Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiêu Hương Nữ

Phiên bản Dịch · 2229 chữ

Buổi sáng, Chu Bát Chá đi học như thường lệ.

Giảng đường đại học, quan trọng nhất là ý thức tự giác học tập, các ban ngồi lẫn lộn, trên bục giảng thầy giáo già đọc giáo án, phía dưới học sinh từng hàng cúi đầu, hoặc là ngủ, hoặc là đi đánh cờ với Chu Công, cũng không có mấy người nghe giảng.

Chu Bát Chá quay đầu nhìn bạn học ngồi cạnh mình, vị này càng là nhân tài, còn mang theo cả một cái gối đệm cổ đặt ở trên bàn để ngủ, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, cải thiện chút sinh hoạt tại lớp học.

Đây cũng không phải là người ngoài mà là một trong các Thiên Vương cùng phòng ký túc với Chu Bát Chá, Bậc thầy ngủ gật - Thụ Lại Bảo. Bản sự đắc ý nhất của hắn đó là có thể ngủ, ngày ngủ, đêm ngủ, một ngày 24h hắn còn hận không thể ngủ 25h đây, cũng không hiểu sao có thể ngủ nhiều như vậy.

Nếu nói như người bình thường, cũng chỉ có thể ngủ như vậy một lát, nếu ngủ quá lâu còn gây ra nhức đầu do thiếu dưỡng khí, còn có thể bị mất ngủ buổi tối, hắn thì không như vậy, càng ngủ lại càng buồn ngủ thêm, thường xuyên ngủ đến mức không thể dậy nổi, ngủ gần như vĩnh biệt cõi đời.

Có một vị thần ngủ như vậy cùng phòng ký túc, mấy người bọn hắn ngày ngày nơm nớp lo sợ, chỉ sợ vào một buổi sáng nào đó phát hiện gọi mãi hắn không tỉnh lại, làm cho ký túc xá toàn bộ nghỉ học.

Chu Bát Chá nhìn nhìn nước miếng đang chảy ròng ròng, mặt cười tràn đầy thô bỉ Thụ Lại Bảo, nhịn không được ghé vào lỗ tai hắn hỏi:

“Thụ Bảo, hôm nay mơ thấy cái gì a.”

Thụ Bảo lầm bầm nói mê, trong miệng hàm hàm hồ hồ rên vài tiếng không rõ: “A nào nào… Biển trời thịnh yến… Tới… Lão Chu… Ca đưa ngươi lên du thuyền… Nhìn cái này hai trăm nàng siêu mẫu… Đều là SGBB của ca…”

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày a, ngươi cũng thật là dám nghĩ, hai trăm siêu mẫu, khó trách ngày ngày đều muốn ngủ, cái này là do đời sống tinh thần và thể xác quá tách biệt nên ưa sống ở trong mộng.

Chu Bát Chá nghe Thụ Bảo nói có du thuyền lớn, có siêu mẫu, vui đến quên cả trời đất cũng yên lòng, quay đầu ánh mắt bắt đầu quan sát những bạn học khác trong phòng.

Hắn là đến lớp để tìm đối tượng thử nghiệm Vọng Khí Thuật.

Sau khi hấp thụ máu thịt của Sinh Tử Gia trong trò chơi, Vọng Khí thuật của Chu Bát Chá được nâng cấp thành Ô Uế - Vọng Khí Thuật.

Dựa theo miêu tả của trò chơi mà nói, chắc là có thêm công năng gì đó, cấp bậc của tục thuật cũng tăng lên, từ ‘phàm phẩm’ tăng lên tới ‘thượng phẩm’.

Thế nhưng từ sáng sớm hôm nay lúc ra khỏi ký túc xá cho đến giờ Chu Bát Chá vẫn một mực dùng, lại thuỷ chung không có phát hiện biến hoá.

Khí xám là vận rủi, lục khí là sinh bệnh, khí hồng là đào hoa, huyết khí là đụng chuyện có máu chảy, nguyên lai Vọng Khí Thuật bản khuyết thiếu đã có thể nhìn thấy 4 loại khí này, hôm nay dùng Ô Uế - Vọng Khí Thuật mới có được nhìn cho tới giữa trưa, vẫn chỉ có 4 loại khí này.

