Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiên cường

Tiểu thuyết gốc · 6714 chữ

hôm sau

Thường Ngọc Thi thức dậy không còn thấy dòng chữ nữa cô thở phào: “thì ra là Ác Mộng”

Thì bỗng có một âm thanh vang lên : ”ÁC MỘNG CÁI ĐẦU CỦA NGƯƠI” đây là con chuột dưới gầm giường của cô

Thường Ngọc Thi giật mình nhìn xung quanh chẳng thấy một bóng người, cố hốt hoảng la hét : ”LÀ AI,MAU RA ĐÂY”

Ngọc Lan một cung nữ chạy vào : ”Thường Phi người sao vậy?”

Thường Ngọc Thi : ”ngươi mau tìm xem có ai quanh đây không?”

Ngọc Lan tìm xung quanh nhưng chẳng thấy một ai : ”bẩm Thường Phi không có một ai”

Thường Ngọc Thi : ”ngươi có nghe âm thanh gì không?”

Ngọc Lan tìm và khi cô tìm xuống giường cũng chẳng thấy ai nhưng cô lại nghe một giọng nói :”DIÊM VƯƠNG TRỪNG PHẠT Ả, NGƯƠI MÀ NHIỀU CHUYỆN LÀ NGƯƠI CHẾT TRƯỚC À”

Ngọc Lan mặt tái xanh : ”có quỷ”rồi cô xỉu ngang

Thường Ngọc Thi lúc này cũng nghe được : ”NGƯƠI CHO NGƯỜI TÌM MA SAO? NGOAN NGOÃN MÀ THỰC HIỆN NHỮNG GÌ NGƯƠI ĐÃ NÓI NẾU NGƯƠI KHÔNG MUỐN CHẾT”

Thường Ngọc Thi vừa Nghĩ tìm đạo sĩ trừ ma thì âm thanh kia như đọc được suy nghĩ của cô lại nghe được : ”DIÊM VƯƠNG ĐÃ HỎI TỘI NGƯƠI THÌ KHÔNG CÓ TÊN ĐẠO SĨ HAY HÒA THƯƠNG NÀO CỨU NỔI NGƯƠI ĐÂU, CHỈ CÓ NGƯƠI TỰ CỨU MÌNH MÀ THÔI, NGOAN NGOÃN LÀM NHƯ NHỮNG GÌ ĐÃ THỎA THUẬN NẾU NGƯƠI KHÔNG MUỐN CHẾT, NẾU CÓ KẺ NGĂN CẢN CŨNG PHẢI LÀM CHO TA NẾU KHÔNG NGƯƠI SẼ CHẾT, NHỚ KỸ PHẢI GẶP ĐƯỢC HÒA YÊN NINH ĐƯỢC BÀ ÂY NÓI BỎ QUA CHO NGƯƠI THÌ MỚI ĐƯỢC NGỪNG“

Thường Ngọc Thi lúc này mặt xanh như con nhái khóc lóc làm theo, một bước quỳ ba bước lạy âm thanh kia lại phát lên: ”NGƯỜI CÒN CHƯA NÓI THƯỜNG NGỌC THI LÀ CON ÁC PHỤ, XIN LỖI PHỤNG PHI NƯƠNG NƯƠNG, NÓI TO LÊN CHO TA”

Thường Ngọc Thi khóc lóc, một bước quỳ, ba bước lạy và khi lạy cô đập đầu thật mạnh xuống đất, vừa làm vừa nói to : “THƯỜNG NGỌC THI LÀ CON ÁC PHỤ, XIN LỖI PHỤNG PHI NƯƠNG NƯƠNG” từng bước một đi tới chỗ Hòa Yên Ninh

...................

Hòa Yên Ninh và Hoài An trong phòng

Hòa Yên Ninh :" Theo ta thì kẻ đáng nghi năm đó lả ả thất công chúa

Hoài An :" Bên cạnh người có nhiều người vậy. mọi người có thể điều tra. năm đó là

Hòa Yên Ninh với giọng chán nản :" Thôi đi, chuyện qua rồi với lại ta đã bị sử...giờ điều tra thì có ích gì chứ, chỉ tăng thêm tội của thất công chúa và sự thương hại của Hoàng thượng với ta, ta không cần. Được rồi, đừng nhắc tới nữa. Còn con, hoàn cảnh gia đình con thế nào?

Hoài An :" Dạ. Nhà con rất nghèo nhưng cha mẹ con cho con đi học văn võ từ nhỏ. Người vô cùng thương yêu và nuông chiều con và tỷ tỷ Hoài Phương. Chỉ tiếc là đại trận thiên lý thực tai đó mà họ phải chết, để con và tỷ tỷ sống chung với nhau thôi

Hòa Yên Ninh :" Thiên ma loạn thế, bá tánh lầm than, khổ cho hai con rồi. Nếu con không chê, ta đồng ý nhận con là nghĩa nữ

Hoài An do dự :" Nhưng người

Hòa Yên Ninh :" Con đừng để ý tới thân phận địa vị của ta

Hoài An cười :" Dạ. Nghĩa mẫu"

Hòa Yên Ninh :" Ngoan lắm. Đây là cuốn Hoài Ngọc Kỳ truyện do ta tự tay viết ra theo hiểu biết của ta khi ta còn ở trong lãnh cung. ta chép nhiều cuốn lắm. Ta tặng con một cuốn.

Hoài An :" Dạ. đa tạ nghĩa mẫu.".

