Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Huyền Võ

Tiểu thuyết gốc · 1214 chữ

Kết thúc công việc, Trần Vũ trở về nhà.

Mở cửa ra, trong bóng tối đột nhiên một bàn tay đánh tới. Bàn tay đánh tới cực nhanh, Trần Vũ chỉ có thể dựa theo bản năng ra tay đón đỡ.

" Oanh "

Trần Vũ hóa giải một phần lực đạo, ngã xuống đất nhìn xem có chút chật vật nhưng cũng không bị thương.

- Tiểu tử ngươi khả năng thực chiến mặc dù tăng lên không ít nhưng phải hiểu rõ tu vi mới là căn bản không thể bỏ bê.

Từ trong bóng tối đi ra một lão già tóc bạc trắng, chính là đạo nhân một năm trước Trần Vũ gặp.

Hắn cảm thấy vô cùng kì quái. Tiểu tử này chỉ dùng ba năm liền có thể đột phá bình cảnh trở thành võ giả có thể xem là thiên tài vậy mà hơn một năm vẫn chưa đột phá nhị trọng. Theo hắn thấy là do Trần Vũ quá coi trọng thực chiến gây lên.

Nhìn thấy đạo nhân xuất hiện, Trần Vũ không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên đạo nhân làm như vậy.

Sau khi hôn lễ kết thúc một khoảng thời gian, đạo nhân một lần nữa xuất hiện rồi chỉ dạy hắn võ công.

Đạo nhân chỉ để lộ việc mình có người nhờ vả chỉ dạy Trần Vũ nhưng cũng không nói cho hắn biết là được ai nhờ.

Trần Vũ từ dưới mặt đất đứng dậy, rũ xuống bụi đất bám trên quần áo rồi chắp hai tay trước ngực nói:

- Tiền bối ngài trở về.

Đạo nhân gật đầu rồi nói:

- Tiểu tử lần này lão đạo có một cọc cơ duyên ngươi có muốn đi không?

- Tiền bối là cơ duyên gì?

- Cơ duyên lão đạo nói chính là nghe Tiên thiên truyền đạo.

Nghe đạo nhân nói như vậy, Trần Vũ trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn nghĩ ngay đến buổi chiều mình nghe về truyền võ đại hội.

Sau khi truyền võ đại hội truyền ra, vô số người tiến đến tham dự nhưng trong đó có rất nhiều người chỉ có thể ở bên ngoài chỉ có một vài người có thiếp mời có thể nghe tông sư giảng đạo.

Mặc dù Trần Vũ biết đạo nhân không tầm thường nhưng không ngờ lại có lực lượng như vậy.

- Tiểu tử ngươi cảnh giới thấp, nghe tông sư giảng đạo có thể giúp ngươi bớt mấy năm khổ tu hơn nữa về sau cũng có trở giúp rất lớn trong việc đột phá bình cảnh.

Mặc dù nghe đạo nhân nói thì rất tốt nhưng Trần Vũ biết đối với chính mình mà nói đều là vô dụng. Hắn tốc độ tu luyện chậm không phải do không chú ý tu luyện mà là do tư chất quá kém gây ra, tu luyện cũng không có bình cảnh nên việc đi nghe tông sư giảng đạo không có tác dụng mấy. Hơn nữa hắn cũng không thích phiền phức chỉ muốn an tĩnh tu hành sớm ngày Tiên thiên mà thôi.

Suy nghĩ xong hết thảy, Trần Vũ nói:

- Tiền bối, ta không muốn làm cái gì võ lâm cao thủ chỉ muốn làm một tên tiểu nhị bình thường mà thôi hơn nữa lúc đó nhiều người nhiều nguy hiểm ta vẫn là không nên tham gia.

- Ngươi cái tên này quá nhát gan!

Đạo nhân than thở, hắn từng có mấy lần có ý định đưa tiểu tử này ra ngoài kiếm cơ duyên nhưng không ngờ tên tiểu tử này chỉ cần biết phải ra khỏi thành liền từ chối.

