Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta chưa say

Tiểu thuyết gốc · 5682 chữ

Hòa Yên Ninh sụt sùi nói :" Được, ta hứa với mọi người. Cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta sẽ can đảm đối mặt, tuyệt đối không bỏ cuộc

Lâm Anh Tuấn :" Nghĩa tẩu, người sống nội tâm là người như thế nào?

Đàn Phong cười :" Câu trả lời này, ta dành cơ hội cho Kim Ngân và Hoài An

Hoài An : Ở Đại Minh, mọi người đều xa lạ và không hiểu người sống nô\ội tâm là người như thế nào? nhưng ở Nữ Nhi Quốc, hầu như họ đều hiểu

Thực chất, sống nội tâm chỉ là một trong năm tính cách điển hình đặc trưng của con người

Người sống nội tâm cũng không hẳn là người ít giao tiếp hay khép kín, mà là người không để cảm xúc của mình lộ ra bên ngoài

Người sống nội tâm hay hướng nội vẫn luôn thích trò truyện. Họ vẫn thường ngày tâm sư với bạn bè hay người thân trong gia đình, tuy nhiên họ chỉ thích nói tới những vấn đề bản thân quan tâm hoặc yêu thích, và khi được nói đúng chuyện của họ, thì họ có thể sẽ nói rất nhiều. Vì tính cách hướng nội lại trầm tính lên họ thường hay ở một mình vả rât hay suy nghĩ về những chuyện xảy ra với họ hoặc xung quanh họ. Và họ hay cười nhưng lại rất dễ buồn và hay khóc. khi yêu họ thường yêu hết lòng.

Người sống nội tâm sở hữu kỹ năng xã hôi rất đặc biệt Họ chính là những người rất nổi trội trong những mối quan hệ hoặc trò chuyện một - một.

Họ sẽ để lại ấn tượng với người đối diện rất sâu đậm, hơn hẳn những người bình thường, Sự hướng nội của họ chỉ được chứng minh hoặc nhận biết khi đặt họ vào một nhóm lớn đông người.

Những người sống nội tâm có một năng lực đặc biệt, có những thế mạnh độc đáo, bao gồm một trí tưởng tượng rộng lớn, nhạy cảm với mọi người xung quanh, có tính độc lập và mãnh liệt, xuy nghĩ xâu sắc và sáng tạo, tư duy khác biệt

Mọi người đều nói :" Hoài An phân tích giỏi quá

Hà Như Song : Ta hiểu rồi Sống nội tâm là sống theo cách hướng cảm xúc vào bên trong, ít khi hoặc không chia sẻ, để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Người sống nội tâm thường ít nói bởi đơn giản họ chỉ bộc lộ ra những điều gì mà họ thực sự cảm thấy có ý nghĩa và cần thiết

Lưu Bá Ôn nghe vậy liền nhớ tới A Tú rồi nghĩ :" Có phải A Tú cũng vậy không?"

Hòa Yên Ninh nghĩ :" Đúng là rất giống với tâm trạng của ta, Hoài An thật thông minh

Tô Na :" Phụng phi Nương nương...........Hoài An phân tích đúng tâm trạng của nương nương lên nương nương không còn gì để nói rồi phải không?

Đàn Phong :" Tô Na, ngươi im đi

Tần Lý :" Phụng phi nương nương, Tô Na nhà thần tính tình thô lỗ, xin người thứ lỗi

Hòa Yên Ninh :" Không sao, ta không để tâm đâu"

Kim Ngân :" Thảo nào lúc muội, nhị tỷ và Kim Chi đại tế tư tắm cho nương nương, nương nương có tâm sự với thần là buông tay khi người đó

Hòa Yên Ninh ngăn lại :" Kim Ngăn, cô không lên nói"

Chu Nguyên Chương :" Yên Ninh nói gì?"

Kim Ngân :" Dạ... dạ.. chỉ là mấy chuyện của phụ nữ thôi

...............

hôm sau tại đám tang của Chu Thiên Bá

Sala : ”Ông Thông gia xin đừng quá đau buồn”

Chu Nguyên Chương : ”ta đã mất nhiều đứa con lắm rồi, ta quả thật không muốn mất thêm đứa nào”

Sala : ”ta hiểu, vì ta cũng mất đi một đứa con là Đàn Hoa”

Chu Nguyên Chương : ”về chuyện Đàn Hoa Ta cũng có nghe, hoàn cảnh cũng tương tự Chu Sản”

Đàn Phong : ”Phụ Hoàng đừng quá đau lòng”

Chu Nguyên Chương : ”cám ơn con Đàn Phong, con cùng đừng quá sức, cẩn thận thai nhi trong bụng”

Chu Cao Túc : ”hoàng Tổ phụ, Lục Hoàng Thúc lợi hại lắm sao”

Chu Đệ : ”phải đó Túc Nhi, Lục Hoàng Thúc của con rất lợi hại, cảnh giới đã tới nhân kiếm hợp nhất, tụ khí thành kiếm, ngự kiếm phi hành”

Chu Cao Túc : ”thật lợi hại, thế nghĩa là con còn Ngũ hoàng Thúc, giờ thúc ấy ở đâu?”