Hoài An :" Trong lãnh cung, điều kiện vô cùng khó khăn, sao người có thể có mực và giấy viết vậy

Hòa Yên Ninh :" Là do ta mua chuộc một thái giám và cung nữ trong lãnh cung, lấy chút ngân lượng ra ngoài mua vải và mua dây chỉ cho ta để ta may áo và khân tay. một thời gian, y phục và khăn tay của ta được người dân yêu thích. vậy là ta thu về chút ngân lượng, chia cho chúng một nửa còn một nửa để chúng đưa cho người ngoài cung, nhờ họ mua đồ ăn ở ngoài cung cho ta. còn lại thì ta kêu họ mua giấy viết và bút mực

Hoài An :" Vậy khi nào đôi tay người bình phục, người may y phục và khăn tay cho con nha

Hòa Yên Ninh :" Ừ"

Cô mở ra xem " hihi, chữ của người rất đẹp

Hòa Yên Ninh cười

Hoài An :" Nghĩa mẫu, người thật vĩ đại

Hòa Yên Ninh :" Con đừng khen ta như vậy. Ta vừa luyện công, vừa khâu thêu và vừa viết sách để cho đỡ buồn và giết thời gian thôi"

Hoài An :" Nghịa mẫu à"

Hòa Yên Ninh :" Con hãy giữ bí mật chuyện này giúp ta nh"

Hoài An rưng rưng nước mắt :" Dạ, thưa nghĩa mẫu. Nghĩa mẫu, người là người rất tốt, con tin Thiên Hậu nương nương chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ người, phù hộ cho người

Hòa Yên Ninh gật đầu :" Ừ"

...................

Lâm Anh Tuấn Lúc này nhân được tín hiệu Của Bạch Ngọc Đường

Lâm Anh Tuấn : ”Nghĩa Tẩu, Nữ vương, ở hoài một chỗ cũng không phải là cách hay con hộ tống người ra ngoài dạo”

Sala : ”nói cũng phải ở ngoài chỗ này cũng bệnh mà chết”

Hòa Yên Ninh :" Ừ được"

thế là Sala, Đàn Phong, Số Trân, Chu Cao Túc, Kim Chi, Kim Ngân, Tô Na, Tần Lý cùng đưa Hòa Yên Ninh ra ngoài dạo.

Tần Lý : ”Lâm công tử, sao khi không cậu lại có nhã hứng này vậy?”

Lâm Anh Tuấn nghĩ : “vì ta phải làm khó Thường Phi chứ sao?” cậu đáp : ”nghĩa mẫu bị thương ở hoài một chỗ hẳn buồn lắm, nên ta muốn người ra ngoài để tinh thần thoải mái”

Tô Na : ”Chúc mừng nương nương, có một người con vì lê dân bá tánh, khiến người hãnh diện lại còn có thêm một người con ở bên cạnh báo hiếu với người”

Kim Ngân : ”cũng may mà người không có đứa con nào suốt ngày đi gây họa như tỷ”

Tô Na : ”nha đầu thối muội muốn đánh nhau à?”

Tần Lý : ”đủ rồi hai người muốn bị đánh nữa sao? Mà Kim Ngân nói đúng đó”

Tô Na nhéo tai Tần Lý : ”thê tử xinh đẹp chàng muốn chết sao?”

Tần Lý : ”hừ ta không thèm hơn thua với nàng”

Tô Na : ”ơ hay, chàng dám bắt chước đám đàn ông Đại Minh ra vẻ ngầu à, để ta xem thử chàng ngầu được bao lâu”

Tần Lý trừng mắt với Tô Na : ”còn ở Đại Minh thì Ta Còn ngầu”

Tô Na : ”được được, ta cũng không tin chàng có thể ngầu cả đời, bây giờ bộ dạng này ta cũng thích nên tạm tha cho chàng”

Tần Lý : ”cùng lắm thì ta ở Đại Minh Luôn”

Tô Na : ”chàng dám”

Sala : ”đủ rồi”

Hòa Yên Ninh : ”tỷ tỷ không sao đâu, đa tạ mọi người đã vì ta mà vất vả”

Chu Cao Túc : ”Lâm Thúc,, thúc là tiên nhân sao?”

Lâm Anh Tuấn giật mình nghĩ: ”đứa trẻ là cháu của ta nó có long khí, hỏa hoàng khí và cả tiên khí, ta phải dụ dỗ nó mới được không lại bị nó làm lộ thân phận của ta, và cả cô gái tên Số Trân nữa, ta nên tìm cách nhờ họ không để lộ bí mật của ta”

Lâm Anh Tuấn : ”Số Trân cô nương, Túc Nhi ta, dì Kim Chi ta có việc muốn nói riêng với ba người”

Tô Na : ”Lâm Công Tử cậu định Tỏ Tình Với Số Trân hay sao mà không cho bọn ta biết”

Hoài An : ”phải đó có gì phải bí mật?”

Kim Ngân : ”nói tại đây không được sao?”

Lâm Anh Tuấn : ”đó là bí mật.mấy cô nghĩ sao cũng được, Nghĩa Mẫu con xin phép”

Hòa Yên Ninh : ”ừ con đi đi”

Số Trân : ”nữ vương thần xin phép"

Sala : ”ừ khanh đi đi”

Kim Chi dẫn theo Chu Cao Túc : ”ở đây chỉ có người có việc gì con nói đi”

Lúc Này Lâm Anh Tuấn xác định không có ai cậu biến trở Lại là Hà Lâm : ”dì Kim Chi, người nhận ra con chứ”

Số Trân và Chu Cao Túc Trợn tròn mắt : ”đây là”

Kim Chi : ”Lâm Nhi là con sao? Không ngờ con còn có bãn lãnh này, nhưng sao con lại giấu thân phận”

Hà Lâm : ”mong dì thông cảm con muốn sự tồn tại của con là bí mật, cũng như là nhân tố bí ẩn khiến cho những kẻ muốn hại mẹ con không ngờ đến, Số Trân cô nương cô cũng xem như tiên gia ta biết nếu không cho cô biết có thể cô sẽ vạch mặt được ta, nên nay ta hiện thân mong cô giúp ta giữ bí mật”

Kim Chi : ”à ta quên nói Số Trân, Túc Nhi người trước mặt hai người là Hà Lâm đệ đệ song sinh của Đệ Nhi, Ngũ Hoàng Tử của đại Minh”

Số Trân : ”Thì ra là Ngũ Hoàng Tử, chả trách tôi cảm nhận được Long Khí”

Chu Cao Túc : ”Ngũ Hoàng Thúc, hay quá từ nay có người làm ngựa cho con rồi”

Hà Lâm đổ mồ hôi : ”Túc Nhi, Hoàng Thúc có trò này vui hơn nếu con chịu giữ bí mật cho thúc,thì ta dạy Thiên biên vạn hóa cho con”

Chu Cao Túc : ”thiên biến vạn hóa?”

