

Từ Tuấn Kiệt : ”tiếc thật, còn tưởng sẽ cùng bọn họ uống thật đã”

Từ Đạt : ”đợi khi thiên hạ thái bình, các ngươi tha hồ uống”

Lâm Anh Tuấn truyền âm nhập mật: “Từ Huynh có thể hổ trợ ta vào hoàng cung thăm mẹ không?”

Từ Tuấn Kiệt : ”không phải huynh đã thành thạo thiên biến vạn hóa sao, biến thành con ruồi bay vào là được”

Lâm Anh Tuấn : ”ta muốn ở cạnh bảo vệ cho người”

Từ Tuấn Kiệt : ”huynh có thể biến thành chiếc vòng tay và ở cạnh bà”

Lâm Anh Tuấn : ”duy trì phép thuật tốn pháp lực lắm, có cách nào ta không vẫn là người để bảo vệ không?”

Từ Tuấn Kiệt : ”được rồi ta sẽ nghĩ cách sau?”

Lâm Anh Tuấn : ”được làm phiền huynh”

Từ Đạt : ”ba đứa đi xa về cũng mệt hãy nghỉ ngơi ta sai người chuẩn bị nước và cơm cho mấy đứa”

Bạch Ngọc Đường, Lâm Anh Tuấn : ”tạ Từ Thúc”

--------------

lúc này Biên Giới Bắc Nguyên

Đặng Dũ : ”Dương Bảo Bảo lại khiêu chiến, Tiết Ứng Long, Mộc Cao Phong”

Tiết Ứng Long, Mộc Cao Phong: ”có mạc tướng”

Đặng Dũ : ”hai người hãy ra tiếp chiến, nhớ kỹ không được xem thường đối thủ, Dương Bảo Bảo không phải là Trình Trung, đừng bao giờ xem thường hắn”

Tiết Ứng Long, Mộc Cao Phong : ”rõ”

Đặng Dũ : ”tốt lập tức ra trận mang chiến thắng trở về’

Tiết Ứng Long, Mộc Cao Phong : ”rõ”

Dương Bảo Bảo lúc này đừng bên ngoài Khiêu Chiến, thấy Tiết Ứng Long và Mộc Cao Phong đi ra : ”hai tên tiểu tử mau xưng danh đi ta không giết kẻ vô danh”

Tiết Ứng Long : ”ta là Hàng Long Đại Tướng Tướng Quân Tiết Ứng Long, bên cạnh là Ngân Bào Đại Tướng Quân Mộc Cao Phong, xin lãnh giáo bãn lãnh của Dương Nguyên soái”

Dương Bảo Bảo : ”hai tên nhãi các ngươi là cái nhóm tư xưng ngũ hổ thần tướng đấy à, ba tên còn lại đâu kéo hết ra đây bổn soái diệt hết các ngươi”

Mộc Cao Phong : ”Dương Nguyên soái tốt hơn không nên xem thường huynh đệ bọn ta nếu không ngài sẽ chết thảm đó”

Dương Bảo Bảo : ”cũng có chút cốt khí đước lắm hôm nay bổn soái sẽ dạy hai tên tử không biết trời cao đất rộng các ngươi một bài học, Tới đây"

Mộc Cao Phong tay cầm bạch ngân thiên Trường đao Chém Ngang một Đường, Dương Bảo Bảo vung đại đao gạt ra, Tiết Ứng Long cầm Phương Thiên họa kích đâm một Đường bị Dương Bảo Bảo bắt được, Dương Bảo Bảo chém ngang một đao, Tiết Ứng Long buông kích tung người sử ra hàng Long thập bát trưởng, Dương Bảo Phóng Kích Về Phía Mộc Cao Phong, rồi Vận Công chống lại chưởng lực, Mộc Cao Phong Bắt lấy phương Thiên Họa Kích, chém cho một đao trúng người Dương bảo nhưng lại không làm đối phương bị thương, Tiết Ưng Long Thấy Vậy lập tức lên ngựa lui ra, Mộc Cao Phong Cũng Tới bên cạnh đưa lại Kích cho Tiết Ứng Long, Cả hai Trầm Mặt : ”Kim Cương Bất Hoại Thần Công”