Thăng cấp kiểu này quá tịch mịch không có dấu hiệu gì cả, Chu Bát Chá cũng hoài nghi có phải hay không là bị lỗi rồi, thẳng tới giữa trưa, phát sinh chút chuyện, hắn mới phát hiện công năng của Ô Uế - Vọng Khí Thuật.

Giữa trưa Chu Bát Chá mới từ nhà ăn cơm nước xong xuôi, trên đường trở về ký túc xá, bị hai cái tiểu học muội ngăn lại để nhờ giúp đỡ.

Chu Bát Chá cũng không cần nghĩ, cái này tám phần là do hiệu quả của móc điện thoại Táo Quân, mỗi ngày đều có phiền phức mới tìm tới cửa.

Đương nhiên, qua tìm tòi mấy ngày gần đây Chu Bát Chá cũng phát hiện chút quy luật, nếu như hắn xử lý xong các phiền phức kia, tiếp theo là căn cứ theo độ lớn nhỏ của sự kiện mà dây móc Táo Quân sẽ yên tĩnh vài giờ, nửa ngày hoặc một ngày, tiến vào trạng thái hồi phục ( cooldown ).

Cho nên, hắn liền đi theo hai tiểu học muội.

Thực sự là vì giúp người làm niềm vui, thực sự không phải là thấy tiểu học muội khả ái mà có ý muốn trêu chọc cái gì, cũng tuyệt đối không nghĩ tới muốn xin nick WeChat của người ta.

Hai tiểu học muội dẫn theo Chu Bát Chá đi tới đằng sau lớp học, tại góc tường có một thùng giấy nhỏ, đi tới xem xét, trong thùng giấy lại có một đám mèo con mới sinh.

Trong trường vẫn luôn có mèo hoang chó hoang qua lại, cái này đoán chừng có lẽ chính là con mèo hoang nào đó sinh ra, nhưng vấn đề là nó chỉ sinh ra chứ không nuôi, đem con bỏ chợ.

Trong thùng giấy, đám kia phải có 7 - 8 con mèo con đang co ro, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cũng không biết là đói hay là lạnh hay là sinh ra đã ốm yếu như vậy, dù sao thì nhìn qua có vẻ sẽ không sống được bao lâu.

Hai học muội là người phát hiện ra đầu tiên, nữ sinh lòng dạ mềm yếu không thể chịu nổi, muốn cứu meo meo, lại không biết nên làm gì mới tìm người giúp đỡ, liền tìm được Chu Bát Chá.

Khi Chu Bát Chá tới mới chứng kiến tình huống như vừa rồi, đồng thời hắn cuối cùng cũng phát hiện ra chức năng mới của Ô Uế - Vọng Khí Thuật.

Trên đầu đám mèo con sắp chết, có một đám hắc khí đang quanh quẩn, hắn trước đó chưa từng thấy qua hắc khí vẩn đục nồng đậm như vậy.

Tử vong, Ô Uế - Vọng Khí Thuật sau khi thăng cấp có thể nhìn thêm loại khí này, hắc khí là đại biểu cho tử vong.

Chu Bát Chá mắt thấy đám mèo này không sống được nữa, nhưng hắn vẫn là gọi điện cho Trương Tao Linh đưa xe đạp tới, giúp hai học muội mang đám mèo con này đưa tới phòng khám thú y gần khu phố buôn bán ở Tân Thành.

Phòng khám thú y.

Chu Bát Chá mang đám mèo con đưa vào, bác sĩ nhìn một chút liền biết không thể cứu được, đều không sống nổi qua đêm nay, nhìn thấy đúng là do mấy cái sinh viên đưa tới.

Ừm, rất bình thường, giàu lòng lương thiện nhưng thiếu thường thức, người ta làm nghề này đã lâu như vậy cũng không phải là lần đầu gặp loại tình huống thế này, biết nên xử lý thế nào.

Nói là ôm vào phòng trong truyền nước a, nếu khoẻ lại được thì tốt, nếu không khoẻ lại thì cũng đã tận lực, mèo quá nhỏ không dễ sống, kỳ thực cũng không cần phải truyền nước, cái chính là an ủi tâm lý một chút, đương nhiên cũng sẽ không thu tiền của mấy học sinh này.