Hà Lâm : ”xem đây biến” Hà Lâm biến hình thành Na Tra, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới còn biến Thành Kim Chi, Số Trân, và cuối cùng cậu Biến Thành Chu Cao Túc

Hà Lâm : ”thiên biến vạn hóa có thể khiến con biến thành bất cứ thứ gì mà con muốn, thế nào thích không?”

Chu Cao Túc : ”được được, con thích dạy con đi Ngũ Hoàng thúc”

Hà Lâm : ”được. Với điều kiện con phải giữ bí mật cho ta, nếu dám hé một câu liên quan đến thân phận của ta thì ta không dạy cho con nữa”

Chu Cao Túc : ”dạ được được”

Hà Lâm biến lại hình dang Lâm Anh Tuấn : ”được rồi mọi người biết thì giữ bí mật với Phụ Hoàng Và Hoàng Huynh giùm ta, ta chỉ cần giấu hai người họ và kẻ địch mà thôi”

Kim Chi : ”ta hiểu rồi, ta có hơi bất ngờ đó, con dạy cho ta thiên biến vạn hóa với”

Số Trân : ”phải đó nếu được ngài cũng dạy cho ta với”

Lâm Anh Tuấn : ”được được chỉ là ta không nhiều thời gian có cơ hội ta sẽ dạy, trước mắt ta sẽ dạy cho Túc nhi”

Chu Cao Túc : ”hay quá Ngũ Hoàng Thúc, À Nhầm Lâm Thúc”

Kim Chi : ”con có bãn lãnh này hay quá ta đang tức con ả Thường Phi đây”

Lâm Anh Tuấn : ”dì yên tâm, con đã cùng Bạch Ngọc Đường âm thầm cho ả biết tay rồi”

Kim Chi : ”là sao?”

Lâm Anh Tuấn : ”Bạch Ngọc Đường vốn là Bạch Thử Tinh, con vốn định nhờ huynh ấy canh chừng để con giết ả, nhưng Bạch huynh lại nói nếu giết mẹ sẽ khó tránh khỏi sự nghi ngờ nên con và huynh ấy giả làm hắc bạch vô thường, lên đòi mạng, bắt ả muốn sống thì một bước quỳ, ba bước lạy đập đầu thật mạnh, vừa làm vừa nói Thường Ngọc Thi là con ác Phụ, xin lỗi Phụng Phi Nương Nương, phải làm tới Khi Hòa nương nương chịu bỏ qua cho ả, dù có ai ngăn cản cũng phải làm nếu không ả sẽ chết, vì không muốn dễ cho ả nên con mới đưa mẹ ra ngoài, cho ả đập đầu tới Tẩm Cung không thấy lại ở đó đập cho đã”

Kim Chi : ”HAHAHAHA, vậy là ả phải quỳ phải dập đầu tới bao lâu"

Lâm Anh Tuấn : ”càng lâu càng tốt, cùng lắm ả chịu không nổi ngất đi thì tạm tha, tối con và Bạch Huynh lại tìm ả dể dọa tiếp”

Số Trân : ”nếu ả ngủ ngày thức đêm thì ngài dùng cách nào?”

Lâm Anh Tuấn : ”không sao ta và Bạch Huynh đã chuẩn bị sẵn Nhện, rằn, cóc nhái, chuột và gián để thả đầy tẩm cung của ả, thách ả ngủ ngọ được”

Kim Chi : ”HAHAHAHA, được được ta thích”

Lâm Anh Tuấn : ”nên nhờ mọi người tìm cách câu giờ giúp ta, càng lâu càng tốt”

Chu Cao Túc : ”Lâm Thúc lần sau nhớ rũ con”

Lâm Anh Tuấn : ”ta thấy con ngủ nên không rũ được lần sau ta sẽ rũ con”

Chu Cao Túc : ”vui quá đi”

---------------

Thường Ngọc Thi một bước quỳ, : ”THƯỜNG NGỌC THI LÀ CON ÁC PHỤ, XIN LỖI PHỤNG PHI NƯƠNG NƯƠNG”

ba bước lạy, dập đầu thật mạnh xuống đất, máu đổ : ”THƯỜNG NGỌC THI LÀ CON ÁC PHỤ, XIN LỖI PHỤNG PHI NƯƠNG NƯƠNG”

Mã Tú Anh và Thiếc Tố Nhi, đang dự tang lễ của Chu Thiên Bá, thì một tỳ nữ chạy vào : ”bẩm Hoàng hậu, Thường Phi phát điên rồi”

Mã Tú Anh : ”cái gì? Ngươi nói rõ ta nghe xem”

nữ tỳ : ”Thường phi cứ một bước quỳ ba bước lạy, miệng luôn nói :”Thường Ngọc Thi là con ác phụ, xin lỗi Phụng Phi Nương Nương”

Thiếc Tố Nhi : ”có chuyện như vậy sao?”

nữ tỳ : ”dạ đúng vậy, chúng nô tỳ đều không hiểu người đã gặp chuyện gì? Dù ngăn cản nhưng người vẫn kiên quyêt làm thế”

Mã Tú Anh và Thiếc Tố Nhi nhìn nhau : ”chuyện quái gì vậy? Đi xem thử”

Mã Tú Anh : ”ông đầu hôi Ngọc Thi Phát điên rồi”

Chu Nguyên Chương : ”Phát điên? Bà nói vậy là sao?”

