Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÔI THẬT SỰ XUYÊN KHÔNG RỒI?

Tiểu thuyết gốc · 1919 chữ

Mở mắt bừng tỉnh.

“Sao nhiều người vây quanh tôi thế này? Ăn mặc kiểu gì thế? Chơi trò đóng phim cổ trang hả trời?”

Hàng chục câu hỏi cô tự đặt ra trong đầu mình, ngơ ngơ ngác ngác đến nỗi bản thân mình ướt sũng cô cũng chẳng hề hay biết. Một cái đánh ngay vào vai, cô đột nhiên giật cả mình. Nàng tự hỏi người con gái đang đứng trước mặt mình sau khi chen chúc hàng người đông cứng kia là ai đây, khóc như thể đứa con nít bị rớt mất kẹo ấy. Cứ thế mà nhào tới ôm thẳng nàng ta, khóc nức nở thế kia:

“Sao muội lại suy nghĩ ba cái trò này chứ hả? Thuyền trôi mất thì tỷ sẽ lại gấp cho muội mà!”

Cái gì? Thuyền gì? Xưng hô cũng lạ thật nhỉ! Đầu óc nàng ta lúc bấy giờ chỉ biết xoay vòng vòng, chẳng hiểu người trước mặt đang nói gì, cuối cùng ngập ngừng cũng thành tiếng:

“Chị là ai thế?”

“Chị? Ta là tỷ tỷ của muội mà, Giai Giai. Muội không nhận ra ta sao?”

Một cái lắc đầu nhẹ nhàng nhưng lại khiến tiếng khóc đã dừng bỗng nhiên lớn hơn cả lúc nãy.

“Muội theo ta về nhà. Ta sẽ tìm đại phu đến khám cho muội”

“Chị là ai? Sao tôi phải theo chị về? Còn nữa, đây là đâu?”

“Đây là Cố Nam Thành, tỷ là Ngọc Bích, tỷ tỷ của muội mà. Muội đừng dọa ta nữa, theo ta về đi!”

Cố Nam Thành là nơi quỷ quái nào vậy. Lúc này nàng ta mới từ từ hoàn tỉnh lại đầu óc, nhìn xung quanh, nhà cửa trông chẳng khác gì ở mấy bộ phim cổ trang nàng coi đâu. Thấy lạnh lạnh khi gió nhẹ nhàng thổi qua, nàng tự hỏi bản thân mình đang mặc cái gì vậy nè? Ngồi ngơ ra một lát, mà bao nhiêu dòng suy nghĩ cứ thế chảy trong đầu cô thành cả sông cả đại dường.

“Mình nhớ mình bị xe tông thẳng nằm trên đất mà. Chẳng lẽ mình chết rồi sao, đây là cái nơi mọi người vẫn hay gọi là thiên đường à? Sao nhìn có vẻ thiếu “hiện đại” thì phải”

Ngập ngừng từng chữ, nàng hỏi:

“Đây là thiên đường sao?”

“Thiên đường? Thiên đường là nơi nào?”

Không phải thiên đường, nhìn như mấy phim cổ trang thế này, đừng nói mình xuyên không nha. Không thể nào, không thể nào, làm gì có mấy chuyện xuyên không cơ chứ. Họa Y bối rối, chỉ biết tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là mơ, làm gì có chuyện xuyên không trên đời, tưởng như phim hay sao. Và rồi, dòng suy nghĩ kia vô tình bị cắt ngang:

“Được rồi! Muội theo ta về đi, tỷ tìm đại phu khám cho muội, ướt hết cả rồi, muội không lạnh sao?”

Y Y thầm nghĩ nếu thật sự xuyên không, nơi đây lạ nước lạ cái, cô cũng chả quen một ai, chi bằng cứ theo vị tỷ tỷ trước mặt này về trước rồi từ từ tìm hiểu.

Trên đường, bầu không khí im ắng lạ thường, Y Y chỉ lo ngắm nhìn mọi thứ xung quanh như thế được một chuyến tham quan khu quay phim miễn phí vậy. Cảnh vật nơi đây, người đông tấp ngập, hàng nhà mà lại một màu nâu vàng đúng chất cổ trang, điểm tô cho nổi bật là những màu đỏ chiếm hết cái “spotlight”. Hai người dừng chân tại một nơi mà người ta vẫn thường gọi là kỹ viện, vị tỷ tỷ trước mặt nhẹ nhàng bảo Y Y vào trong. Họa Y nói không nên lời:

“Đây...đây…đây là kỹ viện?”

