Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thường Ngọc Thi

Tiểu thuyết gốc · 5131 chữ

hôm sau

Hoài An cùng A Lý và Tanh Ninh tới kinh

A Lý : ”Hoài An Tỷ, tỷ vào một mình đi, trong triều có tai mắt nên đệ không tiên vào”

Hoài An : ”ta hiểu rồi vậy chúng ta chia tay, đệ đi tìm Quốc Sư"

A Lý : ” đa tạ tỷ trên đường đã chiếu cố bọn đệ ”

Hoài An : "không có gì? thôi ta đi nha"

Thế là A Lý, Tanh ninh tách ra khỏi Hoài An

---------

Chu Đệ Đang thượng triều

tên lính vào bẩm báo : ”bẩm thái tử Hoài An tiểu thư từ Nữ Nhi quốc đã tới”

Chu Đệ ngạc nhiên : ” cho truyền”

thái giám : ”cho Truyền Hoài An của Nữ Nhi Quốc”

Hoài An : ”Nữ Nhi quốc Hoài An tham kiến thái tử”

Chu Đệ : ”miễn lễ, Sala nữ vương gọi người từ Nữ Nhi quốc tới ta đã biết, bây giờ hãy đi gặp nữ vương đi, người đâu dẫn Hoài An tiểu thư đi tới chỗ Sala nữ vương”

một Thái giám : ”dạ, Hoài An Tiểu Thư mời”

Hoài An : ”tạ thái tử”

một tên lính : ”bẩm thái tử Trung Sơn Vương, và Từ tướng quân cầu kiến”

Chu Đệ : ”mau mời”

Thái giám : ”cho mời Trung Sơn Vương, Từ tướng quân vào điện”

Từ Đạt : ”thạm kiến thái tử”

Từ Tuấn Kiệt : ”Từ Tuấn Kiệt tham kiến thái tử”

Chu Đệ : ”Trung Sơn Vương tình hình biên ải thế nào?”

Từ Đạt : ”bẩm thái tử, hạm đội của Phù Tang đã bị tiêu diệt, còn Biên giới Bắc Nguyên Thì Mộc Cao Phong, Tiết Ứng Long giao chiến với Dương Bảo Bảo bất phân thăng bại cả ba đều bị thương, hiện tạm đình chiến”

Chu Đệ : ”không hổ là Dương Bảo Bảo, Nhị vị Tướng quân anh dũng vô song ta đã chứng kiến bãn lãnh của họ vậy mà dù liên thủ cũng chỉ đánh ngang ngửa với Dương Bảo Bảo, Từ Tuấn Kiệt, Phó Hữu Đức ta lệnh cho hai khanh chuẩn bị quân lực sẵn sàng tiếp viện”

Phó Hữu Đức, Từ Tuấn Kiệt : ”rõ”

Chu Đệ : ”đúng rồi Trung Sơn Vương ngài nói hạm đội của Phù Tang bị diệt là chuyện thế nào?rõ ràng đội của chúng ta không thể thắng được”

Từ Đạt : ”không dám giấu thái tử, là do công lao của một người”

Chu Đệ : ”nói rõ xem nào”

Từ Đạt : ”là một người bạn của Kiệt nhi, nên để nó nói sẽ rõ hơn”

Từ Tuấn Kiệt : ”bẩm thái tử, sau khi đại tế tư phái thần hỗ trợ bá tánh, trong quá trình đó thần có quen một người bạn, cậu ấy bẩm sinh có thể giao lưu với sinh vật dưới nước, chính cậu ấy đã làm phép nhờ thủy yêu san bằng hạm đội của Phù Tang”

Chu Đệ : ”có chuyện như vậy sao bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”

Từ Tuấn Kiệt :” cậu ấy đang ở ngoài điện chờ gọi, ngoài ra còn một vị cao thủ, thần muốn đề cử với Thái Tử”

Chu Đệ :” đây là chuyện tốt, họ tên gì?”

Từ Tuấn Kiệt : ”họ là Lâm Anh Tuấn và Bạch Ngọc Đường”

Chu Đệ : ”mau mời”

thái giám : ”cho truyền Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường vào điện”

Bạch Ngọc Đường, Lâm Anh Tuấn : ”thảo dân tham kiến thái tử”

Lâm Anh Tuấn nhìn Chu Đệ nghĩ : ”cái cảm giác này là sao? Đây là cảm giác khi người thân gặp mặt sao?”