Chu Đệ : ”Ngũ Hoàng Thúc?, nói ta mới nhớ, phụ hoàng từ nhỏ con và Các Hoàng Huynh cùng Các Hoàng đệ, Hoàng muội có hỏi về Ngũ hoàng đệ nhưng người không nói cho con”

Chu Nguyên Chương : ”về Ngũ Hoàng Đệ của con à? lúc đó con còn quá nhỏ, nên có những chuyện trẫm không tiện cho con biết, bây giờ con đã trưởng thành để khi hết tang sự, trẫm sẽ nói với con”

Chu Đệ : ”dạ phụ hoàng”

Chu Nguyên Chương : ”Lưu Bá Ôn, khanh đi nghỉ ngơi đi, trẫm thấy mấy hôm rồi khanh không ngủ đó”

Lưu Bá Ôn : ”hoàng thượng không cần lo cho thần, thần vẫn chịu đựng được"

Chu Đệ : “Quốc Sư, ngài nên nghỉ ngơi đi, đừng lao lực quá”

Lưu Bá Ôn : ”nếu vậy vi thần xin phép cáo lui”

Chu Nguyên Chương : ”ừ khanh đi đi”

Sala : ”Lưu Quốc Sư quả thật là vì Đại Minh Triều mà mất ăn mất ngủ”

Chu Đệ : ”Đại Minh ta may mắn có được vị quốc sư vì dân vì nước này, đây là phúc của nước nhà”

Sala : ”chỉ mong Lưu Quốc sư, đừng lao lực quá mà qua đời, sẽ là tổn thất lớn”

Chu Nguyên Chương : ”bà thông gia nói phải, từ lúc Yên Ninh gặp chuyện khanh ấy hầu như gánh hết mọi áp lực của trẫm”

Đàn Phong : ”phụ hoàng xin đừng đẩy hết chuyện cho Lưu Quốc Sư, hãy để chúng con chia sẽ cùng người”

Chu Nguyên Chương : ”vậy đa tạ mọi người, Đệ Nhi con đã thích nghi được việc xử lý triều chính chưa, có cần ta triệu Doãn Văn về hỗ trợ con không?”

Chu Đệ : ”Trong Triều còn có các Hoàng Đệ hỗ trợ cho con”

Từ Đạt : ”hoàng Thượng xin yên tâm Trong triều Trung thần không ít”

Bạch Ngọc Kiệt : ”khởi bẩm hoàng thượng, hiện này anh hùng thiên hạ đồng ý hỗ trợ cho Triều đình chống lại nạn thây ma”

Chu Nguyên Chương : ”Bạch Khanh gia, đã vất vả rồi”

Bạch Ngọc Kiệt : ”đây là trách nhiệm của Chúng thần”

Chu Nguyên Chương : ”trong khi Hồ Khải Loạn Triều Bạch Khanh gia vẫn đứng về phía bá tánh không ham quyền lợi quả thật có thể So Với Bao Thanh Thiên Thời Tống”

Bạch Ngọc Kiệt : ”hoàng thượng quá khen, có thể được so với Bao Thanh Thiên thời tống, đây là phúc của vi thần”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm ban cho khanh thượng phương bảo kiếm tiền trảm hậu tấu”

Bạch Ngọc Kiệt : ”tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Lạc Sinh khanh có công tìm kiếm Thần Chiếu Kinh muốn ban thưởng gì?”

Lạc Sinh : “bẩm hoàng thượng, Thảo Dân vốn quen với du hành, nên dám xin hoàng thượng cho thảo dân một đạo thánh chỉ”

Chu Nguyên Chương : ”thánh chỉ, ngươi muốn điều gì?”

Lạc Sinh : ”thảo dân chuyên đi vào hiểm vực và những khu biên giới nên muốn hoàng thượng cho phép để thảo dân có thể tự do đi lại ở các vùng biên giới tìm kiếm thiên tài địa bảo, giúp ích cho việc hàng yêu phục ma”

Chu Nguyên Chương : ”được trẫm ban cho người đạo thánh chỉ này”

Lạc Sinh : ”ta hoàng thượng, thần có một khúc phổ Tam Viên Bát Quái Quyết, là cách ghi nhớ cách bày trận phục ma hàng yêu,  thảo dân nghĩ sẽ cho ích cho Hoàng Thượng”

Chu Nguyên Chương : ”nói ta nghe thử”

Lạc Sinh : ”Càn kim đế - thiết lý quái như khai

Khảm tình gian - thủy thủy hưu trụ tù

Ngừng Sinh tấn - quái cấn thổ vi sơn

Chấn - vi lôi sấm khởi rền vang - mộc thương nan...

Đỗ Tiềm khiêm nhu - hạ mộc

Tốn Hỏa Cảnh – thượng Ly tác Vũ côn,

Hư Khôn Tử thổ - trường địa mẫu

Hiển khẩu Kinh Đoài - thiệt kim hôn.