Dương Bảo Bảo : ”hai tên tiểu tử cũng có kiến thức đó tốt hơn kêu tên Đặng Dũ ra chơi với ta, hai thằng nhãi các ngươi không thắng nổi ta đâu”

Tiết Ứng Long : ”Dương Nguyên soái quả nhiên lợi hại, nhưng bọn ta còn chưa dùng toàn lực mà”

Dương Bảo Bảo :”ồ, các ngươi chỉ mới thăm dò ta, tốt, xử hết bãn lãnh ra đi”

Tiết Ứng Long, Mộc Cao Phong : ”Dương Nguyên Soái, xin chỉ giáo”

Tiết Ứng Long xử ra hỏa bạo Phương Thiên Kích, hỏa khí theo đườg kích tấn công Dương Bảo Bảo, Mộc Cao Phong xử ra Bạch Ngân Quan Minh trảm, Dương Bảo Bảo Cũng xử Ra Đồ Sát Ngàn Quân Trảm đối lại, Dương Bảo Bảo Tung người Tung Đại Lực Kim Cương Chưởng vào Ngực Tiết Ứng Long,Tiết Ứng Long Dùng Hàng Long thập bát chưởng đối chiêu, Mộc Cao Phong Bên ngoài chém một đao, Dương Bảo Bảo Tung Người Tránh né

Dương Bảo Bảo : ”hai tên tiểu tử cũng khá đó, Xem chiêu”

lần này Dương Bảo Bảo tấn công Mộc Cao Phong, Hắn Dùng Đao Đỡ Trường Đao Của Mộc cao Phong rồi bất ngờ thung người Tung Kim Chưởng Quyền Vào ngực Mộc Cao Phong, Mộc Cao Phong rớt xuống ngựa, phun ngum máu, Tiết Ứng Long lập tức xông tới hỗ trợ, Dương Bảo Bảo nhặt lấy trưởng Đảo Chém Ngang chân ngựa Tiết Ứng Long Phi thân khỏi ngựa Vung Phương Thiên Họa Kích Tấn Công, Dương Bảo Bảo phóng Trường Đao tấn công, Tiết Ứng Long xoay người tránh né thì Dương Bảo Bảo đã tiếp cận Tung một đao, Tiết Ứng Long Kịp Thời dùng Kích Đỡ lấy nhưng lực đạo quá mạnh khiến cậu cũng phun một ngụm máu

Dương Bảo Bảo đắc thắng : ”hai tên tiểu tử chịu chết đi”

Tiết Ứng Long Đá bạch ngân thiên trường đao về cho Mộc Cao Phong, Tiết Ứng Long : ”Nhị ca huynh ổn chứ”

Mộc Cao Phong : ”ta không sao, không hổ danh là viên mãnh tướng duy nhất mà hoàng thượng kích phục, ta chưa từng ngã ngựa ở chiến trường bao giờ đây là lần đầu tiên”

Tiết Ứng Long : ”đệ cũng vậy, lần đâu tiên bị đánh rớt ngựa”

Mộc Cao Phong : ”huynh đệ ta có Ngân Bào Chiến giáp hộ thân sẽ giảm thương tích để ta cận chiến đệ tận dùng thời cơ tung đòn”

Tiết Ứng Long : ”được”

Tiết Ứng Long, Mộc Cao Phong một đao một kích, liên thủ, đánh ngang ngửa với Dương Bảo Bảo, Mộc Cao Phong lúc này dằn co Với Dương Bảo Bảo, thì Tiết Ứng Long tùng ra Giáng Long Tam Điệp lãng, Dương Bảo Bảo Trọng thượng ráng tung một đòn đánh trả khiến Mộc Cao Phong lẫn Tiết Ứng Long đều bị Thương