“Đúng rồi, đây là nhà của muội đó, sao còn không vào?”

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng cứ thế theo chị gái mà mình lần đầu quen đi vào kỹ viện. “Đào Hoa Quán” nhìn xung quanh, kỹ viện sao lại ít cô nương thế này, hơi nữa sao nhìn nơi này có vẻ “thiếu sức sống”.

Một khung cảnh hỗn loạn, hai…ba…bốn vị tỷ tỷ khác lại chơi trò vây quanh hỏi chuyện nữa, não cô nàng lại quay mòng mòng.

“Muội làm sao thế, ướt sủng thế này?”

“Để ta đi tìm đại phu cho muội!”

“Chuyện này mà để Dương ma ma biết là xong đời muội ấy”

Ôi! Khung cảnh náo loạn lại tiếp diễn, nhưng lần này chưa được bao lâu thì đã bị ngắt lời:

“Con làm cái trò gì vậy hả, Giai Giai? Mau Mau, lấy khăn lại đây. Ướt hết cả rồi!

Một người phụ nữ trung niên đột nhiên lại ôm nàng, chùm cả quả khăn lên đầu nàng, nàng thẩn thơ nhìn nhưng phần nào cũng cảm nhận được sự quan tâm, chả biết nói gì nàng chỉ có thể ngồi im đấy cho Dương ma ma lấy khăn xoa đầu cho khô tóc. Ngọc Bích lên tiếng:

“Giai Giai chơi thuyền ở gần sông, ai ngờ thuyền giấy trôi đi. Giai Giai vì muốn lấy nên ngã xuống đấy ạ”

Âm thanh giọng của Ngọc Bích quả thật, giọng sao tên vậy. Một âm thanh ấm áp, trong trẻo vô cùng. Một tiếng thở dài từ vị trí người phụ nữ trung niên, Họa Y cũng muốn tự mình giải đáp thắc mắc:

“Người...là ai thế?”

Nghe xong câu, người phụ nữ giật cả mình, quay sang nhìn Ngọc Bích với vẻ mặt như ngàn vạn câu hỏi.

“Ta là mẫu thân của con đây, con không nhớ ta sao?”

Họa Y chỉ biết đáp lại câu hỏi ấy bằng một cái lắc đầu, khiến Dương ma ma tuyệt vọng.

“Đến rồi đến rồi, đại phu đến rồi”

Ngọc Bích nghe vậy, liền bảo Họa Y:

“Giai Giai, mau nằm xuống”

Lúc này, nàng chỉ biết họ mời “bác sĩ” đến khám cho nàng nên cũng chỉ có thể nghe sao làm vậy.

Sau khi khám xong, đại phu cùng các vị tỷ tỷ ra khỏi phòng chỉ để lại Họa Y cùng Ngọc Bích ở lại.

“Tỷ nói tỷ tên gì? Muội đột nhiên quên rồi.”

Cũng biết bắt đầu bắt chước ngữ điệu rồi đấy, Y Y. Nhập gia tùy tục mà!

“Tỷ là Ngọc Bích, còn người khi nãy là mẫu thân của muội, mọi người vẫn thường gọi là Dương ma ma”

Nhìn Họa Y với vẻ mặt còn đầy nghi hoặc, ngỡ ngàng. Ngọc Bích nói tiếp:

“Giai Giai muội là nghĩa nữ của Dương ma ma. Muội là Di Giai, muội còn nhớ không?”

“Di Giai, Giai Giai”

Ngọc Bích nhìn Họa Y mà cười một cách nhẹ nhàng, cứ như thế nhìn đứa bé ngốc mà mình thương yêu được bình an vô sự, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người lại ùa vào phòng, Dương ma ma lên tiếng mở đầu, giọng như thể có cả ngàn tâm sự:

“Đại phu nói bình thường Giai Giai, trí tuệ không linh hoạt, nay bị rơi xuống nước, tránh được Diêm Vương nhưng vẫn chịu tổn thương không ít, có lẽ đã bị mất trí nhớ tạm thời.”