Mã Tú Anh : ”ta cũng không biết, mới nghe người hầu nói lại thôi, bây giờ tôi và Tố Nhi đi xem thử”

Chu Nguyên Chương : ”ừ bà đi đi”

Mã Tú Anh đi tìm Thường Ngọc Thi thì thấy lúc này Thường Ngọc Thi vừa đi Vừa Đập đầu máu chảy khắp mặt, khóc lóc thảm thương miệng thì nói to : ”THƯỜNG NGỌC THI LÀ CON ÁC PHỤ, XIN LỖI PHỤNG PHI NƯƠNG NƯƠNG”

Thiếc Tố Nhi : ”Trúng Tà Sao?”

Mã Tú Anh : ”không giống ta không cảm nhận được luồn tà khí nào trên người nó”

Thiếc Tố Nhi : ”chắc không phải bà ta bị đánh đến điên rồi chứ?”

Mã Tú Anh : ”ta cũng không có cách giải thích nào khác”

Thiếc Tố Nhi : ”Mẫu thân người nhận ra con chứ?”

Thường Ngọc Thi : ”Tố Nhi Tránh ra đừng cản ta”

Mã Tú Anh: ”Ngọc Thi, con nhận ra ta chứ?”

Thường Ngọc Thi : ”Mẫu Hậu xin đừng cản con, nếu không con sẽ chết”

Mã Tú Anh : ”rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói ta nghe xem nào?”

Thường Ngọc Thi khóc lóc : ”Diêm Vương sai hắc bạch vô thường tới lôi con xuống dưới chịu phạt, người bảo con phải một bước quỳ, ba bước lạy, phải nói to Thường Ngọc Thi là con ác phụ, Xin Lỗi Phụng Phi nương nương người mới tha cho con”

Mã Tú Anh và Thiếc Tố Nhi nhìn nhau : ”chuyện hoang đường gì thế này?”

Thường Ngọc Thi : ”Hắc bạch Vô Thường nói Hòa nương nương là muội muội của diêm Vương, nên con xúc phạm bà nên Diêm Vương phẫn nộ”

Mã Tú Anh nghĩ : ”quái, ả chẳng phải là Liên Hoa Chuyển thế sao? Từ khi nào thành muội muội của Diêm Vương” nhưng bà không thể nói với Thường Ngọc Thi điều này nên chỉ đành mặc cô

Mã Tú Anh nói với Thiếc Tố Nhi : ”nếu đã vậy chúng ta cứ mặc nó đi thôi”

Thiếc Tố Nhi : ”dạ”

Mã Tú Anh trên đường nói với Thiếc Tố Nhi: ”hẳn là có kẻ giở trò”

Thiếc Tố Nhi : ”không thể nào? Gọi được Hắc Bạch Vô Thường thì cảnh giới không thấp đâu, mà pháp thuật của Nam Vu Lý, lại là chuyên về khoảng này âm binh, con dám chắc phía bọn chúng không ai thi triển được, vì Hòa Yên Ninh đã bị tàn phế càng không thể là bà ta, con thì luôn ở bên cạnh người nên càng không phải con”

Mã Tú Anh : ”thế thì lạ thật”

Thiếc Tố Nhi : ”có khi nào Thiên Ma đã gạt người không?”

Mã Tú Anh : ”ý con nói, là Thiên Ma gạt ta, Hòa Yên Ninh không phải là Liên Hoa Chuyển Thế”

Thiếc Tố Nhi : ”không sai ý con chính là như vậy”

Mã Tú Anh : ”không đâu ta dám khẳng định Yên Ninh là Liên Hoa Chuyển thế, còn về Ngọc Thi lại không giống kẻ điên, mà nhìn nó cũng không phải giả bộ, ta thật sư không hiểu nổi, koi bộ ta phải tìm Lưu Bá Ôn"

Thiếc Tố Nhi : ”Hoàng Tổ Mẫu thôi thì cứ mặt ả, nên ưu tiên tăng cường ma lực hơn”

Mã Tú Anh : ”con nói phải, để ta tìm Lưu Bá Ôn nhờ hắn điều tra rồi tăng cường tu luyện"

Thiếc Tố Nhi : ”dạ”

.................

lúc này Thường Ngọc Thi Đã mặt đầy máu tới tẩm cung Của Hòa Yên Ninh

Lan Hoa : ”Thường Phi, người làm gì vậy?”

Thường Ngọc Thi : ”ta muốn tạ tội với Phụng Phi"

Lan Hoa : ”Sala nữ vương đã đưa người ra ngoài đi dạo rồi”

Thường Ngọc Thi : ”được vậy ta sẽ quỳ tới khi người về”

Lan Hoa : ”người mau đứng dậy, người như vậy không ổn đâu”

Thường Ngọc Thi : ”không nếu dừng lại ta sẽ chết”

Lan Hoa nói với cung nữ khác : ”mau báo với Hoàng Thượng và gọi thái y tới, nếu không cái mạng của chúng ta khó giữ”

Thường Ngọc Thi : ”các người đừng cản ta huhu"

...................

một cung nữ tới báo cho Chu Nguyên Chương : ”bẩm hoàng thượng Thường Phi cô ấy”

Chu Nguyên Chương : ”khốn kiếp, thấy trẫm chưa Đủ Phiền sao? Đệ Nhi con ở đây ta đi xem nó”

Chu Đệ : ”dạ phụ Hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”Lưu Bá Ôn , Như Song hai khanh đi cùng trẫm”

Lưu Bá Ôn, Hà Như Song : “dạ Hoàng Thượng"

Chu Nguyên Chương, Cùng Lưu Bá Ôn tới gặp Thường Ngọc Thi thấy cô đã sắp chịu không nổi, cũng phải vì hôm qua mới chịu trường hình, nay lại đập đầu xuống đất, vừa đi vừa lạy thì hồng hài nhi còn mệt, nói gì cô, Hà Như Song lại đỡ Thường Ngọc Thi : ”Thường phi người không sao chứ”

Chu Nguyên Chương đi vào : ”Ngọc Thi con thấy trẫm chưa đủ phiền sao, lại bày trò gì thế này?"

