Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấm da trâu

Phiên bản Dịch · 1809 chữ

Trong lòng Tiễn Lương phát lạnh, thân thể cố gắng muốn né tránh, lại phát hiện căn bản không kịp.

Một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể làm cho người ta nhìn thấy một tia kiếm quang hiện lên.

Lực lượng cùng phản ứng của Trần Phỉ nhiều nhất chính là tu vi Luyện Nhục Cảnh. Nhưng kiếm pháp lại mạnh, đặc biệt là tu luyện ra kiếm khí, càng làm cho người ta kinh diễm. Nhưng đến vị trí này, cũng đã là cao nhất rồi.

Làm sao còn có thể có một đường kiếm pháp như vậy xuất hiện trên người Trần Phỉ. Loại kiếm pháp này cũng không nên xuất hiện ở loại địa phương Bình Âm Huyện này, cho dù là những thế gia Bình Âm Huyện kia cũng không có khả năng có truyền thừa như vậy.

"Xùy!"

Ngực Tiễn Lương xuất hiện một vết thương xuyên từ trước qua sau, mặc dù không lớn, nhưng thương thế như vậy đã đủ trí mạng. Thế công của Tiễn Lương không tự chủ được yếu bớt, cả người cũng ngã xuống tường, té lên mặt đất.

“Đây là kiếm pháp gì!”

Tiễn Lương gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ, chỉ nhìn thấy Trần Phỉ mặt không chút thay đổi xuất hiện trước mặt Tiễn Lương, một kiếm đâm về phía đầu Tiễn Lương.

"XÌ... Xì xì!"

Ba đạo ám khí đột nhiên từ trong tay áo của Tiễn Lương bay ra, kiếm quang Trần Phỉ xoay chuyển, đánh rơi ám khí, phát hiện Tiễn Lương đang liều mạng chạy về phía xa.

Hai chân Trần Phỉ chớp động, trong vài bước đã đuổi theo thân ảnh Tiễn Lương.

Tiễn Lương cảm giác được động tĩnh phía sau, trong lòng chua xót. Vừa rồi vốn định kéo dài một chút thời gian đã đánh ra ám khí. Không nghĩ tới Trần Phỉ lại hoàn toàn không mắc bẫy, một câu không nói liền muốn giết chết hắn.

Đây đâu phải là quyết đoán mà một tiểu đan sư nên có, quả thực so với một ít lão giang hồ còn ổn thỏa hơn. Dù sao lúc người sắp thắng lợi, khó tránh khỏi sẽ lơi lỏng, thậm chí đắc chí, hết lần này tới lần khác Trần Phỉ không có, hắn chỉ muốn giết người trước.

“Tha cho ta một mạng, có điều kiện gì ngươi cứ việc nói!”

Tiễn Lương lớn tiếng hô, nhưng chờ tới chỉ là một kiếm của Trần Phỉ xuyên qua cổ họng. Tiễn Lương mặc dù muốn cố gắng né tránh, nhưng đã vô lực làm được.

Trần Phỉ rút trường kiếm ra, Tiễn Lương vô lực ngã bên đường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phỉ, trong mắt mang theo oán niệm vô cùng thâm hậu.

Trần Phỉ đối diện, không chút khiếp đảm cùng chần chờ. Kẻ giết người, vĩnh viễn phải giết, đây là triết lý của Trần Phỉ, hắn cũng nhất định sẽ quán triệt triết lý này.

Tiễn Lương còn sống, Trần Phỉ còn không sợ, hiện giờ sắp chết, chỉ là ánh mắt lại có thể làm gì Trần Phỉ!

Tiễn Lương giơ ngón tay lên, chỉ vào Trần Phỉ, tựa hồ muốn nói cái gì đó, cuối cùng đầu vô lực nghiêng sang một bên, hoàn toàn tắt thở.

Trần Phỉ tiến lên, tìm kiếm đồ vật trên người Tiễn Lương.

