Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc bạch vô thường

Tiểu thuyết gốc · 5677 chữ

Lúc này A Lý đã tìm tới phủ quốc sư

một người lính phủ quốc sư : ”tiểu tử, ngươi đi đâu”

A Lý : ”vị đại ca này cảm phiền huynh thông báo cho Lưu quốc Sư rằng có nghĩa tử của ông ấy tới tìm”

người lính : ”tiểu huynh đệ ngươi tìm không đúng lúc Lưu quốc sư không có ở đây”

A Lý : ”vậy xin hỏi đại ca, có biết Lưu quốc Sư đang ở đâu không?"

Người Lính : ”người đang ở phủ của Tứ Hoàng Tử nằm trong địa phận hoàng cung”

A Lý : ”Trong cung sao?”

người lính : ”đúng vậy”

A Lý : ”xin hỏi làm sao để vào hoàng cung gặp được ông ấy”

người Lính : ”ngươi phải thông báo từng bước, không phải tới đó xin là được gặp đâu, thấy hai ngươi còn nhỏ ta cũng không nở đuổi các ngươi, đợi ta một lát”

sau khi hắn thương lượng cùng những người khác,hắn lại ra : ”bọn ta sẽ cho hai đứa tạm thời ở lại đây, bọn ta sẽ báo cho Quốc Sư, trước khi Quốc sư đồng ý gặp thì

không được đi lung tung nếu không đừng trách bọn ta”

Tanh Ninh : ”vậy đa tạ, các vị đại ca”

người Lính : ”được huynh đệ đưa chúng vào xắp xếp một phòng cho chúng? Rồi báo cho Quốc Sư , à quên các ngươi tên gì? Từ đâu tới? Để ta còn báo”

A Lý : ”đệ là A Lý, tỷ ấy là Tanh Ninh, tới từ Nam Vu Lý”

người Lính : ”được vào đi"

Tanh Ninh : ”vị đại ca này xin lỗi có thể chuẩn bị nước không?”

người Lính : ”hiểu rồi tiểu muội muội muốn đi tắm chứ gì? Được cứ vào phòng chờ đi”

Tanh Ninh : ”đa tạ đại ca”

vào Phòng, Tanh Ninh : ”A Lý đệ có cách nào để liên lạc với quôc Sư không? Chúng ta ở đây chờ tới khi nào?”

A Lý : ”để đệ sử dụng dĩ mộng tùy tâm liên lạc với người”

A Lý nhắm mắt định thần thi triển Dĩ Mộng Tùy Tâm : ”Cha Thiên Vong, Con là A Lý, đang ở phủ Quốc Sư, người có nghe được con không? Dĩ Mộng Tùy Tâm đi”

Tanh Ninh : ”liệu quốc sư có nhận được tín hiệu không?”

A Lý : ”phải chờ khi ông đi ngủ mới biết”

Tanh Ninh : ”đành vậy”

-------------------------

lúc này Mã Tú Anh đang nhâm nhi tách Trà, Thì Thiếc Tố Nhi tới : ”tham kiến hoàng tổ mẫu”

Mã Tú Anh : ”con về rồi à? các ngươi lui ra ngoài hết đừng phiền hai bà cháu ta”

người hầu : ”dạ”

Bạch Ma Nữ : ”con về đúng lúc, ta có chuyện muốn nhờ con”

Thiếc Tố Nhi : ”không biết là việc gì?”

Bạch Ma Nữ : ”ta muốn con làm phép, ma lực của ta sẽ hỗ trợ cho con”

Thiếc Tố Nhi : ”người muốn dùng ma pháp để cho chúng một bài học?”

Bạch Ma Nữ : ”không sai, ta muốn con làm phép, ma Khí của ta con cứ dùng”

Thiếc Tố Nhi : ”hoàng tổ mẫu đừng quá lo, con có món quà tặng cho người”

Bạch Ma Nữ : ”ồ là quà gì?”

Thiếc Tố Nhi : ”đây là ma khí của Thiên Ma con vốn định tạo ra một con ma giả dạng người để làm chứng cứ ngoại phạm cho người nhưng không tìm thấy kẻ có mệnh cách thích hợp, nên giờ con giao nó cho người”

Bạch Ma Nữ : ”HAHAHA, đúng là cháu ngoan, được với tấm lòng ta sẽ hết lòng làm chỗ dựa cho con”

Thiếc Tố Nhi : ”đa tạ Hoàng Tổ Mẫu, còn có một việc, Thường Ngọc Thi hôm qua công khai đứng chửi Hòa Yên Ninh, rất có thể bà ta sẽ lành ít dữ nhiều”

Bạch Ma Nữ giận giữ: ”con nha đầu ngu ngốc đó lại làm hành động lỗ mãng như vậy sao? Đúng là tức chết ta”

Thiếc Tố Nhi : ”bà ta đúng là lỗ mãng không chịu được, con đã cố gắng nói giúp tạo đường lui cho bà ta, vậy mà bà ta chửi con và đuổi con đi, đúng là chó cắn Lữ Động Tân không biết lòng người tốt”