Thường Ngọc Thi : ”Phụ Hoàng Khai ân, Ngọc Thi phải tạ tội với Phụng Phi, con không muốn chết”

Chu Nguyên Chương : ”không phải ta đã bỏ qua chuyện này rồi sao?”

Thường Ngọc Thi : ”là Diêm vương nói tiền kiếp của nương nương là muội muội của hắn, nên bắt con phải làm thế để chuột tội”

Chu Nguyên Chương : ”có chuyện như vậy sao? Lưu Bá Ôn khanh cảm thấy chuyện này như thế nào?"

Lưu Bá Ôn bấm ngón tay tính toán ông nghĩ : ”ồ ra vậy” ông nói ”bẩm hoàng thượng, đây là do Thường Phi sỷ nhục Phụng Phi nên bị trừng phạt, nêu người ngăn cản tính mạng của Thường Phi sẽ không xong”

Chu Nguyên Chương : ”thật sự là bị phạt sao? Nói ta mới để ý Sao không thấy nhóm người Đàn Phong và Yên Ninh”

Lan Hoa : ”bẩm hoàng thượng, Sala nữ vương đã đưa nương nương đi dạo rồi”

Lưu Bá Ôn cười thầm : ”cậu ta cũng mạnh tay thật, nhưng là vì tốt cho nương nương ta không nên vạch mặt cậu ta” Hắn nói :" Hoàng thượng, nương nương ra ngoài như vậy sẽ gặp nguy hiểm

Chu Nguyên Chương : ”thế này không ổn Lưu Bá Ôn trẫm cùng khanh đi tìm nương nương bảo mọi người về đây’

LBO :" Dạ"

...................

Lúc Này Lâm Anh Tuấn đang bày đủ trò để câu giờ : ”mẫu thân hôm nay người có vui không?”

Hòa Yên Ninh : ”ta rất vui lâu rồi không được hóng gió như vậy”

Lâm Anh Tuấn : ”Số Trân cô nương nếu không ngại mời cô cùng ta, tấu khúc Tiếu Ngạo Giang hồ Đàn Tiêu Song Tấu, xin hỏi cô nương dùng đàn hay tiêu”

Số Trân : ”tôi dùng sáo”

Lâm Anh Tuấn : ”vậy tôi sẽ tấu đàn, cô biết khúc phổ này chứ”

Số Trân : ”tôi có biết”

Lâm Anh Tuấn: ”được mời”

thế Là Lâm Anh Tuấn đành Đàn song tấu cùng Tiếng Sáo Của Số Trân tấu lên khúc Tiếu Ngạo Giang hồ: ”Kiếm sắc lượn bay, suốt đời ta vẫn cười ngạo nghễ

Thời thế cứ trôi, tình người thật nhỏ bé

Kiếm sắc lạnh lùng, suốt đời ta cô độc

Để lại khúc nhạc buồn, giữa trời đất hoang vu

Một cuộc đời cùng núi cao biển rộng

Chính nghĩa vững vàng, sẽ liên kết anh hùng hào kiệt.

Dùng vô chiêu mà thắng hữu chiêu

Người anh hùng dốc gan ruột vì nhau

Nhi nữ giang hồ ngày càng vắng bóng

Tình vẫn còn mà người đã ra đi

Quay đầu lại chỉ thấy gió mưa chấp chới...

Đành chôn Nhật Nguyệt trải muôn chiều

Tà giáo vang lừng cõi tịch liêu

Dị sĩ người vương tình chẳng dứt

Kỳ nhân kẻ mắc nghĩa còn liều

Đông Phương Bất Bại thầm uy chấn

Bảo Điển Quỳ Hoa lắm họa điều

Ngao ngán trang đời thôi khép lại

Song cùng hợp tấu khúc cầm tiêu

Tấu khúc cầm tiêu định chánh tà

Vui buồn ký gửi trí tâm ca

Kim bồn gát kiếm vùi sơn cốc

Đồng phái ra oai há miệng xà

Khoác áo danh môn cầm đuốc sự

Nêu cờ chánh nghĩa diệt Lưu gia

Tiểu nhân vẽ mặt thành quân tử

Bỏ mặc Tung sơn giết trẻ già

Trẻ già kinh hãi trước uy danh

Giáo chủ Triêu Dương Nhiệm Ngã Hành

Sở học tinh thâm trùm ngũ nhạc

Mưu đồ ác độc diệt quần anh

Sơn trang trọng tỏa chân vừa thoát

Bá mộng cuồng tâm nghiệp chẳng thành

Yêu pháp hại người cam liễu mạng

Một đời ngang dọc - nấm mồ xanh

Nấm mồ xanh cỏ hận đành mang

Mai trúc năm xưa để bẽ bàng

Kiếm pháp Xung Linh vờn kỷ niệm

Hôn kỳ Lâm Nhạc hổ phu lang

Nhất chiêu dứt đoạn tình chăn gối

Thiên cổ vùi chôn mộng đá vàng

Xương trắng thành tro hờn nát ngọc

Sơn trà điệu khúc ngậm ngùi vang ...”