Lúc này Đại Quân của Bắc Nguyên lên hỗ trợ và Đại Quân của Minh Triều cũng xông lên nhưng Dương Bảo Bảo Và Mộc Cao Phong ra hiệu dừng,

Dương Bảo Bảo : ”Chu Nguyên Chương quả nhiên là may mắn, trung nguyên có nhiều cao thủ, lần này bất phân thắng bại nhị vị tướng quân hãy về dưỡng thương lần sau đánh tiếp”

Tiết Ứng Long : ”Dương Nguyên Soái quả nhiên dũng mãnh vô song, hôm nay huynh đệ bọn ta đã lãnh giáo, về sẽ siêgn năng tập luyện lần sau sẽ tìm Dương Nguyên Soái tái chiến”

Dương Bảo Bảo : ”được lắm, ta đợi hai tên tiểu tử các ngươi --- rút quân”

Mộc Cao Phong, Tiết Ứng Long : ”rút quân”

------------------

tại Phủ Trung Sơn Vương

Từ Tuấn Kiệt : ”Lâm huynh có thể tiến hành ngay không?"

LamAnh Tuấn : ”được ta sẽ làm ngay”

Lâm Anh Tuấn ra bờ hồ tay đặt xuống nước niệm chú : ”sơn hà xã tắc, thủy lộ lưu thông, thủy yêu các vùng xin giúp ta, nổi sóng lật thuyền Chống Phù Tang”

Lúc này tại biện giới Phù Tang

bỗng một trận bão lớn nổi dậy đánh tan toàn bộ hạm đội Phù Tang, Thủy Sư Quân Đội Của Đại Minh chỉ tổn thất một ít lập tức rút quân

Trần Đô Thống : ”tin tốt mau báo về triều”

tên Thuộc hạ: “Dạ”

.....................

Từ Tuấn Kiệt : ”Lâm Huynh như thế ổn không?”

Lâm Anh Tuấn : ”Yên Tâm huynh cứ chờ tin tốt"

Từ Tuấn Kiệt : ”Bạch Huynh không biết huynh có thể giúp ta điêu Động Tộc loại đi tìm Kim Hồi Bình Không?”

Bạch Ngọc Đường : ”nếu món đồ đó vẫn còn tồn tại thì quá đơn giản"

Từ Tuấn Kiệt : ”được vậy làm phiền Bạch Huynh”

Bạch Ngọc Đường : ”được giao cho ta, huynh có muốn theo dõi tên nào không?”

Từ Tuấn Kiệt : ”huynh có thể sao?”

Bạch Ngọc Đường : ”huynh đừng có xem thường khả năng theo dõi của Yêu Tộc bọn ta, kẻ địch của huynh có thể đề phòng nội gián nhưng chúng không thể nào đề phòng một con chuột cả”

Từ Tuấn Kiệt : ”nhưng làm sao để ta có thể biết được huynh có nói láo không?”

Bạch Ngọc Đường : ”đây là ngọc bội của ta, chỉ cần giữ lấy nó và niệm thần trú thì sẽ liên thông tới thần thức của ta, lúc đó tộc loại của ta nhìn thấy gì nghe gì thì cậu cũng có thể nhìn thấy và nghe được”

Từ Tuấn Kiệt : ”thú vị vậy sao, để ta thử thần chú là gì“

Bạch Ngọc Đường : ”đơn giản thần chú là Thiện ác chung hữu báo

Thiên đạo hảo luân hồi

Bất tình đài đầu khán

thương thiên nhi qua thuỳ”

Từ Tuấn Kiệt : ”ế đây là bài thơ của Nhân Vật Bạch Ngọc Đường hay nói khi hạ sát kẻ xấu mà từ lúc nào thành thần chú của Huynh vậy?”