Bất quá lần này đúng là có chút nguy hiểm, nghĩ vậy đạo nhân cũng không nói gì nữa.

Rất nhanh đạo nhân rời đi, để lại cho Trần Vũ một chút đan dược.

.....

Lâm gia,

Trong một gian mật thất có hai người đang nói chuyện với nhau. Hai người này một người già nua, mái tóc bạc trắng nhưng lại tỏa ra khí tức hùng hậu, người kia khoác áo bào đen đeo một chiếc mặt nạ nhưng từ giọng nói có thể xác định người này rất trẻ trung.

- Vậy thì lần này làm phiền tiền bối ra tay đảm bảo vạn vô nhất thất.

- Ừm! Tướng quân yên tâm lão phu ra tay tuyệt sẽ không để ngoài ý muốn xảy ra.

Người tóc bạc trả lời, giọng điệu tự tin tựa hồ đây hết thảy chỉ là một chuyện đơn giản.

- Bất quá mong rằng sau khi lão phu gia đi ngài có thể bảo hộ Lâm gia.

- Tiền bối yên tâm chúng ta Lý gia chưa từng thất hứa.

.....

Sau khi người áo đen rời đi, cánh cửa đá được đẩy ra, một người trung niên đi vào.

- Phụ thân.

Người tới chính là Lâm Hằng, là Lâm gia gia chủ một trong những người đứng đầu Đại Huyền quốc mà phụ thân hắn chính là Lâm gia duy nhất tông sư Lâm Huyền Võ.

Lâm Huyền Võ gật đầu rồi nói:

- Lâm nhi ta biết con rất thắng mắc lý do ta đồng ý hợp tác đúng chứ?

- Vâng thưa phụ thân, hài nhi không hiểu tại sao người lại muốn mạo hiểm như vậy?

Nghe Lâm Hằng hỏi, Lâm Huyền Võ từ tốn trả lời:

- Khác với các đại thế gia khác, mặc dù được xưng là đại thế gia nhưng Lâm gia ta chỉ mới thành lập hai trăm năm, nội tình nông cạn. Từ khi ta trở thành Tiên thiên, Lâm gia cũng theo đó vùng lên trở thành một đại thế gia nhưng chính vì thế đã đắc tội rất nhiều người.

- Nhưng bọn chúng cũng không giám động tới Lâm gia bởi vì có ta. Nhưng thọ nguyên hiện tại của ta không còn nhiều, vì vậy ta phải mưu đường ra cho Lâm gia.

- Cái gì?

Lâm Hằng kinh ngạc, mặc dù hắn từng suy đoán rất nhiều lý do nhưng hắn không ngờ lý do lại là phụ thân sắp hết thọ nguyên.

- Phụ thân không phải Tiên thiên có thể sống trăm năm mươi tuổi sao? Ngài mới trăm tuổi thôi mà.

- Đúng là Tiên thiên có thể sống trăm năm mươi tuổi nhưng đó chỉ là lý thuyết.

- Năm xưa ta từng bị Tiên thiên Đại Tống quốc phục kích trọng thương may mắn được Lý tướng quân cứu mạng. Mặc dù được cứu kịp thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó cũng khiến thọ nguyên của ta tổn thất rất nhiều. Có lẽ tiểu tử này biết chuyện này lên mới muốn hợp tác với Lâm gia ta.

Lâm gia mấy năm nay đắc tội thế lực quá nhiều một khi Lâm Huyền Võ mất thì e rằng có họa diệt môn vì vậy chỉ có thể tìm một thế lực đầu nhập vào mà người áo đen không thể nghi ngờ là tốt nhất.

Lâm Hằng mặc dù biết vậy nhưng vẫn không nhịn được hỏi:

- Phụ thân ngài cảm thấy hắn có thể tin sao?

Nghe Lâm Hằng hỏi, Lâm Huyền Võ tựa như hồi ức quá khứ nói:

- Hắn rất giống tướng quân.

Bạn đang đọc Từ Trường Sinh Ta Bắt Đầu Tu Tiên sáng tác bởi Toan0505
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toan0505
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.