Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đó là thích ư?

Phiên bản Dịch · 1752 chữ

Thẩm Ngữ Trì xuyên không vào một nữ phụ cùng tên trong tiểu thuyết.

Chuyện phải kể từ mười lăm phút trước.

Cô vừa mở mắt đã thấy mình đang ngồi trong cỗ xe ngựa trang hoàng đẹp đẽ. Bên ngoài là tiếng cười đùa, quát mắng, còn có tiếng cười dâm dục của đàn ông.

Tiếng cười đó làm đầu cô đau nhói, cũng đánh thức trí nhớ của cô.

Tên cô vẫn là Thẩm Ngữ Trì, nhưng không còn là thiếu nữ hiện đại tầm thường mà biến thành trưởng nữ công phủ kiêu căng, ngang ngược. Vận mệnh của cô nương này trắc trở, nhìn có vẻ sống rất thoải mái, thực ra không được cha thương yêu, mẹ lại mất sớm. Năm mười bốn tuổi nàng ấy thích một chàng lang quân anh tuấn, nào ngờ người chàng lang quân nọ mến mộ là nữ tiên sinh dạy học của nàng ấy – Bùi Thanh Lâm.

Điều hỏng nhất là tình tiết bên trên được viết trong một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng tên “Loạn Hoàng”. Thẩm Ngữ Trì chỉ là một vai phụ không quan trọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này nàng ấy sẽ chết trong tay vị nữ tiên sinh tình địch.

Thẩm Ngữ Trì không thích đọc tiểu thuyết cổ đại, nhưng vì có nhân vật cùng tên nên có đọc lướt qua, đến đoạn Thẩm Ngữ Trì chết thì không đọc nữa. Đến cả nhân vật chính là ai mà cô còn không biết, bây giờ nghĩ lại… thật sự hối hận vô cùng.

Thẩm Ngữ Trì đau thương ôm mặt, nghiêm túc nghĩ xem có nên thắt cổ hay không, biết đâu lại xuyên về được.

Đúng lúc này, một nam tử gõ cửa xe ngựa rồi hỏi: “Đại nương tử, chúng tôi đã đem ả tiện nhân đó qua đây rồi, người có muốn đi xuống xem không?”

Đôi tay đang ôm mặt đơ ra, cô sực nhớ lại đoạn này, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống dưới.

Xe ngựa dừng trong con hẻm nhỏ u ám. Bốn năm người mặc trang phục tùy tùng đứng trước xe ngựa, họ đang vây quanh nữ tiên sinh quần áo xốc xếch, mở miệng nói những lời không sạch sẽ:

- Ỷ vào vẻ ngoài mà dám cướp người đại nương tử thích, quả là dâm đãng!

- Loại kỹ nữ này sao có thể xứng làm nữ tiên sinh của đại nương tử? Hôm nay phải cho cô biết tay!

Nữ tiên sinh Bùi Thanh Lâm rũ hàng mi dài che vẻ âm u dưới đáy mắt, mặc cho mấy người quát mắng bằng từ ngữ dơ bẩn, không nói câu nào mà chỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mấy gã nô bộc này chỉ biết chút công phu quyền cước, cộng thêm một Thẩm Ngữ Trì ngu dốt chưa thể khiến hắn để mắt. Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn bị thương thì sẽ không bị người của Thẩm Ngữ Trì bắt. May mà thoát thân không khó, nhưng phải cho Thẩm Ngữ Trì ngu ngốc một bài học.

Bùi Thanh Lâm vẫn giữ tư thế cuộn mình, nhìn như nữ lưu yếu đuối, nhưng trong lòng lại nảy ra rất nhiều biện pháp ác độc.

Gã tùy tùng ăn mặc có thể diện nhất trong số đó đã không kiềm chế được, quay đầu cười lấy lòng Thẩm Ngữ Trì: “Đại nương tử, huynh đệ chúng tôi đem ả vào phòng dạy dỗ, tránh làm bẩn mắt người.” Gã vừa nói vừa đưa tay kéo Bùi Thanh Lâm.