Bạch Ngọc Đường : ”vì ta thích, Thần chú là do ta tạo, thì đọc sao là chuyện của ta, với lại ta là Bạch Ngọc Đường cũng nên học theo cố nhân chứ”

Từ Tuấn Kiệt : ”vậy luôn, để ta thử” Từ Tuấn Kiệt niệm chú : ”Thiện ác chung hữu báo

Thiên đạo hảo luân hồi

Bất tình đài đầu khán

thương thiên nhi qua thuỳ”

thì trước mắt câu là tiếng “MEO MEO” và câu nhìn thấy mắt mình tối sầm

Từ Tuấn Kiệt buông ngọc bội ra đổ cả mồ hội : ”cái quái gì ta vừa nghe Tiếng Meo Meo là hết thấy vậy?”

Bạch Ngọc Đường : ”hic.. một huynh đệ của ta vừa hy sinh, con mèo chết tiệt, ta mà bắt được mi thì ta nhai đầu mi”

Từ Tuấn Kiệt : ”trả ngọc bội cho huynh này, tuy chiêu này hay nhưng cũng đễ đau tim mà chết thật, huynh giúp ta tìm kim hồi bình đi”

Bạch Ngọc Đường : ”ta e, huynh phải tốn hơn đó, vì mỗi vùng sẽ có một con chuột đầu đàn, và chuôt tinh cũng không chỉ một mình ta nếu muốn bọn chúng chịu giúp thì phải có quà cho chúng”

Từ Tuấn Kiệt : ”ta hiểu, cần gì ta sẽ cố gắng đáp ứng”

Bạch Ngọc Đường Cũng được Từ Tuấn Kiệt nhờ cậy, cậu dùng thần thức lệnh cho tộc loại đi khắp hang cùng ngỏ hẻm khắp quốc gia tìm kiếm Kim Hồi Bình

...................

Lúc này Mã Tú Anh cũng về Tới Hoàng Cung

tên lính : ”tham kiến hoàng hậu nương nương”

Mã Tú Anh: ”hoảng thượng đâu?”

Tên Lính : ”bẩm hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đang ở phủ của Tứ Hoàng Tử”

Mã Tú Anh : ”ta biết rồi, bảo người chuẩn bị nước và đồ ăn cho ta nghỉ ngơi xong ta sẽ tới đó”

Tên lính : ”dạ Hoàng Hậu”

....................

tại phủ Chu Đệ

Số Trân vẫn đang huấn luyện cho Tiểu Hoàng Tử

Sala : ”thằng bé luyện tập chăm chỉ quá nhỉ”

Số Trân : ”tham kiến nữ vương”

Sala :“miễn lễ, ta có việc nhờ tới nó”

Số Trân : ”Long tử dừng tay, con xem ai tới nè”

Tiểu Hoàng Tử : ”a.. ngoại tổ mẫu” cậu nhóc chạy lại làm nũng với Sala

Sala bế Tiểu Hoàng Tử lên : ”Tôn Nhi, nội tổ mẫu của con nghĩ quẩn không chịu ăn người lớn bọn ta bó tay hết rồi, bây giờ đành phải nhờ con”

Tiểu Hoàng Tử : ”Đơn giản. vậy để con thử”

Sala cười : Haha. Con còn rất nhỏ mà tự tin thật đó

Tiểu long tử : Cho hai người biết, thật ra con rất dễ hiểu tánh cách của nội tổ mẫu

Sala : Là vậy sao?. Là ai kể về nội tổ mẫu cho con nghe

Tiểu long tử ; Không giấu gì hai người, là hai vị tiên nhân, xưng danh Kim Cang Thần và Liên Hoa Chân Quân kể cho con nghe đó

Số Trân : Ta còn chưa có phúc gặp họ mà con đã được gặp rồi

Tiểu long tử : Haha. họ vui tánh lắm đó. thôi con vào với nội tổ mẫu đây

Đi vào phòng của Hòa Yên Ninh vẫn Kim Chi và Đàn Phong túc trực

Sala :” không cần đa lễ, bà thông gia chịu ăn chưa”