Kim Ngân : ”thật là hay”

Hoài An : ”ta thấy Lâm Công Tử Và Số Trân tỷ khá đẹp đôi đó”

Tô Na : ”ta cũng thấy vậy đó”

Lâm Anh Tuấn cười : ”con người ta bất tài, nào xứng với tiên tử như Số Trân Cô Nương”

Hòa Yên Ninh : ”cũng hay đó nghĩa tử của ta còn chưa có vị hôn thê, Số Trân Cô Nương cô thấy thế nào?”

Số Trân đỏ mặt : ”đa tạ hảo ý của Nương Nương, Số Trân thân là tiên gia không thể động lòng phàm”

Chu Cao Túc : ”nghĩa mẫu thôi mà với cảnh giới của người vẫn chưa phải là tiên gia, nên nếu động lòng phàm không ai cấm đâu”

Số Trân đỏ mặt : ”Long Tử con nói nhảm gì đó"

Chu Cao Túc : ”con nghe Tình Thánh Lữ Động Tân nói đó, và còn nghe thái sơn thạch thánh Thạch Cảm Đang nói , và còn có cháu trai của Nhị Lang Thần Lưu Trầm Hương nói"

Đàn Phong : ”Túc Nhi họ nói thế nào?”

Chu Cao Túc : ”Tình Thánh Lữ Động Tân nói, tên nào nói thần tiền không được động lòng phàm ta rất muốn đánh hắn, nếu có thể ta thà không làm thần tiên mà nguyên làm uyên ương”

Tần Lý : ”vậy còn Thái Sơn Thạch Thánh Thạch Cảm Đang”

Chu Cao Túc : ”ngài ấy nói tuy ta là thượng thần nhất đẳng, nhưng trong lòng vẫn có Ngọc Liên nếu cô ấy còn sống ta thà từ bỏ quyền lực cùng nàng bất sinh bất diệt”

Kim Chi : ”vậy còn Lưu Trầm Hương"

Chu Cao Túc : ”Lưu Trầm Hương nói cái luật này chỉ áp dụng cho những thần tiên đầu quân cho Thiên Đình, còn ta không do thiên đình quản, nên dĩ nhiên chuyện tình cảm của ta chúng dám xen vào ta đại náo thiên cung luôn”

Lâm Anh Tuấn : ”những chuyện này ta có biết, cháu nói đúng, chỉ những tiên gia thuộc sự cải quản của thiên đình mới phải chịu quy chế này, còn long tộc không hề chịu sự cai quản này, chỉ là họ không được thông hôn với người phàm”

Chu Cao Túc : ”từ nhừng điều đó ghép lại, có thể suy ra một điều, chỉ cần không phải thông hôn với phàm nhân, và không thuộc sự cai quản của thiên đình thì không ai cản, với lại con có hỏi Tiên ông tiên bà rồi, chỉ cần chúng ta không có tên trong danh sách tiên ban của thiên đình thì chuyện tình cảm của chúng ta thiên đình không quản”

Số Trân : ”từ đâu con biết”

Chu Cao Túc : ”con có hỏi, vì tiên gia có câu không được đồng lòng phàm nhưng tiên ông tiên bà lại là phu thê, nên con thấy lạ con hỏi”

Số Trân : ”tiên ông tiên bà nói thế nào?"

Chu Cao Túc : ”ông nói là, họ đã là phu thê trước khi thành tiên và cùng nhau trở thành tiên nên quy chế này không thể áp dụng cho họ, có thể nói họ là song tu thành tiên”

Tô Na : ”à ra vậy, để ta tính xem Số Trân là nghĩa nữ của Nữ Vương có thể xem là một nửa công chúa, còn Lâm công tử lại là nghĩa tử của Hòa Nương Nương, cũng có thể xem là một nửa hoàng tử, xứng đôi vừa lứa à nha“

Tần Lý : ”nàng nói ta mới để ý, Lâm Công Tử cậu thấy Số Trân Thế Nào”

Số Trân Đỏ Mặt : ”đủ rồi nhé, đừng đề cập nữa, nếu không ta xấu hổ đó”

Lâm Anh Tuấn : ”đa tạ hảo ý của mọi người, tại hạ hiện tâm trí không đặt cho tình cảm, chuyện tình cảm cứ mặt theo tự nhiên”

Sala : ”Yên Ninh, ta thấy chúng xứng đôi đó muội thấy thế nào?”

Hòa Yên Ninh : ”muội cũng muốn thấy chúng nó thành đôi vậy chúng ta thân càng thêm thân, nhưng hãy tùy vào chúng có duyên nợ ắt thành đôi”

Sala : ”vậy được không trêu chúng nữa”

Lâm Anh Tuấn vì không muốn Số Trân xấu hổ mà trở mặt nên cũng đánh trống lãng : ”này Tần Lý huynh đừng có mà chĩa mũi sang ta phu thê hai người cũng trổ tài đi”

Tần Lý được thôi : ”tướng công mập tới chúng ta”

Tô Na : ”được chàng muốn bài gì?”

Tần Lý và Tô Na bắt đầu hát " Đại náo Nữ Nhi Quốc

Chi…pen chin xi mỗ xai kian

Kian xi ài wa bao kao kan

Wũn nề xi, xì xũm sou u né hai ìn

Soún nin, ya si đi đán ùi lan

Kui ni kám chin mô pia pan

Suê, kin chìa lơ káo in wan

Nan nề ai, chìn chin nê sáo pê tìn

Ní zai, ào pi pun chài chin

Hà tan tan tan bào lan

Hà pan pan pan pen kan

Nì ku li, kun wan

Chi xi wan ou sou tì lan

Hà tan tai kơ mù mơ

Hà pin pán pén sô pan

Kui hô wen nê an suàn ê đai sà pìn kan

Chì ùn wan, chì nan wan

Tì kìn song hai ài yê lan

Chí pin, sou pê pin, ế ai chìn

Kui…ni kám chin mô pia pan

Suê kin chìa lơ káo in wan

Đan nề ai, chìn chi xi sáo pê tìn

Ní zai, ào pi pun chài chin

Hà tan tan tan bào lan

Hà pan pan pan pen kan

Nì ku li, kun wan

Chi xi wan ou sou tì lan

Hà tan tai kơ mù mơ

Hà pin pán pén sô pan

Kui hô wen nê an suàn ê đai sà pìn kan

Chì ùn wan, chì nan wan

Tì kìn song hai ài yê lan

Chí pin, sou pê pin, ế ai chìn."