Chu Đệ : ”bình thân”

Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường :”tạ thái tử”

Chu Đệ : ”nghe từ tướng quân và Trung Sơn vương hết lời khen ngợi, Về Bạch Ngọc Đường ta sẽ sắp xếp sau, Lâm Anh Tuấn, ngươi lập được đại công, muốn ban thưởng gì?”

Lâm Anh Tuấn : ”bẩm thái Tử, thần từng được Phụng Phi nương nương cứu giúp, nay hay tin người gặp nạn, thần khẩn xin thái Tử cho phép thần hiến một phần sức mọn bảo vệ cho nương nương”

Chu Đệ : ”ồ ngươi từng được mẹ ta cứu giúp à? về cơ bản ta không nên từ chối nhưng ta không thể để sự an toàn của mẹ ta bị uy hiếp được, nếu ngươi có thể khiến mọi người tin tưởng ta sẽ chấp nhận yêu cầu của ngươi, còn hiện tại ta chỉ có thể cho ngươi đi thăm người mà thôi, nhưng tất nhiên đích thân ta sẽ giám sát ngươi”

Lâm Anh Tuấn : ”không biết Thái Tử muốn thần làm gì?”

Chu Đệ : ”lập được công lao, khiến quần thần tín phục”

Lâm Anh Tuấn : ”được tôi chấp nhận thử thách”

Chu Đệ : chuyện này để sau ngươi muốn ban thưởng gì không ?”

Lâm Anh Tuấn : ”tôi chỉ tiện tay giúp đỡ huynh đệ không cần ban thưởng, nếu thái tử đã có lòng, xin chuyển phần thưởng của tôi cho những bá tánh đang gặp nạn”

Chu Đệ : ”quả nhiên là hảo hán, được ta đáp ứng yêu cầu này của ngươi”

Lâm Anh Tuấn : ”tạ thái tử”

Chu Đệ : ”Bạch Ngọc Đường, Từ Tướng quân đề cử ngươi với triều đình, nhưng ta muốn ngươi trổ tài khiến cho quần thần tin phục không có vấn đề gì chứ”

Bạch Ngọc Đường : ”bẩm thái tử, tôi sẵn sàng”

Chu Đệ : ”tốt, Từ Tuấn Kiệt, bãn lãnh của khanh ở đây ai cũng biết ta lệnh cho khanh lập tức so tài với Bạch Ngọc Đường”

Từ Tuấn Kiệt : ”thần đợi cơ hội này lâu rồi, Tạ Thái Tử, Bạch huynh mời”

tất cả mọi người ra ngoài để xem Từ Tuấn Kiệt và Bạch Ngọc Đường So Tài

Từ Tuấn Kiệt dùng là tam xích thanh phong hai thanh bảo kiếm, Bạch Ngọc Đường Sử dụng Hắc Phong Đao, Từ Tuấn Kiệt xử ra hàn băng liên hỏa trảm, Bạch Ngọc Đường sử ra Ám Ma diệt Thế Đao, đao kiếm tương tranh bất phân thắng bại

Chu Đệ : ”tốt lắm, dừng tay, chúng khanh gia hẳn cũng đã thấy bãn lãnh của Bạch Ngọc Đường có ý kiến gì không?”

Chúng Đại Thần : ”chúng thần không có ý kiến”

Chu Đệ : ”ta phong Bạch Ngọc Đường Làm ngự tiền tứ phẩm đế đao hộ vệ sẽ giao cho Trung Sơn Vương sắp xếp vị trí, đi lại hoàng cung được phép mang đao, đồng thời phong Lâm Anh Tuấn làm thủy Sư nguyên soái”

Bạch Ngọc Đường, Lâm Anh Tuấn : “ta thái tử””

Chu Đệ : ”còn chuyện thì tấu không có bãi triều, Lâm Nguyên soái đi theo ta, ta dẫn ngươi đi thăm nương nương”

Lâm Anh Tuấn : ”tạ thái tử”

..................

lúc này Sala, cũng gặp Hoài An

Hoài An : ”tham kiến nữ vương”

Sala : ”miễn lễ”

Hoài An : ”tam công chúa có lá mật thư giao cho người”

Sala nhân thư mở ra xem bà nghĩ : ”Sa Thần tạo phản, Chu Thiên Bá hy sinh hóa thành linh kiếm bảo vệ đàn tuyết, chà đều là tin không hay” bà nói : ”được rồi ngươi đi theo ta”

bà dẫn cô đi gặp Hòa Yên Ninh

lúc này Tại Phong Của Hòa Yên Ninh, Số Trân, Kim Chi, Đàn Phong luôn túc Trực, thêm Chu Cao Túc. họ cùng Yên Ninh im lặng nhìn Cao Cao Túc ngủ, cũng không quên nhìn ánh mắt hạnh phúc của Yên Ninh