Thẩm Ngữ Trì thấy vậy liền tối sầm mắt.

Đây là đoạn nguyên chủ vì ghen ghét Bùi Thanh Lâm mà sai người bắt lại rồi tìm vài gã nô bộc làm nhục nữ tiên sinh. Nhưng với vai trò nữ phụ ngu ngốc, đương nhiên kế hoạch không thành, ngược lại bước một bước dài trên con đường chết.

Cô hoàn hồn lại, đẩy gã nô bộc trước người ra, quát lớn “Dừng tay!” rồi đưa tay đỡ Bùi Thanh Lâm.

Tiếng quát này làm Bùi Thanh Lâm ngạc nhiên, ngước mắt nhìn qua.

Lúc này Thẩm Ngữ Trì mới nhìn rõ mặt của nữ tiên sinh, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Nguyên tác có miêu tả vẻ đẹp của vị nữ tiên sinh này, nhưng nay gặp người thật mới biết ngôn từ trong sách thực sự quá nghèo.

Mắt phượng, đôi môi đỏ như được nhuộm bằng máu tươi, không phải xinh đẹp kiểu mảnh mai mà là vừa ngạo mạn vừa hờ hững, khiến người ta bất giác muốn cúi đầu thần phục.

Nguyên chủ thua là đúng, nếu đổi lại là cô thì cũng sẽ thích cô nương xinh đẹp như vậy.

Tim Thẩm Ngữ Trì đập nhanh vài nhịp. Hàng mi Bùi Thanh Lâm khẽ rung, khí thế quanh thân biến mất, vẻ âm u trên mặt cũng tan biến, dường như biến thành một nữ tử yếu đuối mặc cho người ta ức hiếp.

Mấy gã nô bộc thấy con vịt đến tay lại sắp bay mất bèn ngờ vực hỏi: “Đại nương tử, không phải người nói muốn dạy dỗ ả kỹ nữ này ư? Người làm vậy là sao?”

Nghe vậy, Thẩm Ngữ Trì hoàn hồn. Cô chỉ đọc tình tiết liên quan đến Thẩm Ngữ Trì song vẫn biết Bùi Thanh Lâm không phải nữ tiên sinh bình thường, nếu vô duyên vô cớ thả người thì rất có thể sẽ phản tác dụng.

Cô đá gã tay sai tiếp tay làm việc xấu, hừ lạnh bịa một lý do: “Ngu ngốc! Ta suy đi nghĩ lại, Sở lang vốn bị nàng ta mê hoặc, nếu như chàng biết nàng ta gặp chuyện ắt sẽ càng thương tiếc nàng ta. Ta sao có thể để nàng ta được lợi!” Sở lang được nhắc đến chính là người trong lòng của nguyên chủ.

Lý do này chẳng ra sao nhưng cô nhất thời không nghĩ ra cao kiến nào khác. Thẩm Ngữ Trì vội gọi hai thị nữ đứng sau xe ngựa: “Đỡ nàng ta lên xe ngựa rồi đi tìm y quán xem vết thương cho nàng ta.”

Bùi Thanh Lâm lòng nghi ngờ không biết cô muốn làm gì nhưng mặt không biến sắc, mặc cho hai thị nữ đỡ lên xe ngựa.

Trong đầu Thẩm Ngữ Trì toàn là cảnh tượng chết thảm sau này. Cô vừa nghĩ cách tăng thiện cảm với nữ tiên sinh vừa theo sau lên xe ngựa. Bùi Thanh Lâm như đang khẩn trương dựa vào thành xe, thực ra là đang dò xét cô.

Thẩm Ngữ Trì rầu rĩ xoa tay. Mấy đời nhà cô đều là người thẳng thắn, cô cũng thẳng thắn quen rồi, quả thực không biết phải làm thân với người khác như thế nào. Cô nhìn vết tím xanh trên cổ tay Bùi Thanh Lâm, buột miệng thốt một câu tự cho là cao minh: “Ta thấy cô bị thương không nhẹ, uống nước nóng nhiều chút?”