Kim Ngân : ”hỏng hay”

Tô Na : ”nha đầu thối muội muốn đánh nhau à

Hoài An : ”phải đó, Tần Lý ca thì hát hay còn tỷ tỷ mập này hát dở quá

Tô Na : ”hai ngươi muốn ăn đòn đúng không? đứng lại cho ta”

Kim Ngân, Hoài An : ”đố tỷ bắt được muội’”

Sala, Hòa Yên Ninh Đàn Phong cùng Kim Chi chỉ biết đứng cười

Sala :" Thôi được rồi. hai người dừng lại đi, đừng đuổi nhau nữa

Số Trân :" Phụng phi nương nương, tới lượt người hát

Hòa Yên Ninh :" Ta... nhưng mà"

Đàm Phong :" Mẹ, mẹ hát rất hay. mẹ hát cho mọi người nghe đi

Sala :" Haha. ông thông gia không có ở đây, muội đừng ngại. ở đây toàn phụ nữ thôi mà..... À

Hòa Yên Ninh :" Được rồi. vậy ta hàt một bài. Thay thế của Hoài Ngọc Kỳ truyện

Hoài An :" Con biết bài đó, để thần đàn giúp nương nương hát

Hoài An ngồi xuống ghế gẩy đàn. Hòa Yên Ninh hát

Hòa Yên Ninh hát dạt dào tình cảm, câu từ ra riết làm ai ở đó nghe cũng cảm động muốn khóc

Khi hàt xong, mọi người đều vỗ tay :" Hay. Cảm động quá à"

Lúc này Hà Như Song cũng vừa tới

Tâm trạng Hòa Yên Ninh buồn theo bài hát nhưng bà mau chóng vui trở lại

Hoài An :" Tình cảm của Hàn Văn và Hoài Ngọc thật cảm động làm sao? Sau bao trắc trở họ được thành đôi. Nghĩa mẫu, mẹ thích chuyện tình cảm của họ hả

Hòa Yên Ninh ngập ngừng :" Ta..."

Lâm Anh Tuấn thương cảm, nghĩ :" Tội nghiệp mẹ, không có được tình yêu viên mãn

Hà Như Song tới : ”tham kiến nữ vương, Nương Nương”

Sala : ”Như Song cố tới rồi à đúng lúc bọn ta đang có nhã hứng, nghe nói Như Song cô Nương đánh đàn hay lắm”

Hà Như Song : ”cũng được để sau đi, hoàng thượng bảo tội kêu mọi người về có chuyện rồi”

Hòa Yên Ninh : "có chuyện gì?"

Hà Như Song :”Thường Phi cứ một bước quỳ, ba bước lạy dập đầu mạnh xuống đất đến đổ máu, lại còn hô to, Thường Ngọc Thi Là Con Ác Phụ, Xin Lỗi Phụng Phi nương nương, hiện tình hình cô ấy rât nguy kịch, nhưng vẫn kiên quyết quyết quỳ cho tới khi gặp được Nương Nương”

Đàn Phong : ”cô không nhầm đấy chứ cô ta hôm qua còn định đánh cả mẫu hoàng của ta đấy, không phải đổi tính nhanh vậy chứ”

Sala : ”không lẽ là Mã hoàng hậu phạt cô ta”

Kim Chi cười thầm : ”Lâm Nhi chơi cũng ác thật”

Hà Như Song : ”không phải theo như cô ta nói thì, là do tiền kiếp của nương nương là muội muội của diêm vương, nên cô ta xúc phạm nương nương chọc giân diêm vương nên diêm vương phái hắc bạch vô thường tới bắt cô ta xuống nói cô ta muốn sống thì phải làm theo”

Hòa Yên Ninh : ”có chuyện hoang đường vậy sao? Hắc bạch vô thường đời nào đi bắt hồn mà con cho cơ hội sống sót vô lý”

Hà Như Song : ”tôi cũng thấy vô lý, nhưng quốc Sư đã xác nhận là do điều này mà cô ta bị phạt”

Hòa Yên Ninh : ”cái gì Quốc sư cũng xác nhận là do Diêm Vuong Phạt”

Hà Như Song : ”không, quốc sư không có nói là do ai phạt, nhưng suy ra thì hẳn là có người vì bất mãn việc Thường phi xúc phạm người nên đã giả làm Hắc Bạch Vô Thường đi trừng trị Thường phi”

Lâm Anh Tuấn nghe Như Song Phân tích mà đổ cả mồ hôi nghĩ thầm : ”không ổn ta lại quên mất bên cạnh phụ hoàng có một thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn”

Lâm Anh Tuấn : ”Như Song Cô Nương, theo như cô nói Quốc Sư có nói là do ai làm không”

Hà Như Song : ”Quốc Sư không có nói”

Lâm Anh Tuấn Thở phào nghĩ: ”cũng may là không có tính ra ta”

Hà Như Song : ”vị công tử này chắc là nghĩa tử của Nương Nương”

Lâm Anh Tuấn : ”không sai, tại hạ Lâm Anh Tuấn, xin chào Như Song Cô nương”

Hà Như Song : ”tiểu nữ Hà Như Song xin chào công tử”

Tô Na : ”Ta nói nè Lâm Công Tử cậu từ Chối Số Trân thì ra là vì Như Song Cô Nương Sao?”

Lâm Anh Tuấn : ”con mập kia, cô nói nhảm gì đó?”