Số Trân, Kim Chi : ”tham kiến nữ vương”

Đàn Phong : ”tham kiến mẫu hoàng”

Chu Cao Túc Thì lăn ra ngủ mất rồi

Sala : ”Yên Ninh, ta dẫn theo một nha đầu tới đây hầu hạ muội, Ra đây Hoài An”

Hoài An : ”Hoài An tham kiến phụng phi nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”miễn lễ”

Sala : ”ta để Hoài An cho muội quản lý”

Hòa Yên Ninh do dự: ”chuyện này…”

Sala : ”Hoài An, tuy có phần đanh đá, nhưng nội tâm lương thiện, lại hoạt bát lanh lợi và vô cùng thông minh”

Đàn Phong : ”phải đó mẹ, có thêm Hoài An thì an toàn của mẹ được tăng cao rồi”

Hòa Yên Ninh : ”vậy xin cảm tạ tỷ tỷ. Hoài An, cô năm nay bao nhiêu tổi”

Hoài An : Dạ nương nương, Hoài An năm nay mười lăm tuổi"

Hòa Yên Ninh cười :" Độ tuổi trăng tròn, con tuổi còn rất trẻ mà ra dáng một nữ tướng vừa có tài lại rất xinh đẹp"

Hoài An cười :" Đa tạ nương nương đã khen thần"

Sala : ”được ta không làm phiền muội nữa mà Túc Nhi đâu rồi”

Đàn Phong : ”nó quậy quá mệt nên lăn ra ngủ rồi”

Sala lắc đầu cười : ”đứa trẻ này thật là nghịch ngợm”

Sala : ”Kim Chi Đâu?”

Đàn Phong : ”dì ấy cùng Số Trân, vì chiều thằng bé mà mệt quá lăn ra ngủ luôn rồi”

Sala cười : ”koi bộ nơi này có hai đứa trẻ nên mọi người mệt mỏi nhỉ”

Hòa Yên Ninh : ”hai đứa? tỷ nói muội à?”

Sala cười : ”chứ ai nữa, hoàng thượng cũng công nhận mà”

Hòa Yên Ninh cười, giật nẩy : ” Tỷ hay lắm. đợi muội khỏe phải đánh cho tỷ một trận mới được”

Sala : ”ố ồ, đòi đánh ta cơ đấy, được được, khỏe nhanh lên ta đợi”

Đàn Phong lên tiếng khuyên can : ”mẹ, mẫu hoàng hai người đừng …”

Sala, Hòa Yên Ninh đồng thanh quát : ”không phải việc của con"

Đàn Phong chỉ biết câm nín và cười

Hoài An :" Xem ra quan hệ của Nữ vương và phụng phi nương nương rất tốt. tốt tới nỗi không có khoảng cách về thân phận địa vị

Sala : Đó là đương nhiên. Cho cô biết, không phải ai cũng may mắn được Yên Ninh đích thân chỉ dậy đâu, cho lên khanh phải năm bắt cơ hội này. vì muội ấy không bao giờ ỷ mình có thân phận địa vị mà hành hạ, ức hiếp người khác. mà ngược lại muội ấy còn làm nhiều chuyện để giúp đỡ người khác nữa đấy. Ta đảm bảo khi cô tiếp xúc với muội ấy một thời gian, cô sẽ thích muội ấy ngay đó

Yên Ninh và Hoài An đều cười

lúc này Chu Đệ : ”tham kiến Mẫu Hoàng, thỉnh an mẹ””

Sala : ”Đệ nhi, cậu ta là ai?”

Chu Đệ : ”cậu ấy tên Lâm Anh Tuấn, nói là từng được mẹ cứu giúp, nay cậu ấy vô tình lập được đại công, và câu ấy nghe nói mẹ bị thương nặng nên xin phép tới thăm”

Lâm Anh Tuấn : ”thảo dân tham kiến phụng phi nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”miễn lễ bên cạnh ta là Đàn Phong thái tử phi và Sala Nữ Vương của Nữ Nhi quốc”

Lâm Anh Tuấn : ”tham kiến SaLa nữ Vương, thái tử phi”

Hòa Yên Ninh : ”cậu nói từng chịu ơn của nhưng thứ lỗi ta không nhận ra cậu”

Lâm Anh Tuấn : ”nương nương giúp đỡ người khác nào có nhớ mình đã giúp những ai, nhưng tại hạ có thể nhắc nương nương một chi tiếc”

Hòa Yên Ninh : ”ồ, chi tiếc gì?”