Thân là một trong những thủ lĩnh của đám sơn phỉ kia, thân gia của Tiễn Lương tuyệt đối không nhỏ. Mà ngoại trừ tiền bạc, Trần Phỉ cũng nổi lên hứng thú rất lớn đối với công pháp Tiễn Lương.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt Trần Phỉ lộ ra vẻ vui mừng, trong tay xuất hiện một tấm da trâu, mặt trên rậm rạp viết rất nhiều văn tự.

Trần Phỉ không khỏi nhớ tới vừa rồi khi Tiễn Lương công kích, mơ hồ vang vọng tiếng sóng biển.

Võ giả, bình thường đều sẽ mang công pháp còn chưa tu hành viên mãn, cất giữ bên mình. Đặt ở nơi khác cũng không yên tâm. Vả lại còn có thể thỉnh thoảng lấy ra lật xem, để gia tăng cảm ngộ, tăng cường tu hành.

Trần Phỉ nhét tấm da trâu vào trong ngực, đang tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Trần Phỉ cúi đầu, khuôn mặt một trận cấp tốc biến hóa, khóe mắt kéo dài, biến thành mắt phượng, trên mặt còn thêm mấy vết thương, đồng thời thân hình lặng yên không một tiếng động, lớn hơn một chút.

“Tam đệ!”

Thanh âm thống khổ vang lên, Lăng Hạn Quân không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trước, Toàn thân Tiễn Lương đầy máu tươi nằm trên mặt đất.

Vừa rồi bọn họ từ trong vây quét phá vây, chia làm mấy đường. Bên này chính là hắn cùng Tiễn Lương cùng nhau, hơn nữa tìm mấy đình viện ẩn nấp.

Nếu có sự cố xảy ra, lập tức hỗ trợ lẫn nhau.

Kết quả Lăng Hạn Quân bên này vừa trốn xong, chợt nghe thấy bên Tiễn Lương truyền đến thanh âm. Đuổi theo xem xét tình hình, liền phát hiện Tiễn Lương đã chết.

Không chết trong tay những nha dịch kia, lại chết ở chỗ này.

“Ta giết ngươi!”

Lăng Hạn Quân cả người điên cuồng, cầm đại đao trong tay, thoáng cái xông về phía Trần Phỉ. Mấy sơn phỉ khác cũng đồng thời chạy về phía Trần Phỉ, tùy thời tiếp ứng Lăng Hạn Quân.

Có thể giết chết Tiễn Lương, tính uy hiếp của Trần Phỉ trong lòng bọn họ đã nâng lên tới cao nhất.

Trần Phỉ lấy đi ngân lượng trong ngực Tiễn Lương, liếc mắt nhìn Lăng Hạn Quân một cái, thân hình chớp động đã chạy về phía xa.

Bản chất, Trần Phỉ chỉ là võ giả Luyện Nhục Cảnh, đối đầu Đoán Cốt Cảnh, vô luận là lực lượng hay là phản ứng, kỳ thật đều kém không ít.

Nếu như không phải thức kiếm pháp Tiên Nhân Chỉ Lộ này, Trần Phỉ muốn giết chết Tiễn Lương, căn bản không có khả năng. Dây dưa, Tiễn Lương đều có thể tiêu hao Trần Phỉ tới chết.

Giờ phút này đối mặt với Lăng Hạn Quân so với Tiễn Lương cường đại hơn, cùng với những sơn phỉ khác bao vây tiêu diệt, đầu Trần Phỉ bị hỏng mới có thể ở chỗ này liều mạng với bọn họ.

“Ở bên kia, đuổi theo!”

Thanh âm nha dịch đột nhiên từ phía sau truyền đến, vẻ mặt Trần Phỉ khẽ động, nghĩ có nên ngăn cản đám sơn phỉ này một chút hay không, đến lúc đó có thể cùng nha dịch vây giết.

Nhưng ngay lập tức, Trần Phỉ liền vứt bỏ ý nghĩ này.

Trước không nói đến giờ phút này Lăng Hạn Quân bi phẫn dị thường, nắm lấy cơ hội, phỏng chừng sẽ liều mạng nguy hiểm bị vây giết cũng sẽ giết Trần Phỉ trước. Chỉ riêng nha dịch kia, bọn họ lại không biết Trần Phỉ, phỏng chừng sẽ coi Trần Phỉ là sơn phỉ, cùng nhau vây quét.