Bùi Thanh Lâm: “…”

Thẩm Ngữ Trì thấy hắn không để ý mình, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, còn phải tự tiếp lời: “Chẳng qua nhìn cô xương cốt dẻo dai, hẳn là giỏi chịu đòn, uống hay không uống cũng vậy.”

Bùi Thanh Lâm: “…”

Hắn không có phản ứng gì, Thẩm Ngữ Trì đành phải căng da đầu nói tiếp: “Xiêm y của cô bị đám thuộc hạ xé rách rồi, ta sai người đổi bộ khác cho cô.”

Rốt cuộc Bùi Thanh Lâm cũng có phản ứng, hắn đưa tay kéo chặt cổ áo, rũ mi nói: “Không phiền đại nương tử nhọc lòng.” Giọng nói trong trẻo, hoàn toàn không mềm mại, véo von như đa số nữ tử.

Thẩm Ngữ Trì định nói một câu không cần khách sáo thì xe ngựa chợt rung lắc rồi ngừng lại.

Cô ngơ ngác: “Sao thế?”

Giọng nói của người đánh xe có phần khẩn trương: “Đại nương tử, có người chắn đường đi của chúng ta, hình như là xe của Sở lang quân…”

Không ngờ người trong lòng của nguyên chủ chạy đến cứu mỹ nhân nhanh như vậy. Thẩm Ngữ Trì nhìn Bùi Thanh Lâm, hắn nhắm mắt dựa vào thành xe, tựa như không hay biết chuyện sắp xảy ra.

Sóng trước chưa ngừng sóng sau đã tới, Thẩm Ngữ Trì chưa nghĩ ra cách đối phó thì bên ngoài đã vang lên một giọng nam giận dữ: “Độc phụ lòng dạ rắn rết, tiện nhân Thẩm Ngữ Trì! Nếu Bùi nương tử xảy ra chuyện gì thì ta nhất định sẽ không tha cho cô!”

Vừa dứt lời, cửa xe ngựa liền bị kéo mạnh ra. Đứng bên ngoài là một vị lang quân dáng cao, tuấn tú. Hắn quan sát Bùi Thanh Lâm, thấy người không sao mới yên tâm, quay đầu căm giận nhìn Thẩm Ngữ Trì.

Thẩm Ngữ Trì nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Là huynh à.”

Với Bùi Thanh Lâm thì cô cảm thấy hổ thẹn, nhưng với vị Sở lang quân này thì cô hoàn toàn không sợ. Thẩm gia và Sở gia vốn là thông gia, Sở Kỳ và Thẩm Ngữ Trì là biểu huynh muội. Hai nhà có ý tác hợp, vậy nên nguyên chủ xem Sở Kỳ như phu quân tương lai, toàn tâm toàn ý với biểu huynh.

Nào ngờ một lần Sở Kỳ đến Thẩm gia vô tình gặp Bùi Thanh Lâm rồi bị mê hoặc. Sau đó bắt đầu khua chiêng gióng trống theo đuổi, nguyên chủ cảm thấy nữ tiên sinh quyến rũ vị hôn phu của mình, từ đó hận Bùi Thanh Lâm thấu xương.

Trước kia Thẩm Ngữ Trì ở trước mặt Sở Kỳ luôn là dáng vẻ hỏi han ân cần, hôm nay lại lạnh nhạt như vậy khiến hắn cảm thấy không quen.

Hắn ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, quát lớn tiếng: “Thẩm Ngữ Trì, nhìn xem chuyện tốt mà cô làm đi!”

Hắn quát xong thì quay sang Bùi Thanh Lâm: “Bùi nương tử, đi cùng ta đi, ta hộ tống nàng về.”

Thẩm Ngữ Trì càng thêm xem thường người này.

Hành động có hôn ước vẫn đi dây dưa với người khác mà gọi là thích ư? Rõ ràng là thèm muốn cơ thể của người ta! Đồ hạ tiện!

Bạn đang đọc Từ Tình Địch Đến Tình Nhân của Thất Bôi Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anying2143
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.