Đàn Phong Lắc đầu : ”vẫn không chịu ăn dù con và dì đã hết lời khuyên”

Kim Chi : Lúc tôi và Đàn Phong vào trong, tỷ ấy còn đuổi ra ngoài nữa. Không biết trong lòng tỷ ấy đang nghĩ gì nữa

Tiểu Long Tử đi lại khóc lóc : ”HUHUHU, nội tổ mẫu à, HUHUHU, người hứa dẫn con đi chơi mà, HUHUHU, sao người thất hứa như vậy, sao người nỡ bỏ Long tử mà đi sớm như vậy HUHUHU. Không phải xưa nay người luôn giữ lời hứa hay sao?"

Đàn Phong : ”Hoàng Nhi, con nói nhảm gì vậy? Sao lại nói thế?”

Sala ra hiệu : ”Phong nhi im lặng để xem cách của nó hiệu quả không?”

Tiểu Long Tử Khóc Lóc Thảm Thương : “HUHUHU, nội tổ mẫu à… HHUHUHU, ở dưới đó có vui không, sao người đi mà không rũ con vậy? HUHUHU”

Hòa Yên Ninh điếc lỗ tai chịu không nổi tỉnh giấc: ”ta chết khi nào mà con khóc lóc thảm thương vậy?, đau hết cả đầu”

Tiểu Long Tử : ”HUHUHU Nội tổ mẫu không chịu ăn sớm muộn gì cũng chết à? con tập khóc trước cho đỡ bỡ ngỡ HUHUHU”

Hòa Yên Ninh : ”đừng khóc nữa nhức đầu quá”

Tiểu Long Tử : ”HUHUHU, nội tổ mẫu người thật xấu, không giữ lời hứa lừa gạt trẻ con”

Hòa Yên Ninh : ”Tôn Nhi con nói nhảm gì vậy, ta không giữ lời hứa khi nào?”

Tiểu Long Tử : ”HUHUHU nội tổ mẫu hứa đưa con đi chơi mà bây giờ không chịu ăn thì sống sao nổi, không phải thất hứa lừa gạt con nít thì là cái gì?HUHUHUHU”

Hòa Yên Ninh nhức đầu quá phải chịu thua : ”tôn nhi, con đừng khóc nữa ta ăn là được chứ gì?. Nếu ta không ăn, có lẽ mấy người sẽ không tha cho ta”

Tiểu Long Tử: ”dạ chúc nội tổ mẫu ngon miệng”

Số Trân, Sala, Đàn Phong cả Kim Chi bậc cười vì sự thông minh của đứa trẻ này

Kim Chi đút cho hòa Yên Ninh: ”tỷ tỷ ăn đi, tỷ đã không ăn hai ngày rồi”

Hòa Yên Ninh : ”ta thật sự không muốn ăn”

Tiểu Long Tử : ”HUHUHUHU”

Hòa Yên Ninh : “đừng có khóc đừng khóc, ta ăn - ta ăn là được chứ gì ?”

Sala : ”đúng đó bà thông gia ăn đi, mau khỏe còn đưa nó đi chơi, nếu không nó ăn vạ ta dỗ không nổi đâu”

Hòa Yên Ninh cũng phải bậc cười vì tên nhóc này : ”được rồi ta ăn khi nào khỏe ta đưa cháu đi chơi”

Tiểu Hoàng Tử : “không được cháu phải thấy tận mắt nội tổ mẫu ăn hết, người tính lừa gạt trẻ con à?”