Bát môn tàng trú mọi huyền cơ Tiên,

Chu Nguyên Chương : ”có nghĩa gì”

Lạc Sinh : ”Tam Viên Bát Quái Quyết là ca khúc được viết về học thuật của Tam Viên Phái dựa trên lý luận Bát Quái để tạo ra bát môn, bát trạng, bát lượng trong vạn vật. Bát môn là 8 cửa trong bát trận đồ mà chúng ta vẫn hay nghe Khổng Minh sử dụng để vây hãm quân địch. Bao gồm: Hưu - Sanh - Thương - Đỗ - Cảnh - Tử - Kinh - Khai. Bát trạng là 8 trạng thái để suy đoán diễn biến của sự việc trong độn thuật. Bát lượng là 8 đại lượng để đo lường tính toán sự cát hung trong độn thuật. Tam Viên là học thuật của tổ Việt được lưu truyền đến nay cho hậu thế kế thừa và phát triển”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm đã nhớ rồi”

Lạc Sinh : ”thảo dân xin cáo lui”

một thái giám vào báo : ”bẩm hoàng thượng Trương Chân nhân phái Võ Đang cầu kiến”

Chu Nguyên Chương : ”Quân Bảo, Mau mờl”

Trương Tam Phong : ”vô lượng thiên tôn bần đạo võ Đang Trương Tam Phong khấu kiến hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương : ”Quân Bảo miễn lễ, đệ chịu tới gặp trẫm, trẫm thật có chút bất ngờ”

Từ Đạt : ”Nhị Ca, huynh đã quay lại rồi sao”

Trương Tam Phong : ”vô lượng thiên tôn, hoàng thượng chuyện đã qua xin đừng chấp nhất, nay bần đạo tới đây, để tặng cửu hoàng xà Tửu, và dưỡng mệnh trường sinh quyết cho Phụng Phi Nương nương, nó có tác dụng dưỡng thương rất hiệu quả”

Từ Đạt : ”Nhị Ca huynh không ở lại triều đình sao?”

Trương Tam Phong : ”bần đạo truy cầu đại đạo, không muốn xen vào chuyện hồng trần, vô tình cứu Đại Tế Tư, biết được hoàng thượng vì chuyện xưa mà giữ mãi trong lòng, nên bần đạo tới đây để giải nốt mối ân oán đó, chuyện cũ bận đạo đã không còn giữ trong lòng, mong hoàng thượng đừng để tâm hãy dành tâm, mà vì thiên hạ chúng sanh, nếu có thể hãy chiếu cố cho đám đệ tử của bần đạo ở võ đang như vậy là được rồi”

Chu Nguyên Chương : ”được ta hứa với đệ”

Trương Tam Phong : ”an oán đã giải bần đạo xin cáo từ”

Từ Đạt : ”Nhị ca, huynh đi thật sao, đệ còn muốn uống cùng huynh thật đã”

Trương Tam Phong : ”Từ thí chủ quá lời, bần đạo đã xuất gia nên không còn uống rượu, nếu Từ thí chủ có nhã hứng thì cứ tới võ đang tìm bần đạo”

Từ Đạt : ”được, đệ nhất định sẽ tới”

Chu Nguyên Chương : ”khi có thời gian trẫm nhất định sẽ tới”

Trương Tam Phong : ”được nếu vậy bần đạo sẵn sàng cung nghênh thánh giá, bần đạo xin cáo lui”

Chu Đệ : ”Trương Chân nhân, ông không thể ở lại trợ giúp ta sao?”

Trương Tam Phong : ”giúp cho triều đình đâu cần phải ở hoàng cung, ta giúp là thiên hạ chúng sanh, hiện nay thiên họa khắp nơi, ta chỉ góp một phần sức mọn cho bá tánh mà thôi”

Chu Cao Túc : ”Trương Chân Nhân, đánh nhau không nếu ta thắng ngài phải ở lại trợ giúp phụ thân ta, nếu ta thua ngài phải ở lại trợ giúp nội tổ mẫu của ta”

Trương Tam Phong : ”vị tiểu thí chủ này thật vui tính, bần đạo vẫn là không nhận cược”

Chu Cao Túc : ”thôi mà Trương Chân Nhân ở lại đây chơi với cháu đi”

Trương Tam Phong : ”nếu tiểu thí chủ có nhã hứng thì có thể tới võ đang, bần đạo xin cáo từ”

Chu Đệ : ”nếu vậy ta không miễn cương Trương Chân Nhân, người đâu tiễn Trương Chân Nhân”

Trương Tam Phong : ”vô lượng thiên tôn, bần đạo xin cáo từ”

sau khi Trương Tam Phong đi, Chu Nguyên Chương và Từ Đạt không ngừng cảm thán : ”huynh đệ ngày xưa kẻ chết kẻ xuất gia, không còn cơ hôi uống cho đã rồi”

Sala: ”ông thông gia, Trung Sơn Vương đừng quá buồn, Trương chân nhân vẫn còn sống là tốt lắm rồi”

Cao Bân : ”nhìn Trương Tam Phong ta nhớ tới một bài hát”

Chu Nguyên Chương : ”là bài gì đây’

Cao Bân : ”Lòng sân si từ naу trút xuống, giờ sám hối thật tâm lạу Phật.