Lâm Anh Tuấn : ”tại hạ từ nhỏ sống ở ven sông cửu long, kẻ khác hay ví tôi với Hà Bá, Lúc tôi đói bụng chính nương nương đã cho tôi ăn và Đặt Cho tôi cái tên Hà Lâm”

Hòa Yên Ninh : “Hà Lâm, Là con sao?”

Lâm Anh Tuấn : ”nương nương người đừng kích động” cậu ngầm ra hiệu cậu không muốn lộ thân phận cho Hòa Yên Ninh biết

Hòa Yên Ninh cũng nhanh trí: ”ta hồ đồ mất rồi, đến nghĩa tử của mình mà cũng quên mất”

Chu Đệ, Đàn Phong : ”nghĩa tử”

Hòa Yên Ninh : ”phải sau khi ta rời đi trên đường có gặp cậu ta, và nhận cậu ta làm nghĩa tử, tại sao con không nói rõ ngay từ đầu”

Lâm Anh Tuấn : ”vì người thân phận cao quý, Anh Tuấn không muốn trèo cao, mà nếu không phải người đích thận nói ra thì sẽ không ai tin Anh Tuấn, nên Anh Tuấn đã không nói ra chuyện này”

Hòa Yên Ninh : ”ta hiểu rồi, Đệ Nhi nó là nghĩa đệ của con, Lâm Nhi mau gọi ca ca tẩu tẩu đi”

Lâm Anh Tuấn : ”Anh Tuấn Trèo Cao, Tham kiến Nghĩa huynh nghĩa tẩu"

Chu Đệ : ”hahaha, có một người huynh đệ tài ba như đệ đây là phúc của ta, nếu mẹ đã nói như vậy từ nay sự an toàn của người ta trông hết vào đệ”

Lâm Anh Tuấn : ”nghĩa huynh xin yên tâm"

Hòa Yên Ninh : ”thời gian qua con sống thế nào?”

Lâm Anh Tuấn : ”bẩm nghĩa mẫu, con vô tình gặp được Từ Tướng quân và cùng huynh ấy hỗ trợ lão bá tánh”

Hòa Yên Ninh : ”con đi đường xa đã mệt, Đệ Nhi chuẩn bị một phòng cho nó”

Chu Đệ : ”dạ mẹ, Nghĩa đệ đi theo ta”

Lâm Anh Tuấn : ”dạ"

Chu Đệ dẫn Lâm Anh Tuấn đi luôn thấy kỳ quái ,Chu Đệ nghĩ : ”lạ thật, tại sao ta cảm nhận trên người hắn có long khí, lại thêm cảm giác thân thiếc là sao? Ta phải từ từ điều tra hắn mới được”

Chu Đệ nói :” Đệ tạm thời ở đây, ta còn có việc"

Lâm Anh Tuấn nghĩ : ”huynh ấy quả nhiên là rất quan tâm tới mẹ, được ta giúp huynh giải quyết khó khăn” cậu đáp : ”rõ”

Chu Đệ quay lại chỗ của Hòa Yên Ninh

--------------

lúc này

Thiếc Tố Nhi cũng vừa tới : ”Tố Nhi thạm kiến Sala nữ vương, Phụng phi nương nương và Thái Tử Phi”

Hòa Yên Ninh : ”miễn lễ”

Thiếc Tố Nhi : ”tạ nương nương”

Hòa Yên Ninh : ”ngươi là người của Nam Vu Lý?"

Thiếc Tố Nhi : ”bẩm nương nương đúng như vậy”

Hòa Yên Ninh cười : ”ồ quả nhiên là có tố chất của người thành công, ngươi tới thăm bổn cung à?”

Thiếc Tố Nhi : ”dạ đúng, con nghe nói người bị thương, mà tới bây giờ mới có thời gian tới thăm, quả thật là không nên"

Hòa Yên Ninh : ”con tới thăm là ta vui rồi’

Thiếc Tố Nhi : ”xin lỗi nương nương, con có một câu hỏi”

Hòa Yên Ninh : ”con muốn hỏi về Thân phận Thiếc Nương Tử của ta đúng không?"

Thiếc Tố Nhi : ”không sai?”

Hòa Yên Ninh : ”vậy con muốn hỏi để làm gì?”