Bạch Ma Nữ : ”làm con dâu của ả, thiệt thòi cho con rồi, dù sao thì nó cũng giúp ta chửi Hòa Yên Ninh, nể tình điểm này ta ráng cứu nó một mạng vậy”

Thiếc Tố Nhi : ”người đừng quá lo, bây giờ người hãy dùng Ma Khí của Thiên Ma để khôi phục Ma Lực. Công lực người càng cao tỷ lệ thắng càng lớn, bọn Hồ Khải vì mất kiên nhẫn nên mới thất bại liên tục”

Bạch Ma Nữ : ”con nói đúng, vậy đợi sau khi ta hấp thụ hoàn toàn lượng ma khí này, thì chúng ta tiến hành”

Thiếc Tố Nhi : ”con có nghe Thường Ngọc Thi nói về Bạch Hoàng Án con thấy Hòa Yên Ninh, tinh thần đau khổ, con nghĩ nên sử dụng quân bài này”

Bạch Ma Nữ : ”Bạch Hoàng Án? Đã qua lâu rồi, có lật lại vụ án này cũng không giết được ả? ta nghĩ không cần?”

Thiếc Tố Nhi : ”tuy không giết được ả, nhưng Hoàng tổ phụ vì người mà tiếp tục dam ả vào lãnh cung khiến cho ả đau khổ cũng thú vị lắm, người thấy thế nào”

Bạch Ma Nữ : ”khiến cho ả đau khổ, hay đó,.......được cứ dùng quân bài này”

Thiếc Tố Nhi : ”chỉ là con không biết gì về Bạch Hoàng Án, nên không biết nên tiến hành thế nào?”

Bạch Ma Nữ : ”chuyện này cứ để ta, bây giờ con lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết để làm phép, ta đi tìm con ả ngu ngốc đó”

Thiếc Tố Nhi : ”dạ”

Bạch Ma Nữ :" Ta có sai người hầm cháo tổ yến. cộng thêm ta bỏ chút độc vào. Lát nữa ta cùng Ngọc Thi đi thăm ả rồi đưa bát cháo đó cho ả ăn. độc là Tử Tiêu độc này không có hại gì với khả năng hồi phục gân cốt của ả nhưng ả sẽ không thể khôi phục pháp lực. haha.. Hòa Yên Ninh, cả đời này ngươi đừng hòng khôi phục sức khỏe như trước

Tố Nhi :" Nội tổ mẫu tính toán rất chu đáo. Tố nhi khân phục

..................

Lúc Này Cao Bân đã về tới Hoàng Giác Tự

Trí Quang : ”sư huynh, không ở lại bên hoàng thượng à”

Cao Bân : ”không sao, bên cạnh đầu hôi có nhiều cao thủ, ta còn phải đi tìm Kim Hồi Bình”

Trí Quang : ”sư huynh cứ giao việc tìm Kim Hồi Bình cho đệ, sư huynh nên bên cạnh bảo vệ cho Hoàng thượng”

Cao Bân : ”không giấu gì sư đệ, bên cạnh hoàng thượng có con Bạch Cốt Tinh cứ đòi ăn thịt ta, nên ta trốn về đây”

Trí Quang : ”sư huynh người xuất gia không nói dối, bên cạnh hoàng thượng khi nào có Bạch Cốt Tinh. Nười đừng nói là... là phụng phi nương nương nha”

Cao Bân : ”a di đà phật, tội lỗi tội lỗi, ý ta nói Nữ Vương Nữ nhi quốc cứ đời động phòng với ta, nếu ở lại đó bao nhiêu năm tu hành của ta sẽ thành bỏ phí hết”

Trí Quang : ”theo đệ biết thì sư huynh đã thành thân với Nữ Vương”

Cao Bân : ”đó là vì ta hy sinh vì gia cát võ sách, tình huống bắt buộc, phật tổ không trách ta, nhưng bây giờ không cần phải làm thế nữa”

Trí Quang : ”Sư Huynh, làm vậy là không đúng rồi, huynh hiện đã bái đường với Nữ vương, theo lý là huynh đã phá môn xuất giá, là vương hậu của Nữ Nhi quốc, huynh lại bỏ rơi bà ấy, huynh có thể thành phật được sao?”

Cao Bân mếu máo: ”chuyện này… nhưng ta một lòng hướng phật, sao có thể ở bên bà ấy”

Trí Quang : ”Sư huynh chẵn lẽ huynh quên vị thánh tắng ăn thịt uống rượu thời Tống”

Cao Bân : ”đệ nói là Tế Công Sao”

Trí Quang : ”phải câu nói của ông ấy là, rượu thịt đi qua miệng phật tổ ở tại tâm, ta là hòa thượng tu tâm bất tu khẩu”

Cao Bân : ”ý của đệ là?”