Trần Phỉ hai chân đạp lên mái hiên, ngói không tổn hao gì, Trần Phỉ còn có thể chạy mấy mét. Thân pháp bực này đủ để làm cho hơn chín thành võ giả Đoán Cốt Cảnh xấu hổ.

Giờ phút này đám sơn phỉ đuổi theo phía sau lại càng đuổi càng xa.

Hai mắt Lăng Hạn Quân đỏ bừng, hận không thể xé xác Trần Phỉ, nhưng chỉ có thể nhìn khoảng cách song phương không ngừng kéo ra.

“Chân trời góc biển, ta phải giết ngươi!” Lăng Hạn Quân nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người chạy về phía nơi khác.

Tiếp tục đuổi theo, cũng sẽ không có kết quả gì, ngược lại còn có thể chôn vùi người dưới tay. Lăng Hạn Quân không cam lòng, cũng chỉ có thể nuốt khẩu khí này trước.

Trần Phỉ cảm ứng được khí tức phía sau biến mất, suy nghĩ một lát, rơi vào trong một con hẻm, khuôn mặt rất nhanh biến ảo, đồng thời thân hình thấp bé hơn một chút.

Một lát sau, ở trong một con hẻm khác, Trần Phỉ chạy ra, chạy tới chỗ Lăng Hạn Quân biến mất.

Đám sơn phỉ này không diệt, Bình Âm Huyện tuyệt đối sẽ không bình tĩnh. Trần Phỉ bây giờ cần nhất, kỳ thật chính là thời gian.

Chỉ cần có đủ thời gian an ổn, thực lực của Trần Phỉ sẽ không ngừng tiến bộ. Hiện giờ giết Đoán Cốt Cảnh, còn cần dựa vào Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Chờ khi nào Trần Phỉ trưởng thành đến Đoán Cốt Cảnh, lại giết những người này, cần gì phải phiền toái như bây giờ. Vì mình, Trần Phỉ đều phải để cho đám sơn phỉ này biến mất ở Bình Âm Huyện.

Theo xa xa ở phía sau, nhưng một lát sau, Trần Phỉ lại mất dấu đám sơn phỉ này.

"Có chút đánh giá quá cao chính mình."

Trở lại đình viện có đan thất, Trần Phỉ ngồi dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn tinh không.

Lần trước ở ám thị, có thể đi theo sơn phỉ kia, là bởi vì hữu tâm tính vô tâm. Mà hôm nay, đám sơn phỉ kia biết mình bị đuổi giết, tất nhiên sẽ dùng các loại phương pháp tránh né.

Trần Phỉ ngoại trừ thân pháp chiếm ưu thế, vô luận là thị lực hay là năng lực theo dõi, kỳ thật đều rất tầm thường. Như vậy nếu còn có thể bám theo, đám sơn phỉ kia phỏng chừng đã sớm bị nha dịch bắt được.

"Có nên tìm một quyển công pháp tăng cường thị lực, hoặc là truy tung công pháp học hay không?"

Trần Phỉ có chút động tâm, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ an bài trong tay hiện giờ, Trần Phỉ không khỏi thở dài một hơi, về thời gian, Trần Phỉ thật sự hoàn toàn bị chèn ép.

Chuyện này, chỉ có thể sau khi rảnh rỗi một chút lại tính.

Trần Phỉ móc túi tiền của Tiễn Lương ra, mở ra xem, không khỏi có chút thất vọng. Đoán chừng là ngân lượng cướp được đều giấu ở nơi khác, trong túi tiền này, chỉ có mấy chục lượng bạc vụn.

Nếu như trước kia, Trần Phỉ phỏng chừng sẽ cao hứng một chút. Nhưng hiện giờ luyện đan thuật thành công, mấy chục lượng này đã không cách nào làm cho Trần Phỉ hài lòng.

Ném túi tiền vào trong lửa thiêu rụi, Trần Phỉ mở tấm da trâu ra.

Bạn đang đọc Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp (Dịch) của Nỗ Lực Cật Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kir4
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 669

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.