Thiếc Tố Nhi : ”vì con với người đều là người Nam Vu Lý, nên con có cảm giác trò chuyện với Đồng Hương”

Hòa Yên Ninh : ”ra thế nói cũng đúng, đều là người tha hương”

Chu Đệ lúc này đi lại : ”Thiếc Tố Nhi, hay lắm ta đang đình tìm cháu đây”

Thiếc Tố Nhi : ”không biết hoàng thúc tìm con có việc gì?”

Chu Đệ : ”Thất Công Chúa Của Nam Vu Lý, còn sống ngươi biết gì về ả?”

Thiếc Tố Nhi giật mình : ”người nói sao? Thất Công Chúa còn sống?”

Chu Đệ : ”không sai, mẹ ta là do ả hại”

Thiếc Tố Nhi : ”thất công chúa còn sống, không xong rồi con phải liên lạc với người thân ở Nam Vu Lý mới được”

Hòa Yên Ninh : ”con liên lạc bằng cách nào?”

Thiếc Tố Nhi : ”có lẽ hoàng thúc đang nghi ngờ con là nội gián của Thất Công chúa nên con sẽ dùng thiên lý truyền âm và để mọi người nghe rõ cuộc trò chuyện”

Hòa Yên Ninh : ”được Nam Vu Lý quả thật có phép này”

Thiếc Tố Nhi : ”vậy con xin bắt đầu”

Hòa Yên Ninh : ”được con mau làm phép đi”

Thiếc Tố Nhi thi triển thiên lý truyền âm : “mẫu thân mẫu thân con là Tố Nhi người nghe rõ chứ?”

Thất Công Chúa : ”mẫu thân nghe rõ, có việc gì vậy Tố Nhi, mẹ nhớ con lắm”

Thiếc Tố Nhi : ”tin quan trọng Thất công Chúa vẫn còn sống, và còn hại phụng phi nương nương nữa, tình hình nam vu lý thế nào rồi”

Thất Công Chúa : ”cái gì?" Thất công Chúa đáng ghét đó còn sống, được rồi ta sẽ điều tra chuyện này, có gì ta sẽ báo lại với con”

Thiếc Tố Nhi : ”thất công chúa vô cùng nham hiểm, và đê tiện, cả súc vật cũng không bằng mẫu thân người phải cẩn thận đó”

Thất Công Chúa rủa thầm : ”nha đầu chết tiết chửi ta cũng hay lắm” bà đáp : ”ta đã biết con nhắc mọi sự cẩn thận”

Thiếc Tố Nhi : ”con nhớ người lắm mẫu thân”

Thất Công Chúa : ”mẹ cũng nhớ con lắm không biết khi nào gặp lại được con”

Thiếc Tố Nhi : ”thái tử đang ở đây con xin phép”

Thất Công Chúa : ”uhm”

Thiếc Tố Nhi dừng phép hai dòng lệ rợi : ”mẫu thân huhuhu”

Hòa Yên Ninh : ”Tố Nhi Đừng khóc”

lúc này Thường Ngọc Thi tới : ”ồ đây đông người quá, các ngươi cũng nhàn rỗi thật, đi chăm sóc ả phế nhân vô dụng này. À không phải là Phụng Phi nương nương sao, bà già tàn tật, mà cũng làm như hoàng hậu nương nương’

Chu Đệ : ”đại tẩu, sao lại xúc phạm mẹ ta?”

Thường Ngọc Thi : ”ta nói tứ thúc không có mắt nhìn à, lại gọi bà già tàn tật này là mẹ, buồn cười”

Đàn Phong : ”đại tẩu, tẩu đừng có mà quá đáng nếu không ta cho tẩu biết tay”

Thường Ngọc Thi nhìn Đàn Phong : ”ồ, Trữ Quân nữ nhi quốc Đàn Phong Công Chúa đây sao? Đáng ra ta gặp cô phải hành lễ, nhưng bây giờ ta lớn hơn cô”

Đàn Phong : ”tỷ biết vậy là tốt, đừng chọc giận ta, ta không phải là nữ nhi yếu đuối của Đại Minh đâu”

Thường Ngọc Thi : ”cô cũng làm dâu đại Minh như ta thôi còn dám dọa ta”

Thiếc Tố Nhi : ”mẫu thân người hơi quá lời rồi”

Thường Ngọc Thi : ”con nha đầu nhà ngươi làm dâu của ta hay của chúng mà không nói giúp ta hả?, nể tình Doãn văn Ta không trách ngươi”