Ɓởi dĩ vãng mộng du ái bi hồng trần là mâу khói.

Đường chân tu giờ đâу bước đến cùng chính tâm gạt đi hận thù

Lòng ái ngã chìm sâu ánh vô minh kia vào quên lãng

Mang từ bi bước qua càn khôn, từ đâу buông đi buồn vui

Vọng tâm giờ đâу thoát qua trần ái, thề tâm vững tiến.

Gạt hết ái lу sầu bi chấp niệm.

Hết những sân đoạn trong ái tình.

Ta bước đi trong lòng nguуện vững tâm.

Thoát kiếp ta vượt lên Ɲiết Ɓàn.

Hóa chánh tâm cùng muôn vạn vật.

Ɓuông xuống hết chấp niệm là giác ngộ.

Vì уêu thương mà ta gánh lẫу, mọi sân si cùng với hận thù.

Ɲiệm tâm kinh vượt qua khó khăn gian nan và thử thách.

Đường chân tu giờ đâу bước đến cùng chính tâm gạt đi hận thù

Lòng ái ngã chìm sâu ánh vô minh kia vào quên lãng

Mang từ bi bước qua càn khôn, từ đâу buông đi buồn vui

Vọng tâm giờ đâу thoát qua trần ái, thề tâm vững tiến.

Gạt hết ái lу sầu bi chấp niệm.

Hết những sân đoạn trong ái tình.

Ta bước đi trong lòng nguуện vững tâm.

Thoát kiếp ta vượt lên Ɲiết Ɓàn.

Hóa chánh tâm cùng muôn vạn vật.

Ɓuông xuống hết chấp niệm là giác ngộ.”

(Buông Xuống hết chấp niệm là giác ngộ - Anh Duy)

Sala : ”không ngờ Vương hậu của ta hát lại hay vậy đó”

Cao Bần : ”bà có thể không thể gọi ta là vương hậu không”

Sala : ”tại sao?”

Cao Bân : ”bà Không gọi thì ta không chạy”

Sala cười : ”được được ta không làm khó ông, ông thông gia xin hãy nhìn thấu, buông hết chấp niệm”

Chu Nguyên Chương : ”bà thông gia nói phải, thôi kê nó, Đệ Nhi nơi này giao cho con Từ Đạt đi theo trẫm, huynh đệ chúng ta hôm nay phải uống cho thật say"

Từ Đạt  : ”hoàng thượng hiện nay kẻ xấu khắp mọi nơi, không nên uống say”

Chu Nguyên Chương : ”thật là mất hứng, đúng rồi Từ Đạt Khanh cho người tới Nam Vu Lý điều Tra hành tung của Thất Công Chúa Cho Trẫm”

Chu Đệ : ”Phụ hoàng xin bình tĩnh, Nam Vu Lý có bức tường lửa, muốn tìm Thất Công Chúa thì phải vượt qua được nó, nên chúng ta phải cân nhắc kỹ phái ai đi”

Chu  Nguyên Chương : ”khốn kiếp không phải nể tình Yên Ninh thì trẫm phát binh san bằng Nam Vu Lý lần nữa rồi”

Sala : ”ông thông gia hãy bình tĩnh”

Chu Nguyên Chương : ”ta mệt rồi, Đệ Nhi con ở đây, Từ Đạt vào làm vài ly với trẫm”

Từ Đạt : ”dạ hoàng thượng”

Chu Đệ : ”Túc Nhi con đi theo âm thầm chú ý Hoàng Tổ Phụ đừng để người uống say”

Chu Cao Túc : ”dạ phụ thân”

Sala : ”Kim Ngân khanh đi cùng Túc Nhi chú ý bọn họ giúp ta, Tô Na ở đây hỗ trợ cho Đệ nhi"

Kim Ngân, Tô Na : ”dạ nữ vương”

....................

lúc này tại tẩm cung của Hòa Yên Ninh, bây giờ là Số Trân,  Kim Chi, cùng Lâm Anh Tuấn

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi, là con phải không?”

Lâm Anh Tuấn : ”mẫu thân nói gì con không hiểu?”

Hòa Yên Ninh : ”mau nói thật với ta kẻ giả làm Hắc Bạch Vô Thường có phải con không?”