Trí Quang : ”huynh nên trở lại bên cạnh hoàng thượng, và đừng tránh né Sala nữ vương nữa, hãy dẫn dắt bà ấy quy y tam bảo, trở thành đệ tử của phật môn, như vậy thế gian lại có thêm một nữ bồ tát thì phật tổ sao lại trách tội huynh”

Cao Bân : ”nhưng mà Ta….”

Trí Quang : ”a di đà phật, phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, vạn sự tùy duyên”

Cao Bân : ”a di đà phật, đệ nói ta hiểu nhưng…”

Trí Quang : ”Sư huynh, bây giờ huynh bỏ mặt Nữ Vương vướng vào tình cảm không lối thoát, để bà ấy đau khổ, một kẻ vô tình như vậy có thể đắc đạo thành phật sao”

Cao Bân trầm tư : ”đệ nói đúng, nhưng ta thật sự là….. không làm được”

Trí Quang : ”A Di đà Phật, Quang Âm Bồ Tát vì cứu một bà lão mà từ bỏ cơ hội thành phật, Địa Tạng Vương Bồ Tát, với nguyện địa ngục còn ma thì không thành phật, nhưng có ai không được người đời tôn kính, huynh nhất định phải thành phật, mà bỏ mặt Sala nữ vương sao?”

Cao Bân : ”đệ muốn ta hoàng tục sao, ta làm không được”

Trí Quang : ”đệ không bảo huynh hoàng tục, chỉ bảo huynh đừng tránh né Sala nữ vương”

Cao Bân : ”ta cũng không muốn tránh chỉ là bà ta gặp ta là đòi ăn thịt ta”

Trí Quang : ”sư huynh, chẵng lẽ huynh còn không nhìn thấu sao?”

Cao Bân : ”đệ nói ta là người trong cuộc nên nhìn không thấu à?”

Trí Quang : ”đúng vậy, sư huynh nghĩ thử xem Sala Nữ Vương đã lên chức bà rồi, còn ép hôn huynh làm gì? Bà ấy chỉ muốn bầu bạn cùng huynh quãng đời còn lại mà thôi, huynh đâu cần phải trốn thay vào đó hãy dẫn dắt bà ấy đi theo ngã phật, như vậy với phật pháp tu vi của huynh chỉ lợi mà không hại”

Cao Bân : ”nhưng bà ta cứ sáp vào người ta, như muốn lôi ta lên giường"

Trí Quang : ”vậy phải xem phật tâm của huynh hay tà tâm của huynh mạnh, nếu phật tâm của huynh mạnh, thì như đường tăng, dù có mỹ nhân khỏa thân trước mặt vẫn biết mình tụng tới chỗ nào, trong mắt mỹ nhân cũng chỉ một cái xác rồi cũng sẽ trở thành bộ xương mà thôi, chỉ có trong tâm còn có tà niệm mới bị những điều đó khuấy động mà thôi”

Cao Bân : ”sư đệ nói phải, ta vào tụng kinh tĩnh tâm rồi sẽ quay lại hoàng cung”

Trí Quang : ”đệ đã biết, chúc sư huynh sớm ngày nhìn thấu a di đà phật”

Cao Bân : ”đa tạ sư đệ, A Di Đà Phật"

..................

lúc này Chu Nguyên Chương đang nhâm nhi tách trà

Chu Đệ : ”tham kiến phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”miễn lệ, Đệ Nhi có việc gì mà con buồn vậy?”

Chu Đệ : ”bẩm phụ hoàng, có tin buồn, Lục đệ đã mất rồi”

Chu Nguyên Chương : ”CÁI GÌ? THIÊN BÁ ĐÃ CHẾT, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Chu Đệ : ”Đàn Tuyết đưa thư tới nói Thiên Bá vì cứu nó mà hy sinh"

Chu Nguyên Chương : ”ra là vậy, haizz nó là một thiên tài, nhưng từ nhỏ ta lại không chú ý tới nó bắt nó học văn chương, chả trách nó bỏ trốn khỏi hoàng cung, được rồi truyền lệnh quốc tang cho nó, kêu Cao Bân Và Lưu Bá Ôn tới đây”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng, ngoài ra còn một chuyện nữa”

Chu Nguyên Chương : ”chuyện gì nữa?”

Chu Đệ : ”dạ bẩm phụ hoàng. vừa nãy Thường Phi tẩu tẩu xông vào phòng buông lời xúc phạm mẹ, và xung đột cùng Đàn Phong, và Sala Nữ Vương. Tẩu ấy nói "( Chu Đệ kể lại cho Chu Nguyên Chương về lời nói của Ngọc Thi lúc đó)”

Chu Nguyên Chương nổi giận : ”CÁI GÌ? CHẾT TIỆT LẬP TỨC GIẢI Ả TỚI CHỖ CỦA YÊN NINH CHO TRẪM”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”bây giờ trẫm đi tìm mẹ con, con lập tức giải ả tới đó cho trẫm”

Chu Đệ : ”Dạ”

...................