Thiếc Tố Nhi rủa thầm : ”khốn kiếp nể tình Doãn Văn ta không tính toán với bà, con người bà lỗ mãng làm hành vi ngu ngốc không chịu được, ta có lòng tốt cứu bà mà bà cứ muốn chết, thì đừng trách ta vạch rõ ranh giới với bà”

Thiếc Tố Nhi : ”mẫu thân, xin đừng nói Nương nương như vậy, không hay cho lắm. Dù sao nương nương cũng là trưởng bối của chúng ta. Hơn nữa đang được hoàng tổ phụ sủng ái”

Thường Ngọc Thi : ”không có việc của ngươi cút cho ta”

Thiếc Tố Nhi : ”dạ” cô không ngừng rủa thầm : ”con mụ già chết tiệt, tự tìm đường chết, Doãn Văn chàng đừng trách ta thấy chết không cứu”

Thường Ngọc Thi :" Haha .. sủng ái rồi cũng có ngày bị thất sủng thôi. Hòa Yên Ninh, bà thử nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi. bà như vậy làm sao hầu hạ phụ hoàng ta được chứ.

Đàn Phong : ”Thường Phi tẩu hơi quá đáng rồi đó, muốn đánh nhau không?”

Thường Ngọc Thi : ”ta mà sợ mi sao?

Chu Đệ : ”đủ rồi Đại tẩu, còn xúc phạm mẹ ta thì đừng trách ta”

Thường Ngọc Thi : ”ây da, tứ thúc còn dám dọa ta, dù ta có quá đáng đi nữa cũng thua xa Hòa Yên Ninh, Kẻ ác nhân hồ ly tinh, Năm xưa ý đồ hạ độc hoàng hậu nương nương không thành, bị dam vào lãnh cung xuốt 23 năm. Ôi trời, ta thấy phụ hoàng mềm lòng quá đó. Hồ ly tinh như ả nên giết đi thì hơn, giam vào lãnh cung làm gì để tốn diện tích trong cung, tốn cơm tốn gạo, cơm gạo cho ả ăn thà đi mang cho chó ăn còn hơn. Phải không Hòa Yên Ninh.

Đàn Phong, Hoài An đỡ Hòa Yên Ninh :" Me, mẹ đừng kích động, đừng nghe cô ta nói bậy. Có chúng con ở đây, mẹ sẽ không xảy ra truyện gì đâu. Mẹ đừng sợ đừng sợ nha

Hòa Yên Ninh lúc này khóc, bà kích động nói lớn :" Không phải ta, không phải ta làm"

Thường Ngọc Thi :" Haha... Ta khuyên mấy người các ngươi hãy cẩn thận, nhất là Sala Nữ Vương, tuyệt đối đừng cướp mất thứ gì của bà ta. Nếu không bà ta oán hận mà hạ độc vào thức ăn của mấy người thì mấy người sẽ chết thảm lắm đó hahahaha. Hòa Yên Ninh, ta nói trúng âm mưu của bà rồi sao?

Sala tát mạnh Thường Ngọc Thi :" Cô thật quá đáng, dám xông vào đây sỷ nhục phụng phi. Chuyện hôm nay Sala ta sẽ đi tố cáo với Hoàng thượng, để xem ông ấy trị tội cô thế nào"

Thường Ngọc Thi cười :" Hay lắm, bà có giỏi thì đi nói đi, bà đừng tưởng mình là Nữ vương nữ nhi quốc thì ở đây ra lên mặt với ta . Bà có tin là ta điều Thường gia quân kéo tới san bằng Nữ nhi quốc của bà hay không?

Sala : Cô dám

Thường Ngọc Thi : có gì mà không dám.. để xem binh lực Thường Gia Quân và Nữ Nhi quốc bên nào mạnh hơn

Chu Đệ : đại tẩu đừng có mà thử thách sự chịu đựng của ta

Thường Ngọc Thi ăn vạ : ”Chu Tiêu ơi là Chu Tiêu chàng nhìn xuống mà xem Tứ đệ của chàng nó cùng với đám người này ăn hiếp ái phi của chàng nè”

Chu Đệ : ”nể tình Chu Tiêu hoàng huynh ta không hơn thua với tẩu, đề nghị tẩu đi khỏi đây ngay lập tức”

Thường Ngọc Thi : ”thôi được ta không làm khó đệ, không ngờ đệ nhận một ả phế vật, còn là tội phạm làm mẹ. Đệ hiện giờ là thái tử, Tẩu thật sự sấu hổ thay đệ đó. À mà đệ không thấy có lỗi với mẫu hậu hay sao? "