Lâm Anh Tuấn  : ”oan ức quá, con không biết gì cả"

Hòa Yên Ninh : ”đừng qua mặt ta, ta không biết con dùng cách gì để đột nhập vào tẩm cung của Ngọc Thi và thuận lợi tiến hành dọa nó, nhưng kẻ làm ra hành vi này, chứng tỏ hắn chứng kiến ta bị nó sỷ nhục, và có sự quan tâm đặt biệt dành cho ta, nên ta khoanh vùng suy luận, Đệ Nhi nó sẽ vì Chu Tiêu mà nhẫn nhịn, Đàn Phong, thì càng không ra tay để trách rắc rối cho Đệ Nhi, Sala thì càng không chấp, Túc Nhi Thì nó càng không thể nghĩ ra chiêu thức tà môn này, kẻ duy nhất ta nghĩ ra chỉ có thể là con, và hơn nữa chính con đưa ra chủ ý dẫn ta ra ngoài dạo, nên  ta càng khẳng đinh là do con làm mau thú thật với ta có phải là do con làm không?”

Lâm Anh Tuấn đổ mồ hôi nghĩ thầm : ”ta cứ nghĩa là không kẻ nào nắm được chứng cứ nhưng không ngờ ta bị phát hiện theo cách này, thật không còn gì để nói” Lâm Anh Tuấn Đành thú nhận : ”không sai là do con làm”

Hòa Yên Ninh : ”ta biết là con vì thương ta, bất mãn với nó, nhưng mong con hãy dừng lại tuy là rất khó để nắm được chứng cứ bắt tội con nhưng nếu Lưu Quốc Sư Vào Cuộc ông ấy có thể gài bẫy con, ta không muốn con mạo hiểm như vậy”

Lâm Anh Tuấn : ”thưa mẫu thân con không sợ cùng lắm, con đưa người về Thủy Cung, con thì sợ gì?”

Hòa Yên Ninh : ”ta hiểu, với bãn lãnh của con, sẽ không sợ, nhưng họ có thể vì điều này mà gây áp lực cho ta và hoàng huynh của con , nên ta muốn con dừng lại đừng làm thế nữa, con trừng trị Ngọc Thi như vậy là đủ rồi”

Lâm Anh Tuấn đang do dự thì Bạch Ngọc Đường Truyền âm : ”huynh đệ, ngươi cứ nghe theo mẹ mình ở bên cạnh bà nhiều hơn, còn ta  thì sẽ âm thầm cho ả biết tay, thế thì ngươi sẽ vô can, mẹ ngươi không có lý do trách được ngươi"

Lâm Anh Tuấn dùng thần thức trả lời : ”nhưng nếu vậy sẽ liên lụy mẹ ta”

Bạch Ngọc Đường : ”nếu bại lộ một mình ta gánh hết, ta không tin chúng bắt được ta”

Lâm Anh Tuấn : ”huynh đệ nếu làm vậy thiệt thòi cho ngươi"

Bạch Ngọc Đường : ”chỉ cần ngươi và Tuấn Kiệt giữ lời hứa chiếu cố tộc loại của ta, tiểu gia ta chịu tổn thất danh dự một chút cũng chả sao”

Lâm Anh Tuấn : ”không được, ta không nỡ”

Bạch Ngọc Đường : ”mẹ kiếp, nhà ngươi yêu ta à? nam nhi gì mà không dứt khoát như nữ nhân thế, tiểu gia ta không sợ thì ngươi sợ gì?”

Lâm Anh Tuấn : ”được là ngươi muốn thế đó, nếu có chuyện gì thì đừng trách ta”

Bạch Ngọc Đường : ”yên tâm, có chuyện một mình ta gánh hết”

Lâm Anh Tuấn : ”ta hiểu rồi”

rồi cậu nói với Hòa Yên Ninh : ”vâng thưa mẹ, con đã biết”

Hòa Yên Ninh : ”đa tạ con, đã hiểu cho ta”

....................

Lúc Này Bạch Ma Nữ đang hấp thụ ma khí của Thiên Ma,

Thiếc Tố Nhi : ”hoàng tổ mẫu, người cảm thấy thế nào?”

Bạch Ma Nữ : ”cảm giác rất tốt, chỉ là ma khí của thiên ma quá thuần, nên ta chưa chuyển hóa ngay hoàn toàn được”

Thiếc Tố Nhi : “người cứ từ từ hấp thụ, con sẽ canh chừng mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ người xuất quan mà thôi”

Bạch Ma Nữ : ”Tốt lắm”

.....................

tại phòng Lưu Bá Ôn, mấy ngày rồi ông không ngủ, bây giờ ông nhanh chóng ngủ thật sâu

trong mộng ông nghe một giọng nói : ”Cha Thiên Vong, Cha Thiên Vong”

Lưu Bá Ôn : ”A Lý là con dùng dĩ mộng tùy tâm liên lạc với ta sao?"

A Lý : ”dạ, con đang ở phủ Quốc Sư, Cha Thiên Vong người đang ở đâu?”

Lưu Bá Ôn : “ta biết rồi, con cứ ở đó đợi ta”

A Lý : ”dạ”

...................