Cái gì cơ? Cái gì mà trí tuệ không linh hoạt, đang nói ta đấy à. Họa Y nghe xong hoang cả mắt, tuy vậy bình tĩnh lại mà suy nghĩ. Hóa ra, cô nàng Di Giai này là một nàng ngốc, nếu ta đã vào thân xác của cô mà cô thì có lẽ “đã lên thiên đường” rồi thì cho ta xin mượn thân xác cô nhé, cho ta một cơ hội làm lại từ đầu ở một thế giới mới đồng thời ta cũng sẽ giúp cô chăm sóc những người mà cô yêu quý, để cô không phải bận tâm.

Dương ma ma lên tiếng chỉ bảo:

“Ngọc Bích, con hãy chăm sóc cho Giai Giai hôm nay. Những người còn lại còn không mau làm việc mình nên làm đi!”

Kết câu bằng một tiếng nạt lớn khiến Họa Y cũng giật mình theo, ai mà có ngờ Dương ma ma tiếp sau đây lại từ từ xoa nhẹ đầu cô.

“Đứa trẻ này sao lại mệnh khổ thế này…”

Kèm theo đó là tiếng thở dài, Dương ma ma cũng từ từ ra khỏi phòng. Họa Y thầm nghĩ, đến cũng đã đến rồi chi bằng bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ tiếc là những ngày tháng sau này nếu nhớ mẹ thì phải làm sao, lúc mẹ hay tin mình ra đi mẹ chắc hẳn vạn tiễn xuyên tâm mất, sau này ai sẽ chăm sóc cho mẹ đây. Lo lắng, tiếc nuối, từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hết cả lên. Ngọc Bích thấy thế chỉ biết ôm lấy ôm để mà dỗ dành:

“Được rồi, có ta đây, có ta đây”

Khóc lớn một trận. Ngọc Bích, người con gái dịu dàng này cưng chiều em gái Giai Giai nhỉ, nàng bảo Y Y ngồi yên trong phòng chờ nàng đi làm chút bánh đem lên.

Một mình một phòng, suy nghĩ cũng nhiều hơn. Họa Y quyết định phải sống tốt ở đây, một là không phụ công ơn của mẹ, hai là không phụ “ánh trăng” kia đã cho mình một cuộc sống mới và còn ba là phải chăm sóc hộ những người thân của Giai Giai vì đã cho cô mượn thân xác này.

Thay xong quần áo, đứng trước gương vàng vàng cô thở dài, muôn trùng thất vọng, rồi lại cố tự an ủi bản thân mình. Thân hình cũng không phải quá mập, chỉ là có chút thịt thôi, này mình mà kiên trì tập thể dục thì có lẽ lấy lại được vóc dáng ngay thôi mà. Ngắm nhìn xung quanh phòng, thò đầu ra ngoài cửa số nhìn thế giới xung quanh, nhìn xuống góc phố trước nhà, cô tự hỏi: “Không phải, thường thì kỹ viện phải náo nhiệt lắm chứ nhỉ, sao nơi đây không mấy đông người thế.” Suy nghĩ thêm lát: “Kỹ viện này nhìn cũng không phải quá tồi tàn, những cô nương ở đây có vẻ cũng ít hơn so với mình tưởng. Tuy điều kiện không tốt lắm, nhưng có Họa Y ta ở đây, nơi đây sẽ là thiên hạ của riêng ta.” Tiếng cười hí hí như thể vớ được vàng, Họa Y luôn muốn có riêng cho mình một sự nghiệp, nay không phải bận việc học, được “niết bàn trùng sinh” cô còn không cố gắng hoàn thành điều mình luôn mong muốn hay sao. “Nhưng trước mắt, nghỉ ngơi xíu đã, từ từ tìm hiểu vậy.” Ây ây, quyết tâm đến thế là cùng nhỉ.

Và thế một người con gái xuyên không về Cố Nam Thành làm nghĩa nữ của một tú bà tại một Đào Hoa Viên - kỹ viện ế khách, nhưng lại có được một vài tỷ tỷ người đầy tình cảm như Ngọc Bích. Haizz, xem ra sắp tới Y Y của chúng ta không chỉ phải tập thể dục để lấy lại vóc dáng của mình mà còn phải “phục hưng” lại kỹ viện tồi tàn này, xây dựng sự nghiệp của riêng mình mà cô hằng mong ước. Không biết cô có làm được không nhỉ?

Bạn đang đọc Tú Bà Đào Hoa Viên sáng tác bởi shinelkt2001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shinelkt2001
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.