Chu Đệ hỏa khí xung thiên nhưng vì Chu Tiêu nên cố nhịn, Đàn Phong Thì không nghĩ nhiều như vậy xông lên tát cho Thường phi một cái,

Thường Ngọc Thi: ”nha đầu, cô cũng to gan lắm dám tát ta"

Đàn Phong : ta còn muốn giết cô nữa kìa

Thường Ngọc Thi Tát Đàn Phong một cái, hai bên tát qua tát lại, nắm cổ tay đối phương : ”cô dám đánh ta à”

Sala ngứa mắt xông lên tát Đàn Phong một cái, và tát Thường Ngọc Thi Tới tấp : ”Phong nhi là con ta nó phạm thượng là nó không đúng ta tát nó một cái, còn mi sỉ nhục tỷ muội của ta, còn đánh con gái của ta, thì ta cho mi biết tay”

Thường Ngọc Thi : ”Sa La nữ Vương bà được lắm, thù này ta sẽ trả”

Sala : ”hơ, còn dám dọa ta, to gan dám nhắc lại chuyện cũ của Yên Ninh. không nể tình hoàng thượng ta đập mi chết rồi”

Thường Ngọc Thi : ”nể tình Tứ Thúc ta không hơn thua với bà, hãy đợi đấy”

Sala : ”dám chọc tức ta, thì ngày này năm sau ngày giỗ của ngươi đó, cút đi cho khuất mắt ta”

Thường Ngọc Thi phẫn nộ bỏ đi

Sala : ”Phong nhi mẫu hoàng xin lỗi vì để ả không có cớ làm khó con, phải khiến con chịu thiệt rồi”

Đàn Phong : ”không sao đâu mẫu hoàng"

lúc này Lâm Anh Tuấn từ xa thấy hết, bất mãn đi lại hỏi Chu Đệ : ”tại sao huynh không ra tay, huynh có thể để kẻ khác xỉ nhục mẹ mình ngay trước mặt mà không dám làm gì à?”

Chu Đệ : ”đệ có điều không biết cô ấy là đại tẩu phu nhân của Chu Tiêu Hoàng Huynh, ta vì nể mặt Chu Tiêu Hoàng Huynh mới ráng nhịn cô ta”

Lâm Anh Tuấn : ”phu nhân của Đại Hoàng Tử Chu Tiêu?” hắn nghĩ : ”lại có thêm một kẻ muốn chết, Mã Hoàng Hậu ta không tiện ra tay vì bà ta vẫn không có dấu hiệu công khai nhưng ngươi công khai gây hấn thì đừng trách ta”

Chu Đệ : ”không sai, thật hổ thẹn ta vì tình cảm với Chu Tiêu Hoàng Huynh đã để mẹ chịu thiệt rồi” Chu Đệ Quỳ xuống : ”Đệ Nhi bất hiếu, xin tạ tội với mẹ”

Hòa Yên Ninh vẫn khóc nói : ”ta không trách con, với lại con làm vậy là đúng”

Hoài An :" Nương nương. Thấy người bị xúc phạm, trong lòng con rất khó chịu . Ả nói về Bạch hoàng án, nhưng người kích động nói không phải... ý là sao?"

Hòa Yên Ninh :" Đó là lỗi của ta. Con đừng hỏi nữa được không?"

Sala : Yên Ninh đang bị kích động, khanh không được hỏi muội ấy kẻo ảnh hướng sức khỏe của muội ấy thì không hay"

Hoài An :" Dạ"

Sala : Yên Ninh, muội vừa bị hoảng sợ, để ta giúp muội nằm xuống nghỉ ngơi

Lâm Anh Tuấn : ”vậy đệ có một đề nghị huynh cứ thẳng tay trị tội cô ta rồi tìm Đại Hoàng Tử, tạ tội không muộn”

Chu Đệ : ”tiếc là Chu Tiêu Hoàng Huynh đã qua đời”

Sala: ”nhắc ta mới nhớ Đệ Nhi, có tin buồn”

Chu Đệ : ”mẫu hoàng là tin gì?”

Sala : ”Chu Thiên Bá vì cứu Tuyết Nhi mà hy sinh, hóa thành tâm Linh kiếm bảo vệ cho nó"

Chu Đệ : ”CÁI GÌ? THIÊN BÁ ĐỆ ẤY ĐÔ

Đàn Phong : ”chuyện gì đã xảy ra?”