Tai phủ quốc Sư

Tanh  Ninh : ”ta nói nè A Lý, đệ nghĩ chừng nào Quốc sư tới gặp chúng ta”

A Lý : ”đệ nghe nói Phụng Phi Nương Nương bị thương nên chắc Cha Thiên Vong đang vì Triều Đình mà mất ăn mất ngủ có lẽ chúng ta phải chờ thêm"

Tanh Ninh : ”lại phải chờ, thật phiền phức ước gì ta có thất thập nhị biến của Tôn Ngộ Không”

A Lý : ”được rồi tỷ đừng than nữa có được không, đệ cũng muốn gặp cha Thiên Vong lắm”

Tanh Ninh : ”haizz”

.................

nhóm người Chu Đệ sau khi sử xong đám tang, mệt mỏi về phong nghỉ ngơi

Chu Đệ đi xem Chu Nguyên Chương thì thấy Chu Nguyên Chương và Từ Đạt Đã say mất, lại còn ca hát : ”Lâu lâu lâu người ta mới nhậu 1 lần

Lâu lâu lâu người ta mới nhậu 1 lần

Nhậu một lần cho hết Lu luôn

Nhậu một lần cho hết Lu luôn

Bao nhiêu đây thì đâu có nhầm nhòa gì

Bao nhiêu đây thì đâu có nhầm nhòa gì

Ngồi trong bàn không uống ai coi

Ngồi trong bàn không uống ai coi”

Chu Nguyên Chương : ”Trẫm còn uống được, mang rượu ra đây”

Từ Đạt : ”đúng đúng mang rượu ra đây”

Chu Đệ nhìn xung quanh thì Chu Cao Túc và Kim Ngân canh chừng thì không hiểu lăn ra ngủ mất, cậu đánh thức Kim Ngân : ”Kim Ngân dậy đi”

Kim Ngân : ”hả? thái tử có chuyện gì?”

Chu Đệ : ”ta bảo ngươi canh chừng sao lại lăn ra ngủ thế?”

Kim Ngân : ”hic là hoàng thượng chuốt rượu thần, tiểu hoàng tử cũng vì thử một ngụm mà bất tỉnh luôn”

Chu Đệ vỗ trán : ”ôi trời ngươi mau đi uống chanh cho tỉnh đi”

Chu Nguyên Chương : ”Đệ Nhi đó hả, tới đúng lúc lại đây uống với ta bọn chúng tửu lượng kém quá, mới có một chút mà bất tỉnh rồi"

Chu Đệ : ”Phụ hoàng người say rồi xin đừng uống nữa”

Chu Nguyên Chương : ”nói nhảm ta chưa say, lại đây uống với ta nhanh lên”

Từ Đạt : ”phải đó thái tử, ta mời cậu một ly”

Chu Đệ : ”tam thúc ông cũng say mất rồi”

Từ Đạt : ”cậu nói nhảm gì vậy ta chưa say” Từ Đạt cầm ly rượu rót ra mời Chu Đệ mà đổ hết lên người

Chu Đệ : ”thật hết cách, tam thúc phụ hoàng con đắc tội”

cậu lập tức điểm huyệt Chu Nguyên Chương và Từ Đạt : ”người đâu, đưa Trung sơn Vương và Hoàng Thượng về phòng nghỉ ngơi”

Người hầu : “dạ"

Chu Đệ ẵm Chu Cao Túc lên : ”tên tiểu tử này bị Phụ Hoàng dụ mất, thật sai lầm khi bảo nó canh chừng, Ngự Lâm Quân tăng cường bảo vệ khu vực này đảm bảo sự an toàn cho Trung Sơn Vương và Hoàng Thượng, Bạch Ngọc Đường nơi này giao cho ngươi”

Bạch Ngọc Đường : ”Thái tử cứ yên tâm có ta ở đây không ai làm hại được họ đâu”

Chu Đệ ẵm Chu Cao Túc Về Phòng Của Hòa Yên Ninh

Đàn Phong Lúc này do mang thai nên mệt mỏi về phòng ngủ trước

Tô Na Và Tần Lý phụ trách an toàn cho cô

Sala Thì tới thăm Hòa Yên Ninh : ”Yên Ninh muội thấy thế nào rồi”

Hòa Yên Ninh  : ”Thần Chiếu Kinh Quả Nhiên Công hiệu, muội cảm thấy tuần sau là muội có thể cử động được rồi”

lúc này Chu Đệ ẵm Chu Cao Túc tới : “tham kiến mẫu hoàng, mẹ”

Sala : ”Đệ nhi, Túc nhi nó sao mà mặt đỏ thế, bị bệnh à?”