Hòa Yên Ninh bậc cười : ”được được, ta ăn”

Lúc này Chu Nguyên Chương đi vào : ”Yên Ninh có tin tốt”

Số Trân, Kim Chi Đàn Phong : ”Tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ, có tin tốt đã tìm được Thần Chiếu Kinh, nàng có cơ hội hồi phục rồi” ông bước tới giường của Hòa Yên Ninh, mở tâm pháp ra cho Hòa Yên Ninh Xem bà nhìn tâm pháp mà tràn đầy hy vọng

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp cảm tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”ồ nàng chịu ăn rồi à, tốt quá, nàng đừng tuyệt vọng nếu không công sức của mọi người đổ sông đổ biển hết, nàng có muốn chết thì cũng phải đợi khi Long tử nó trưởng thành lập gia đình, sanh cháu cho nàng, có người gọi nàng bằng cụ. Cụ Yên Ninh ơi

để nàng được tận hưởng niềm vui gia đình rồi mới chết không muộn”

Hòa Yên Ninh cười : ”thiếp sợ Hoàng Thượng không đợi được tới lúc đó”

Chu Nguyên Chương : ”nàng yên tâm ta nhờ Lưu Bá Ôn bói cho một quẻ nói ta chết sớm ủa nhầm nói ta sống thọ”

Hòa Yên Ninh bật cười với câu nói của Chu Nguyên Chương :" Vậy là thiếp phải sống tời năm tám mươi tuổi hả

Chu Nguyên Chương : Tám mươi tuổi vẩn ít. Không được... Chí ít nàng cũng phải sống tới 130 tuổi hoặc lâu hơn cho trẫm. Dung mạo nàng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, trẫm nghe đâu đó nói rằng, ai mà lùn, dung mạo trẻ trước tuổi sẽ sống rất lâu. Huống hồ nàng lùn hơn cả Đệ Nhi

Hòa Yên Ninh cười :" I hi. ngài nghe được ở đâu vậy?

Chu Nguyên Chương : là nghe Lưu Bá Ôn và Như Song nói

Hòa Yên Ninh : Bộ thiếp lùn lắm hả

Chu Nguyên Chương : Đương nhiên rồi, nàng rất lùn. Có thể gọi là nấm lùn. nhưng bù lại dung mạo sinh đẹp. Chả trách trẫm không thích xưng nàng bằng bà mà xưng bằng nàng

Hòa Yên Ninh cười

Chu Nguyên Chương : Nấm lùn. Mau ăn nhanh rồi uống thuốc

Số Trân, Sala, Đàm Phong, Kim Chi đều cười

Số Trân : Haha. Nương nương vì mấy câu nói của hoàng thượng mà cười rồi kìa

Sala : Lúc đó Yên Ninh thành bà lão móm mém rồi

Chu Nguyên Chương : Không sao vì có ông lão như trẫm ở bên cạnh bầu bạn với Yên Ninh, lúc đó con cháu đấy đàn. Sợ gì không có người chăm xóc chứ. Phải không Yên Ninh

Hòa Yên Ninh không kìm được nước mắt " Dạ"

Đàn Phong : ”phải đó mẹ đừng mất hy vọng không giống phong cách người cầm quân mà con biết”

Chu Nguyên Chương tay áp lên trán Hòa Yên Ninh và nói "" Ngự y nói vì nàng lo buồn quá độ ảnh hưởng tới tâm trí và sức khỏe, hơn nữa lai không chịu ăn và uống thuốc. nàng biết khi trẫm nghe được, trong lòng trẫm rất buồn không? Bệnh nàng trở nặng, lỡ xảy ra truyện gì không hay, nàng kêu trẫm phải làm sao? Đệ nhi, Đàm Phong, Kim Chi sẽ thế nào? Còn đứa cháu của nàng, nó còn rất nhỏ. Sala Nữ Vương nữa. trẫm tin chắc, bà ấy không chịu nổi khi mất một thông gia, một người bạn và tỷ muội tốt như nàng đâu"

Hòa Yên Ninh : Hoàng thượng, Yên Ninh xin lỗi. thiếp nhất thời nghĩ không thông

Chu Nguyên Chương : Không sao đâu. trẫm cũng hiểu, người bệnh thường khó tránh khỏi suy nghĩ tiêu cực