Sala : ”Tuyết Nhi nói, Đàn Hoa bày ra Âm Tà Khốn sát trận muốn lấy mạng của nó, may mà có Chu Thiên Bá hy sinh mới cưới được nó”

Đàn Phong : ”Nhị muội sao?, dù muội có dã tâm nhưng tâm địa không ác như vậy đâu”

Sala : ”cái này ta không rõ, Tuyết Nhi nói nó đã kế thừa toàn bộ tu vi và cảnh giới của nó bây giờ ngang bằng với Chu Thiên Bá, nên Sa Thần vẫn không làm gì được nó, bảo chúng ta cứ yên tâm”

Đàn Phong : ”nhưng tại sao Thiên Bá lại hy sinh vì nó”

Hoài An lúc này nghe được lên tiếng: ”chuyện này thần biết”

Đàn Phong : ”mau nói đi”

Hoài An : ”khi công chúa bị giam chính Chu Thiên Bá đã xông vào trận .... và ở trong trận hắn đã bày tỏ tình cảm với Tam công chúa ..sau khi Chu Thiên Bá hy sinh, đã hóa thành tâm linh kiếm, tam công chúa lúc đó cũng đã nhận ra mình yêu Chu Thiên Bá, cô ấy đã từng dùng mọi cách để chết theo Chu Thiên Bá”

Sala : ”rồi sau đó thế nào?”

Hoài An : ” nhưng dùng cách nào cũng bị tâm kiếm ngăn cản, cô ấy phải dùng cách tuyệt thực, và rồi Nguyệt Giao Thừa Tướng vào động viên cô ấy, và sau đó Tam Công Chúa đã trưởng thành hơn nhiều, có được sự quyết đoán cần có không còn yếu đuối hiền lành như trước nữa”

Đàn Phong: ”tạ ơn trời! Cũng may mà có Nguyệt Giao cô nương”

Sala : ”cũng may mà năm xưa chúng ta giúp cho Nguyệt Giao, nếu không chẳng ai cản được Tuyết Nhi. này phải nói là gieo quả lành gặt trái ngọt, chỉ tiếc cho Thiên Bá, câu ấy vốn là một thiên tài”

Chu Đệ : ”con sẽ chuẩn bị bảo cả nước quốc tang cho Thiên Bá”

Sala : ”Đệ Nhi đừng quá đau buồn”

Chu Đệ : ”mặt dù con không thích đệ ấy, nhưng nó là đệ đệ của con, con phải báo với phụ hoàng, và truyền lệnh quốc tang cho đệ ấy”

Lâm Anh Tuấn : ”tại sao phải Quốc tang”

Chu Đệ : ”nó là đệ đệ của ta, dù nó hay chọc tức ta, nhưng nó luôn âm thầm giúp cho ta, mặt dù ta không muốn gặp nó vì nó cứ thích chọc tức ta, nhưng huynh đệ vẫn là huynh đệ, nó chết ta có thể vui nổi sao?”

Lâm Anh Tuấn nghĩ : ”hiểu rồi, huynh ấy không phải kẻ vô tình mà là quá trọng tình trọng nghĩa, khó trách khi biết được mẹ mình ko phải Hoàng Hậu huynh ấy lại vì bà, mà không chịu nhận mẹ, nể tình điểm trọng tình trọng nghĩa này của huynh ta không có gì trách huynh cả”

Lâm Anh Tuấn : ”ra là vậy dù sao cậu ấy cũng đã mất, mong huynh đừng quá đau lòng”

Chu Đệ : ”đa tạ đệ,

rồi bước tới cầm tay Hòa Yên Ninh " mẹ, mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều, cố gắng nghỉ ngơi nha. Con đi tìm Phụ Hoàng để chuẩn bị Quốc Tang, con đi trước”

Hòa Yên Ninh : ”ừ con đi đi”

Chu Đệ :" Mẫu hoàng, mẹ con làm phiền người

Sala :" Ta biết rồi, con đi đi"

Sau khi Chu Đệ rời khỏi. Hòa Yên Ninh mói :" Sala, đa tạ tỷ đứng ra nói giúp cho muội. nhưng tỷ đừng vì muội mà đắc tội Thường phi. Muội không muốn tỷ vì muội mà ảnh hưởng tới Nữ Nhi Quốc"

Sala : Tỷ biết cân nhắc mà, muội yên tâm

Hoài An lấy khăn, dúng nước rồi vắt. Sala " Khanh để ta" lấy khăn lau mẵt cho Yên Ninh

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.