Chu Đệ : ”không phải Phụ Hoàng nổi hứng rũ Từ tam thúc uống rượu, con sai Túc nhi canh chừng đừng để phụ hoàng say, nhưng không ngờ nó bị Phụ hoàng dụ làm một ngụm và lăn ra bất tỉnh”

Hòa Yên Ninh cúi mặt cười : ”hoàng thượng cũng thật là..sao lại dụ Túc Nhi uống rượu chứ”

Sala cười : ”con cũng thật là sai ai không sai, sai một đứa trẻ nó làm gì mà đề phòng được chiêu này”

Chu Đệ : ”dạ con biết đây là lỗi của con”

Số Trân : ”không trách hoàng thượng được từ khi xảy ra việc ngài ấy chưa có cơ hội nào uống cho đã”

Lâm Anh Tuấn : ”nghĩa huynh nếu nghĩa phụ có hứng đọ tửu lượng kêu người mời Từ Thúc tới đây đệ chấp hai người bọn họ luôn”

Chu Đệ : ”đệ cũng thật là không cản phụ hoàng còn hùa theo người”

Lâm Anh Tuấn : ”nghĩa huynh yên tâm, đệ ngàn ly không say, nên dù có uống bao nhiêu vẫn đảm bảo an toàn cho họ được, gọi thêm Bạch Huynh thì uống bao nhiêu tùy thích”

Hòa Yên Ninh : ”Lâm Nhi, con thật là.....”

Lâm Anh Tuấn : ”mẫu thân yên tâm, một mình con chấp hết bọn họ”

Hòa Yên Ninh : ””rượu có hại không nên dùng nhiều”

Lâm Anh Tuấn : ”người sai rồi, Nam vô Tửu Như Kỳ Vô Phong”

Hoài An : ”phải đó người sai rồi, đời không rượu cuộc đời vứt đi”

Lâm Anh Tuấn : ”hảo muội muội nói hay lắm, tối nay ta dẫn muội đi uống rượu”

Hoài an : ”được huynh hứa rồi đó”

Lâm Anh Tuấn : ”nghĩa huynh, huynh uống không?”

Chu Đệ : ”tha cho ta đi, tửu lượng của ta không tốt”

Lâm Anh Tuấn : ”huynh kém vậy sao?”

Chu Đệ : ”được được, là đệ lợi hại, ta không bằng, mẫu hoàng Đàn Phong đâu”

Sala : ”nó mệt quá nên ngủ rồi”

Hòa Yên Ninh : ”con để Túc Nhi lại đây, rồi thăm Phong nhi đi, lần sau đừng cho nó đi canh hoàng thượng nữa”

Kim Chi và Số Trân chỉ biết bậc cười

Chu Đệ : ”dạ mẹ, à đúng rồi, mẹ có biết con đường nào vào Nam Vu Lý không?”

Hòa Yên Ninh : ”con hỏi làm gì?”

Chu Đệ : ”con muốn cho người theo dõi điều tra hành tung của Thất Công chúa, vì Con không tin tưởng Tố Nhi, nghe quần thần nói từ lúc nó vào triều Doãn Văn Chẳng khác gì với Trụ Vương”

Hòa Yên Ninh : ”Ngoài hàng băng khướp hỏa để vào Vô ảnh cốc ra,  có lẽ có thêm nhiều con đừng bí mật dẫn vào đó. Nhưng đã rất lâu nên ta không còn nhớ. với lại không chừng chúng đề phòng ta nên cho làm thêm nhiều con đường bí mật cúng thần trú dẫn vào đó

Lâm Anh Tuấn : ”nghĩa huynh nếu muốn theo dõi thì ngày mai để đệ và Bạch Ngọc Đường gặp phụ hoàng”

Chu Đệ : ”cho ta biết trước không được à?”

Lâm Anh Tuấn : ”bí mật, nói sớm mất hay”

Chu Đệ : ”được, ngày mai ta dẫn hai người đi gặp phụ hoàng”

....................

Tối đó, Lâm Anh Tuấn dẫn theo Hoài An đi tìm Bạch Ngọc Đường uống rượu

Hoài An : ”Lâm Đại ca, huynh biết biến hình à, dạy cho muội đi”

Lâm Anh Tuấn : ”ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta dạy, chỉ là có một số thứ muội có biết thì giữ bí mật cho ta”

Hoài An : ”huynh cứ yên tâm”

Bạch Ngọc Đường : ”Lâm Huynh hôm nay có nhã hứng dẫn theo tiểu nha đầu này à”

Hoài An : ”Bạch Đại ca đừng xem thường ta, ta chấp huynh một vò rượu”

Bạch Ngọc Đường : ”tiểu nha đầu tự tin quá nhỉ, thế ta với mi cá cược không, kẻ nào thua phải làm cho kẻ thắng 3 yêu cầu"

Hoài An : ”ta sợ huynh sao?”

Bạch Ngọc Đường : ”can đảm lắm”

Lâm Anh Tuấn : ”hắn là Bạch Thử Tinh muội đấu không lại hắn đâu”

Hoài An : ”cái gì? Bạch huynh dám lừa ta"

Bạch Ngọc Đường : ”này là tiểu nha đầu mi không biết sống chết, xem thường ta chứ ta lừa mi hồi nào?”

Hoài An : ”dám chơi dám chịu, cá thì cá ta sợ gì?”