Chu Nguyên Chương đi lại chỗ của Hòa Yên Ninh

Sala, Đàn Phong, Hoài An, Lâm Anh Tuấn đang bên cạnh động viên bà

Sala : ”Yên Ninh đừng quá để tâm, mọi chuyện ta sẽ gánh giúp muội, muội chỉ việc tập trung nghỉ ngơi cho khỏe là được”

Đàn Phong : ”phải đó mẹ, Dù xảy ra chuyện gì, chúng con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ”

Hoài An : ”đúng đó nương nương, nếu thần mà có quyền hạn ở đây thì ả chết chắc”

Lúc Này Số Trân và Kim Chi đã tỉnh

Kim Chi : ”tỷ tỷ, tỷ sao vậy là ai ăn hiếp tỷ?”

Đàn Phong : ”lúc này Thường phi tới đây buông lời xúc phạm mẹ, còn ẩu đả với con”

Kim Chi : ”CÁI GÌ? Ả dám, được lắm ta đi tìm ả”

Hòa Yên Ninh : ”Kim Chi đừng đi muội đánh ả sẽ phạm tội đó”

Kim Chi : ”sợ gì chứ, muội Đã Vương Tiên trên đánh hôn quân dưới đánh loạn thần tiền Trảm hậu tấu, muội có thể đánh chết ả rồi tìm hoàng thượng thú tội sau”

Lâm Anh Tuấn : ”nếu đã vậy con đi cùng dì”

kim Chi : ”ngươi là ai sao dám kêu ta là dì? Ta già vậy sao? Ngươi muốn ăn đòn à?”

Lâm Anh Tuấn giật mình nghĩ : ”thôi chết ta quên mất ta đang giấu thân phận” hắn đáp : ”con là nghĩa tử của Phụng Phi, người là muội muội của Phụng Phi con không gọi là dì thì phải gọi như thế nào?”

Hòa Yên Ninh : ”phải nó là nghĩa tử của ta”

Kim Chi : ”ra là vậy, tha cho ngươi, đúng lúc theo ta đi kiếm ả thường phi đó”

Lâm Anh Tuấn : ”dạ”

Hòa Yên Ninh : ”Kim Chi Đừng đi mà”

Kim Chi : ”xin lỗi tỷ tỷ cục tức này muội nuốt không trôi”

Sala : ”được ta ủng hộ cô”

Hoài An : ”Số Trân Tỷ nương nương để cho tỷ, Kim Chi Cô nương, ta đi cùng cô”

Kim Chi : ”còn cô là Hoài An mà Nữ vương đã nói với bọn ta à?”

Hoài An : ”đúng vậy”

Kim Chi : ”tốt đi cùng ta”

bên ngoài có tiếng hồ : ”HOÀNG THƯỢNG GIÁ ĐÁO”

Kim Chi, Hoài An, Lâm Anh Tuấn, Số Trân : ”tham kiến hoàng thượng”

Đàn Phong : ”tham kiến phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”bình thân”

Kim Chi, Hoài An, Số Trân, Lâm Anh Tuấn : ”tạ hoàng thượng”

Lâm Anh Tuấn nhìn Chu Nguyên Chượng nghĩ : ”đây là phụ hoàng của ta sao nhìn cũng phong độ lắm”

Chu Nguyên Chương nhìn Hoài An, và Lâm Anh Tuấn : ”hai tên này là ai?”

Sala : ”nó là Hoài An do tôi gọi từ Nữ Nhi Quốc tới”

Hòa Yên Ninh : ”còn nó là Lâm Anh Tuấn, nghĩa tử của thiếp”

Chu Nguyên Chương : ”ồ, nàng có nghĩa tử à, nhìn cũng phong độ lắm, tiểu tử gọi ta một tiếng nghĩa phụ koi”

Lâm Anh Tuân : ”dạ Nghĩa Phụ”

Chu Nguyên Chương : ”tốt nhất biểu nhân tài, chúc mừng nàng Yên Ninh”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng tới thăm thiếp sao?. Ư, thiếp thấy hình như người đang tức giận chuyện gì đó”

Chu Nguyên Chương : ”phải, ta đang nổi giận đây, ta nghe Đệ nhi nói Thường Phi kiếm chuyện với nàng nên ta tới ngay”

Lâm Anh Tuấn nghĩ : ”vừa hay tin đã lập tức tới ngay chứng tỏ phụ hoàng rất xem trọng mẹ ta, tại sao khác xa những gì mà nghĩa phụ nói với ta vậy? Chẵng lẽ nghĩa phụ đã gạt ta”

Hòa Yên Ninh : ”làm kinh động tới hoàng thượng thần thiếp thật áy náy”

Chu Nguyên Chương : ”nàng còn nói thế là trẫm giận đó”

Hòa Yên Ninh cười : ”thiếp….”