Tiểu Long Tử : ”hoàng tổ phụ, đợi hoàng tổ mẫu ăn xong rồi nói gì thì nói”

Chu Nguyên Chương : ”cháu nói phải, là ta hồ đồ rồi, Yên Ninh nàng mau ăn đi”

Cao Bân đứng ở ngoài, ông ta cảm phục, cười thầm :" hahaha... không ngờ cái tên đầu hôi này lại có tính cách hiền lành, điềm đạm vậy. Còn biết dỗ ngọt Hòa quý phi, để bả nghe theo. Giỏi

Một tên thị vệ vào bẩm báo : " Khời bẩm Hoàng thượng. Lưu Quốc Sư cầu kiến

Chu Nguyên Chương : Cho quốc sư vào

Lưu Bá Ôn đi vào : Vi thần tham kiến hoàng thượng, Phụng phi nương nương, Nữ Vương bệ hạ, Thái tử phi

Chu Nguyên Chương : Quốc sư miễn lễ

Lưu Bá Ôn : Tạ hoàng thượng. Hoàng thượng, vi thần tới để kiểm tra sức khỏe cho phụng phi nương nương

Chu Nguyên Chương : Ừ khanh qua khám cho Yên Ninh

Lưu Bá Ôn :" Dạ"

Lưu Bá Ôn tới bắp mạch và kiểm tra xương khới tay chân cho Yên Ninh

Chu Nguyên Chương : Tình hình sao rồi?

Lưu Bá Ôn : Nương nương không được lo lắng, suy nghĩ quá nhiều. phải ăn uống đúng thời gian mới dùng thuốc được. Như vậy mới có hy vọng hồi phục. Hai ngày nay chắc nương nương không ăn gì sao?

Đàn Phong : Đúng vậy. Có lẽ trong lòng mẹ có xuy nghĩ hay khúc mắc gì đó

Lưu Bá Ôn : Xương cốt của nương nương tạm ổn, có thể di chuyển tư thế và ngồi lên được, nhưng mọi người đỡ nương nương cẩn thận kẻo bị sai khớp tay

Kim Chi : Có thể di chuyển được rồi. vậy tốt quá.

Lưu Bá Ôn : Hoàng thượng. vi thần cáo lui

Chu Nguyên Chương : Ừ. khanh lui đi

Kim Chi : Tỷ tỷ, để muội cùng Tô Na và Kim Ngân đi nấu nước tắm cho người. Để người hầu đụng tay vào, muội sợ có kẻ lợi dụng cơ hội hại tỷ

Hòa Yên Ninh : Ừ. rậy phiền muội, Tô Na và Kim Ngân

Sala : Yên Ninh, để ta đỡ muội ngồi lên

Chu Nguyên Chương : Cẩn thận đó, để trẫm giúp bà

Sala kê gối dựa tường. cánh tay Chu Nguyên Chương đỡ đầu và hai tay Hòa Yên Ninh, giúp bà ngồi lên dựa vào tường :" Nàng thấy thoải mái chưa"

Hòa Yên Ninh : Thiếp thấy chóng mặt, đầu óc choáng váng lắm

Sala : vì muội nằm mấy ngày lên mtơi bị vậy. đó mà. Nè, để tỷ ẫm muội vào bồn tắm

Chu Nguyên Chương : Làm phiền bà

Sala ẵm Hòa Yên Ninh ra khòi phòng. Chu Nguyên chương sai đám người hầu " Người đâu"

Người hầu :" Dạ"

: Các ngươi thay trăn gối cho phụng phi, lau dọn phòng này thật sạch trước khi phụng phi vào đây

Người hầu :" Nô tài tuân chỉ"

Vậy là Chu Nguyên Chương ra đại sảnh, đám người hầu vào dọn dẹp

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.