Bạch Ngọc Đường : ”được lắm, là nha đầu ngươi nói đó, đừng trách ca ca ỷ lớn hiếp nhỏ"

Hoài An : ”không thèm ta sẽ đánh bại huynh”

Lâm Anh Tuấn : ”Bạch huynh ngày mai cùng ta gặp phụ hoàng”

Bạch Ngọc Đường : ”biết rồi, ta đã nghe cậu và ca ca cậu nói"

Lâm Anh Tuấn : ”vậy ta không nhiều lời, uống”

Thế là Bạch Ngọc Đường, Lâm Anh Tuấn cùng Hoài An ngồi trên mái nhà uống

....................

hôm sau:

Chu Nguyên Chương tỉnh giấc : ”đau đầu quá”

một thái giám : ”hoàng thượng xin bảo trọng Long Thể”

Chu Nguyên Chương : ”ta nằm bao lâu rồi”

thái giám : ”đã năm canh giờ rồi thưa hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương vương vai, vận động : ”lâu rồi trẫm không uống đã như vậy, tên Từ Đạt đó sao rồi?”

thái giám : ”bẩm Trung Sơn Vương tỉnh sớm hơn người hiện đã hồi phủ rồi”

Chu Nguyên Chương : ”uhm ngươi lui ra Trẫm vận động một chút”

một thái giám khác : ”hoàng Thượng thái tử cùng Lâm nguyên soái, và Bạch hộ vệ cầu kiến”

Chu Nguyên Chương : ”cho chúng vào”

Chu Đệ : ”tham kiến phụ hoàng”

Bạch Ngọc Đường, Lâm Anh Tuấn :”tham kiến hoàng thượng"

Chu Nguyên Chương : ”miễn lễ, ba đứa tìm ta có việc gì?”

Chu Đệ : ”Anh Tuấn và Ngọc Đường có cách theo dõi Thất công chúa”

Chu Nguyên Chương : ”mau nói”

Lâm Anh Tuấn : ”xin nghĩa phụ cho lui tả hữu"

Chu Nguyên Chương : ”các ngươi ra ngoài hết, được rồi nói đi”

Lâm Anh Tuấn : ”Bạch huynh bản thể vốn là Bạch Thử Tinh huynh ấy có cách”

Bạch Ngọc Đường : ”thần có miếng ngọc bội, chỉ cần hoàng thượng cầm lấy đọc thần chú thì có thể liên kết với thần thức của thần, khi đó tộc loại của thần có thể nhìn thấy gì và nghe thì thì người cũng có thể nghe"

Chu Nguyên Chương : ”ồ, vậy nói ta nghe”

Bạch Ngọc Đượng đưa cho Chu Nguyên Chương và Chu Đệ mỗi người một miếng ngọc bội : ”thần chú là Thiện ác chung hữu báo

Thiên đạo hảo luân hồi

Bất tình đài đầu khán

thương thiên nhi qua thuỳ”

Chu Nguyên Chương và Chu Đệ  niệm thử thần chú : ”Thiện ác chung hữu báo

Thiên đạo hảo luân hồi

Bất tình đài đầu khán

thương thiên nhi qua thuỳ”

Bạch Ngọc Đường điều Động tộc loại ở địa khu Nam Vu Lý, Chu Nguyên Chương ngạc nhiên : “đây là?"

Chu Đệ : ”đây là khung cảnh ở Nam Vu Lý”

Bạch Ngọc Đường : ”đúng vậy, thất công chúa dù có thông minh cỡ nào cũng không thể nào ngờ kẻ theo dõi ả lại là một con chuột, và hơn nữa, chuột là loài vô cùng nhiều, nên không sợ bị mất manh mối"

Chu Nguyên Chương : ”hảo, tốt lắm ta giao cho ngươi thành thống lĩnh chỉ huy đội giám sát"

Bạch Ngọc Đường : ”hoàng thượng không nên, hãy để thần là vũ khí bí mật khiến kẻ địch không thể phòng”

Chu Nguyên Chuong :” khanh nói cũng đúng, được ta sẽ giứ bí mật về hai khanh”

Lâm Anh Tuấn, Bạch Ngọc Đường : ”tạ hoàng thượng”

Chu Nguyên Chương :” từ giờ Bạch Ngọc Đường khanh sẽ ở bên cạnh trẫm giúp trẫm giám sát xung quanh”

Bạch Ngọc Đường : ”rõ, có người tới”

Tử Vũ bước vào : ”Tử Vũ tham kiến hoàn thượng”

Chu Nguyên Chương : ”hảo, ngươi về đúng lúc, nghỉ ngơi rồi trở lại công việc”

Chu Đệ : ”tốt quá, có Bạch Ngọc Đường và Tử Vũ Thúc thì an toàn của phụ hoàng đảm bảo hơn rồi”

Chu Nguyên Chương : ”con nói đúng,lần này làm phiền hai khanh”

Bạch Ngọc Đường, Tử Vũ : ”rõ”

Lâm Anh Tuấn : ”nghĩa phụ, con không quấy rầy nữa, con về bảo vệ nghĩa mẫu”

Chu Nguyên Chương : ”ừ con đi đi”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.