Kim Chi : ”hoàng thượng xin cho phép thần dùng đã vương tiên, tìm Thường Phi”

Hòa Yên Ninh :" Kim Chi à, thôi đi

Chu Nguyên Chương : ”không cần, ta bảo Đệ nhi giải á tới đây rồi”

Hòa Yên Ninh :" Đệ nhi đã nói hết với người rồi sao?. Hoàng thượng, thiếp không sao đâu

Chu Nguyên Chương : "Không được. Trẫm phải trách phạt để cảnh cáo mó và những người ở trong cung, xemno lần sau dám dùng lời lẽ đó ức hiếp nàng không?.

...................

lúc Này Mã Tú Anh đã tìm tới Thường Ngọc Thi

Thường Ngọc Thi : ”tham kiến mẫu hậu”

Mã Tú Anh : ”ngươi chửi hay đó nhưng lại phạm lỗi ngu ngốc thật, chúng sẽ hỏi tội mi đó”

Thường Ngọc Thi : ”vì con bất mãn cho người”

Mã Tú Anh : ”ta hiểu nên ta không trách con nhưng con phải chịu thiệt một chút làm theo lời ta, mới giữ được mạng rõ chưa?"

Thường Ngọc Thi : ”dạ con biết rồi”

lúc này Chu Đệ dẫn ngư lâm quân vào

Mã Tú Anh : ”Đệ Nhi con định làm gì?”

Chu Đệ : ”tham kiến hoàng hậu nương nương, con phụng lệnh của Phụ hoàng, áp giải Thường Phi tới chỗ của mẹ con'"

Mã Tú Anh : ”vậy à được rồi ta đi cùng con, Thường Phi đi thôi”

Thường Ngọc Thi : ”dạ, Tứ Đệ có hiếu với mẫu hậu thật”

Mã Tú Anh trừng mắt: ”câm miệng nếu ngươi không muốn chết”

họ đi tới chỗ của Hòa Yên Ninh

Chu Đệ : “bẩm phụ hoàng con đã dẫn người tới”

Chu Nguyên Chương : ”bà chân hôi bà cũng đi theo à?”

Mã Tú Anh : ”tôi đang trò chuyện với nó, thì Đệ Nhi dẫn ngư lâm quân tới, là có chuyện gì?”

Chu Nguyên Chương : ”con nhà đầu không biết sống chết này, khi không lại đi xúc phạm Yên Ninh, bà xem nó có đáng bị phạt không?”

Mã Tú Anh hỏi Thường Ngọc Thi : “có chuyện như vậy sao? Ngươi cũng to gan lắm”

bà tát cô một cái, và nói : ”Yên Ninh là ta không biết dạy con dâu, hại muội phải chịu sỷ nhục, ta thành thật xin lỗi muội, ta sẽ dẫn nó về dạy dỗ lại, Người lớn không chấp nhứt trẻ con. mong muội nể mặt ta mà tha cho nó lần này”

Sala : ”hoàng hậu nương nương đã nói vậy ta cũng không tiện làm lớn chuyện, được lần này nể mặt hoàng hậu nương nương chúng ta dừng tại đây”

Kim Chi : ”khốn kiếp, nào có chuyện đơn giản như vậy?”

Hòa Yên Ninh : ”không sao, dĩ hòa vi quý, mong Thường Phi đừng buông những lời như vậy nữa, thì ta sẽ không truy cứu”

Kim Chi : ”tỷ tỷ”

Hoài An : ”đúng đó nương nương người nhân từ quá, ả sẽ lấn tới đó”

Mã Tú Anh : ”Ngọc Thi mau tạ lỗi với Nương nương, và đa tạ người mau, hay ngươi muốn chết”

Thường Ngọc Thi : ”Ngọc Thi lỗ mãng đã xúc phạm nương nương, Ngọc Thi xin tạ tội với người, đa tạ người đã không truy cứu”

Hòa Yên Ninh : ”được rồi con về đi ta không để bụng đâu”

Sala nghĩ : ”Yên Ninh hiền lành quá đáng rồi, gặp ta thì ả chết chắc”

Lâm Anh Tuấn nghĩ : ”khốn kiếp, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Bây giờ ta ra tay sẽ bị cản dù ta có mặt kệ mẹ cũng sẽ không vui, được ta sẽ tìm cơ hội tiễn mi chầu trời”

Chu Nguyên Chương : ”Thường Ngọc Thi nghe đây, lần này nể mặt hoàng Hậu, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó tha, ta phạt ngươi 30 hèo thật nặng. Ngự Lâm Quân mau thi hành”

Ngự Lâm Quân : ”dạ hoàng thượng”

thế là Thường Ngọc Thị bị đánh 30 hèo

Mã Tú Anh : ”ồ hai người này là ai”

Hoài An : ”bẩm hoàng hậu nương nương con là Hoài An, được Nữ vương gọi tới để phụng phi nương nương dậy bảo”

Mã Tú Anh : ”Quốc sắc thiên hương, dung mạo đoan trang quả nhiên nhất biểu anh tài, có tiền đồ”

Hoài An : ”đa tạ nương nương khen ngợi”

Mã Tú Anh : ”còn cậu thanh niên này là ai?”