Đàn Phong : ”Tô Na”

Tô Na : ”ta chỉ đùa thôi mà”

Lâm Anh Tuấn : ”Nghe nói Như Song cô nương là đệ tử của Lưu Quốc Sư”

Hà Như Song : ”đúng vậy”

Lâm Anh Tuấn : ”nói vậy cô nương cũng giỏi phép thuật, và võ công”

Hà Như Song : ”công tử quá khen”

Hoài An : ”nè Lâm Đại Ca huynh hỏi gì kỹ thế tính cầu thân người ta à?”

Lâm Anh Tuấn nghĩ : ”ta chỉ muốn câu giờ thôi” cậu đáp : ”à ta thấy cô gái xinh đẹp ta làm quen tiểu nha đầu ngươi có ý kiến à?”

Hoài An : ”hở thế sao huynh không hỏi ta? ta cũng xinh đẹp mà”

Lâm Anh Tuấn : ”nhìn ngươi như khúc cây, khi nào phát triển đầy đủ thì ta cân nhắc tới ngươi”

Hoài An : ”huynh quá đáng lắm đó nha muốn đánh nhau không?”

Lâm Anh Tuấn : ”bỏ đi cô đánh không lại ta”

đúng lúc Này Bạch Ngọc Đường Dùng thần thức nói với cậu : ”huynh đệ đủ rồi, câu giờ nữa ngươi sẽ bị nghi ngờ đó, đừng xem thường Thần Cơ Diệu Toán Lưu Bá Ôn, con ả đó sắp ngất rồi huynh nên dẫn mọi người về”

Lâm Anh Tuấn : ”cũng trễ rồi mọi người nên theo Như Song cô nương trở về”

thế là nhóm người theo Như Song Trở về

Lâm Anh Tuấn, Số Trân, Kim Chi, Kim Ngân, Tô Na, Tần Lý, Hoài An : ”tham kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Yên Ninh nàng đi dạo thế nào thoải mái chứ?”

Hòa Yên Ninh : ”tạ hoàng thượng quan tâm, rất thoải mái”

Thường Ngọc Thi mặt đầy máu : ”Thường Ngọc Thi là con ác phụ, xin lỗi Phụng Phi Nương Nương”

Hòa Yên Ninh : ”Ngọc Thi Con mau đứng dậy, ta không trách con nữa cớ sao lại khổ như vậy”

Thường Ngọc Thi : ”là Diêm Vương phạt ta xin lỗi người”

Hòa Yên Ninh : ”diêm vương? Thôi được rồi hoàng thượng mau cho người đưa nó về nghỉ ngơi và truyền thái y cho nó”

Chu Nguyên Chương : ”người đâu mau đưa Thường Phi về tẩm cung, và truyền thái y”

Người hầu : ”dạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”có phải nàng cho người xử ả không?”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thượng minh giám thần thiếp không biết gì cả?”

Chu Nguyên Chương : ”ừ trẫm tin nàng mà chỉ là Thường Phi nói là Do Diêm Vương phạt, ta thấy lạ, ta cho là có kẻ giả thần giả thánh”

Hoài An :" Hoàng thượng, nương nương không phải là người lòng dạ hẹp hòi, ghi hận chuyện nhỏ này đâu. Với lại chúng thần thường xuyên kề cận bên cạnh người lên chúng thần biết người không thể nào cho người đi làm chuyện này được. Người đột nhiên hỏi vậy, nương nương sẽ buồn đó

Hòa Yên Ninh :" Hoài An, không được vô lễ"

Chu Nguyên Chương :" Không sao, Nó nói đúng mà. Trẫm nghĩ thôi cũng biết, với tánh của nàng, nàng không thể làm vậy. Có chăng là người xung quanh nàng giấu nàng làm chuyện này

Hòa Yên Ninh :" Hoàng thượng. Thiếp thấy vui vì người tin tưởng thiếp

Chu Nguyên Chương :" Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà. Nhưng dốt cuộc là ai gây ra truyện này chứ"

Lưu Bá Ôn : ”hoàng thương, vi thần cho rằng người này chỉ vì quan tâm nương nương nên bất Mãn hành vi súc phạm Thường Phi nên mới ra tay, thần cho rằng chuyện này không cần truy cứu, đây cũng xem như bài học nhớ đời cho Thường Phi”

Chu Nguyên Chương : ”khanh nói cũng phải vậy chuyện này không truy cứu nữa. Yên Ninh à, nàng rất được lòng người đó. Hoài An mới tới, tuổi còn rất trẻ mà đã tôn kính nàng như vậy rồi. Điều này chứng tỏ nàng sống rất tình cảm, hiền lành và rất dễ gần

Hòa Yên Ninh cười :" Ngài nói vậy để thiếp vui. đúng không?

Chu Nguyên Chương :" Không phải, trẫm chỉ nói theo những gì trẫm hiểu và để mắt trong mấy ngày qua thôi

Đàm Phong :" Phụ hoàng nói đúng. Chúng con cũng thấy được mẹ là người sống nội tâm và rất tình cảm. trân trọng những người xung quanh mình... Đây là điều mà chúng con lên học tập ở mẹ

Hòa Yên Ninh :" Đa tạ, đa tạ Hoàng thượng và mọi người rất nhiều

Hoài An :" Nương nương, người phải hứa với chúng con. Dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, người phải mạnh mẽ, kiên cường, dũng cảm và tuyệt đối đừng từ bỏ hy vọng

Như Song :" Hoài An nói đúng đó. Hy vọng giúp ta có sức mạnh, có động lực, tự tin vượt qua khó khân vì có câu đi rồi sẽ đến

Sala :" Lửa thử vàng, dan nan thử sức. Càng rơi vào khó khăn, chúng ta càng phải kiên cường vượt qua. Sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn mưa, cầu vồng sẽ xuất hiện

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.