Lâm Anh Tuấn : ”bẩm hoàng hậu nương nương, Tôi Là Lâm Anh Tuấn nghĩa tử của Phụng Phi nương nương”

Mã Tú Anh : ”nghĩa tử của Yên Ninh” bà Nghĩ : ”lạ thật hắn là ai, mà ta cảm nhận được trên người hắn có Tiên Khí, Long Khí cùng Yêu Khí”

Lâm Anh Tuấn nghĩ : ”trên người bà ta sao ta cảm nhận được chút giao động của ma khí thế nhỉ, ta phải chú ý bà mới được” hắn nói : ”dạ đúng vậy”

Mã Tú Anh : ”ta nhìn ngươi nhất biểu nhân tài, sẽ có tiền đồ đó”

Lâm Anh Tuấn : ”tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi”

Mã Tú Anh : ”thôi ta không làm phiền mọi người nữa, ta dẫn con nha đầu đó về dạy dỗ lại, Yên Ninh, tỷ thật xấu hổ với muội”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ tỷ quá lời thôi tỷ đưa cô ta về đi”

Mã Tú Anh : ”được ta xin cáo từ, Ông đầu hôi chú ý chăm sóc cho Yên Ninh, đừng để ta biết ông ăn hiếp muội ấy, bọn trẻ còn trẻ lỗ mãng ta còn nhẹ tay chứ ông là vua một nước ta đánh thẳng tay đó”

Chu Nguyên Chương : ”bà không thể giữ mặt mũi cho tôi một chút sao?”

Mã Tú Anh : ”được được, đông người ta giữ mặt mũi cho ông, Yên Ninh nếu ông đầu hôi bắt nạt muội nhớ nói cho ta, ta sẽ giúp muội trị ổng”

Hòa Yên Ninh cười : ”đa tạ tỷ tỷ, hoàng thượng đối xử với ta rất tốt”

Mã Tú Anh :" Đây là bát cháo tổ yến, do chính tay ta làm cho muội. muội dùng luôn cho nóng nha.

Hòa Yên Ninh :" Thật ngại quá. Đa tạ tỷ

Mã Tú Anh :" Đều là người nhà', đa tạ gì chứ. nè để tỷ đút cho muội ăn

Sala : "hoàng hậu bà để ta"

Mã Tú Anh: "Nữ Vương bà không xấu vậy chứ ta đút muội ấy ăn mà bà cũng dành à"

Đàn Phong : "thôi để con"

Lâm Anh Tuấn làm phép khiến chiếc chén vỡ tan tành

Lâm Anh Tuấn nghĩ : ”mèo khóc chuột sao, bà qua mặt được người khác chứ đừng hòng qua mặt ta”

Đàn Phong : "chuyện gì vậy?"

Lâm Anh Tuấn Đánh trống lãng : "không phải ta"

Mọi người đều không hiểu tại sao chiếc chén bị vỡ

Mã Tú Anh : ”tiếc thật, thôi để ta về hâm lại cho muội ,không làm phiền nữa ta đi đây”

Chu Nguyên Chương : ”ừ bà đi đi”

Mã Tú Anh đi khỏi. Kim Chi bất mãn : " Nể mặt tỷ tỷ. Lần này tha cho ả Thường phi đó"

Hòa Yên Ninh la mắng :" Kim Chi. Thôi đi. Muội bây giờ không xem lời nói của ta ra gì nữa phải không?

Kim Chi giật mình,;cười kiểu nhăn nhó :" Hìhi Dạ muội không dám. muội không có ý đó hìhi"

Chu Nguyên Chương cười :" Hử. Nàng làm gì mà khó tánh vậy

Số Trân :" Xem ra Kim Chi đại tế tư rất sợ phụng phi nương nương tới nỗi không dám cãi lại một câu

Hoài An :" Hử. muội thấy nương nương đâu có gì đáng sợ chứ

Đàn Phong :" Mẹ sợ dì vì vậy mà phạm tội lên mới la mắng như vậy. Dì thử nghĩ xem. dì tới tìm Thường phi kiếm chuyện là phạm tội lạm dụng chức quyền.

Hoài An :" Đúng vậy, lúc đó Hoàng thượng phải trị tội của đại tế tư. về mặt tình cảm, người rất khó sử với nương nương. Chẳng lẽ người muốn chuyện như vậy xãy ra sao?

Kim Chi :" Mọi người nói đúng, tôi biết tôi sai rồi. lần sau tôi không lỗ mãng vậy nữa

Hòa Yên Ninh :" Muội hiểu được thì tốt "

Chu Nguyên Chương :" Yên Ninh, Có trẫm làm chỗ dựa cho nàng, từ nay không ai dám vô lễ với nàng nữa

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng"

Tô Na và Kim Ngân bước vào :" Chúng thần tham kiến Hoàng thượng, Phụng phi nương nương, Nữ Vương bệ hạ

Chu Nguyên Chương :" Bình thân"

Số Trân :" Ô hai người bị đánh một trận giờ đã khỏi rồi sao?

Kim Ngân, Tô Na :" Chúng tôi khỏi rồi. cô hy vọng chúng tôi nằm thêm vài ngày à. Nhốt trong phòng hai ngày mà cứ như hai năm ý. buồn chết đi được

Hòa Yên Ninh :" Xin lỗi. tại ta mà hại hai cô bị phạt

Kim Ngân :" Nương nương, đó không phải lỗi của người. Tại ả mập chết tiệc này

Tô Na : " Tại muội thì có, dám bảo ta là ả mập hả. vậy muội là gì?

Kim Ngân :" Tại tỷ"

Tô Na "tại muội"

Kim Ngân : "tại tỷ"

Sala : " Thôi. đừng cãi nhau nữa, hai ngươi muốn bị phạt tiếp hả

Tô Na :" Nhưng nó"

Hỏa Yên Ninh :" Được rồi Tô Na, khanh là tỷ tỷ phải biết bao dung nhường nhịm muội muội. nó làm sai thì khanh phải khuyên bảo nó, đừng tranh cãi tới đánh nhau như vậy, không hay đâu

Kim Ngân :" Tỷ đã nghe thấy chưa

Tô Na :" Dạ thần biết rồi"

Kim Ngân :" Ủa Hoài An. Muội mới tới đây sao?

Hoài An :" Ừ. muội mới tới

Chu Nguyên Chương :" xem ra sau này nàng không chỉ dạy bảo Kim Chi không thôi đâu. Đệ nhi cũng cằn nàng dặy bảo đó. Mẹ dậy con là chuyện thương thiên địa nghĩa. Đệ nhi, từ giờ con phải nghe lời mẹ. tuyệt đối đừng cãi lại nghe chưa

Chu Đê, Đàn Phong :" Dạ. chúng con hiểu rồi thưa phụ hoàng

Chu Nguyên Chương :" Ừ"

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng, cảm ơn người, người thật tốt với thiếp

Chu Nguyên Chương :" Sau này chúng làm sai chuyện gì, nàng cứ la mắng chúng

Hòa Yên Ninh gật đầu :" Dạ"

Kim Chi :" Tỷ ấy chỉ mắng muội thôi, không lỡ mắng Đệ nhi và Đàn Phong đâu

Chu Đệ :" Đó là vì số dì đen thôi, trách ai

Kim Chi :" Ngươi"

Mọi người cười lên :" Hahahaha. Đúng là như vậy"

Kim Chi xỵ măt dỗi :" Hoàng thượng và mấy người thật đáng ghét mà. ta dổ rồi. Hoàng thượng, muội cáo oui. Hic... ứ thèm chào tỷ tỷ

Rồi cô chạy ra ngoài

....................

vào tối hôm đó

Lâm Anh Tuấn nhìn qua nhìn lại không thấy ai hắn biến thành con ruồi bay đi tìm Bạch Ngọc Đường

Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên mái nhá ngắm sao uống rượu, thì Lâm Anh Tuấn tới

bên cạnh : ”Bạch Huynh, nhàn rỗi quá nhỉ”

Bạch Ngọc Đường chẳng thèm nhìn cũng biết là ai : ”huynh cũng đủ rãnh để mò ra tìm ta, uống đi”

Thế Là Bạch Ngọc Đường cùng Lam Anh Tuấn ngồi uống trên mái nhà

Bạch Ngọc Đường : ”sao tìm ta có việc gì?”

Lâm Anh Tuấn : ”ta muốn huynh giúp ta canh chừng, ta muốn đi giết Thường phi”

Bạch Ngọc Đường : ”ồ huynh vốn hiền lành, ả làm gì huynh mà đòi giết người ta vậy?’

Lâm Anh Tuấn : ”hôm nay, ả công khai sỉ nhục mẹ ta, cục tức này ta nuốt không trôi”

Bạch Ngọc Đường : ”ra là vậy, nhưng giết cô ta không phải cách hay, nếu cô ta chết người khác có quyền nghi ngờ và điều tra tới Huynh, khi đó huynh khó mà giấu được thân phận”

Lâm Anh Tuấn : ”vậy theo huynh ta nên làm sao, để trả thù cho mẹ”

Bạch Ngọc Đường : ”dễ thôi mà, để ta rũ thêm vài bạn hữu yêu tộc, kế hoạch như thế này”

Lâm Anh Tuấn : ”nghe cũng vui đó”

Bạch Ngọc Đường : ”gì chứ khiến cho con người sợ chết khiếp là bãn lãnh của yêu ma quỷ quái mà”

Lâm Anh Tuấn : ”theo kế mà làm”

Bạch Ngọc Đường : ”làm ngay cho nóng”

Lâm Anh Tuấn : “được”

thế là hai tên này dùng phép biến thành muỗi bay tới phòng của Thường Phi

Bạch Ngọc Đường giả làm Bạch Vô Thường dùng di linh thuật gọi hồn : ”THƯỜNG NGỌC THI MAU ĐI THEO TA, NHANH LÊN, DIÊM VƯƠNG BẢO NGƯƠI CHẾT CANH BA KHÔNG THỂ CHO NGƯƠI SỐNG TỚI CANH NĂM, MAU LÊN ĐI THEO TA” hắn cố tình nói theo cách rùng rợn

Thường Ngọc Thi vẫn không có mất hồn chỉ là do trúng chiêu của Bạch Ngọc Đường nên không nhận ra : ”HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG, Ta không muốn chết”

Lâm Anh Tuấn lại hòa thành Hăc Vô Thường : ”muốn gì gặp diêm vương rồi nói đi nhanh lên”

Thường Ngọc Thi quỳ xuống xin tha: ”xin nhị vi quan sai xem lại ta nhớ ta chưa tới số”

Bạch Ngọc Đường : ”đáng ra số ngươi còn thọ, nhưng do ngươi xúc phạm Hòa Yên Ninh, mà bà ta tiền kiếp là muội muội của Diêm Vương. nên Diêm Vương phái bọn ta lên đây lôi ngươi xuống chịu phạt”

Thường Ngọc Thi xanh mặt : “tôi đã bị phạt rồi, xin nhị vị âm sai báo lại với Diêm Vương tha cho tôi”

Lâm Anh Tuấn : ”bớt nói nhảm, gặp diêm vương rồi nói”

Bạch Ngọc Đường : ”nể tình ngươi chưa tới số chết, ta cho ngươi một cơ hội chuột tội, ngay ngày mai ngươi phải một bước quỳ ba bước lạy đập đầu xuống đất thật mạnh, đi từ chỗ của ngươi đi tới chỗ Của Hòa Yên Ninh, vừa đi vừa nói Thường Ngọc Thi Là Con Dâm Phụ, xin lỗi Phụng Phi Nương Nương, vừa lạy vừa đập đầu vừa nói cho ta, phải nói tới khi nào Hòa Yên Ninh nói bỏ qua, nếu Diêm Vương Vừa Lòng Sẽ tha cho ngươi”

Thường Ngọc Thi khóc lóc : ”tôi biết tô i biết - tôi sẽ làm, xin tha cho tôi”

Lâm Anh Tuấn : ”tốt, bây giờ tạm tha cho ngươi, nếu ngươi không làm thì ngươi chết chắc”

Thường Ngọc Thi khóc lóc: ”tôi làm tôi làm mà”

Bạch Ngọc Đường : ”đừng Tưởng Đây chỉ là cơn ÁC Mộng bọn ta để lại ký hiệu nhắc nhở ngươi, nhìn cho kỹ”

Lâm Anh Tuấn Dùng Máu gà viết Dòng chữ : ”HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG ĐÃ TỚI ĐÂY KHÔNG CHỊU NGHE LỜI ẮC SẼ CHẾT”

Bạch Ngọc Đường : ”thấy rõ chưa”

Thường Ngọc Thi mặt tái xánh khóc lóc : ”dạ thấy rồi thấy rồi, tôi sẽ nghe mà”

Bạch Ngọc Đường : ”tốt, chúng ta đi đây, liệu mà làm”

Bạch Ngọc Đường quay sang Lâm Anh Tuấn : ”đi thôi, còn nhiều kẻ phải chết lắm”

khi ra khỏi Bạch Ngọc Đưởng làm phép đưa Thường Ngọc Thi về giường

hắn sai một con chuột ở lại dưới gầm lên tiếng nhắc nhở nếu cần, Thường Ngọc Thi giật mình tỉnh giất thầy dòng chữ cô sợ quá xỉu ngang

Bạch Ngọc Đường Và Lâm Anh Tuấn sau khi dọa xong cả hai lên mái nhà uống rượu

Lâm Anh Tuấn : ”chiêu này ổn không?”

Bạch Ngọc Đường : ”thách ả dám cãi’

Lâm Anh Tuấn : ”nếu ả làm sẽ tha sao?”

Bạch Ngọc Đường : ”dễ gì?”

Lâm Anh Tuấn : ”nếu ả thức đêm, ngủ ngày thì sao?’

Bạch Ngọc Đường : ”dễ thôi mà, phụ nữ rất sợ những con vật sau, rắn, chuột, gián, nhện, cóc nhái….. cứ bắt những con vật đó thả đầy tẩm cung của ả, ta thách ả ngủ ngon được”

Lâm Anh Tuấn cười: ”huynh cũng ít có ác lắm”

Bạch Ngọc Đường : ”so với huynh đòi giết thì ta nhân từ lắm đó”

Lam Anh Tuấn : ”hahaha được ta mời ngươi uống”

Bạch Ngọc Đường : ”hahahaha uống”

Thế Là Lâm Anh Tuấn và và Bạch Ngọc Đường ngồi trên mái nhà, uống cho đã

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.