“Bạch Hỉ Nhi.”

Bác sĩ hướng phía trong phòng khám gọi, chuyển thành tiếng địa phương, chữ ‘Bạch’ đọc thành chữ ‘Bá’, còn tên Hỷ Nhi thì ‘uốn lưỡi cuối vần’, chỉ có người ở nông thôn mới thích đặt tên cho khuê nữ là “Hỷ Nhi” như vậy.

Từ phòng trong đi ra là một cô gái mặc đồ y tá, trắng trắng gầy gầy, tuy ăn mặc rất giản dị, trên mặt không trang điểm, nhưng đôi mắt lại đặc biệt đẹp đẽ.

Nhìn qua niên kỷ của cô gái cũng không chênh lệch với bọn Chu Bát Chá, trên tai trái rất giống là đang mang máy trợ thính, sau khi đi ra không mở miệng nói, mà là đưa tay ra dấu hỏi chuyện.

Cô nàng tên Bạch Hỉ Nhi này là người khuyết tật.

“Ngươi ôm mèo vào phòng trong truyền nước đi.”

Bạch Hỉ Nhi nghiêm túc nghiêng đầu lắng nghe, nhưng hôm nay tựa hồ là máy trợ thính gặp chút trục trặc nhỏ, âm thanh đứt quãng, bác sĩ nói xong, trên mặt nàng lộ ra chút lúng túng, hiển nhiên là không nghe thấy hoặc không nghe hết toàn bộ.

“Ta giúp nàng a, thật nặng, chưa chắc nàng đã mang được.”

Chu Bát Chá nói một câu, chủ động giúp đỡ đem đám mèo con sắp chết ôm vào phòng trong, Bạch Hỉ Nhi được Chu Bát Chá giúp đỡ, liên tục cúi người cảm tạ, cô nàng này lúc nào cũng rất cẩn thận dè dặt không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.

Bên trong phòng khám, Chu Bát Chá và Bạch Hỉ Nhi cùng nhau đem đám mèo nhỏ đặt trên giường bệnh, Bạch Hỉ Nhi xem qua tình trạng của đám mèo, rồi dùng ngôn ngữ ký hiệu muốn nói gì đó với Chu Bát Chá, nhưng khua tay vài cái liền ý thức được là người ta không hiểu, lúng túng hạ tay xuống, xin lỗi rồi lấy điện thoại ra đánh chữ đưa Chu Bát Chá đọc.

Bạch Hỉ Nhi: Đám mèo con này, sắp chết rồi.

Chu Bát Chá nhìn cô gái câm trước mặt nghĩ nghĩ một chút, cũng lấy ra điện thoại đánh chữ cho nàng đọc.

Chu Bát Chá: Ừm, chúng ta tận lực là tốt rồi.

Bạch Hỉ Nhi nhìn thấy Chu Bát Chá không nói chuyện, mà là cố ý lấy điện thoại ra đánh chữ cho nàng đọc, cảm thấy hơi bất ngờ, trả lời lại.

Bạch Hỉ Nhi: Cảm tạ.

Trong phòng im lặng, chỉ có những dòng chữ đang truyền qua lại.

Đám mèo con này liền để lại phòng khám bệnh một đêm xem ngày mai kết quả thế nào, kỳ thực cả Bác Sĩ, Bạch Hỉ Nhi hay Chu Bát Chá đều biết rõ kết quả, chỉ là lừa gạt hai tiểu học muội mà thôi.

Sự tình xử lý xong, Chu Bát Chá cùng hai học muội phải về trường học, hắn buổi chiều còn phải đến lớp.

Chỉ có điều ngay trước khi Chu Bát Chá chuẩn bị đạp chiếc xe mượn của Trương Tao Linh rời đi, cảm giác yên sau bị người ta kéo, quay đầu nhìn lại, là cô nàng ở phòng khám thú y.

Bạch Hỉ Nhi tới là để nói Chu Bát Chá thêm bạn WeChat với nàng, nếu như đám mèo con có thể qua khỏi, nàng sẽ liên hệ với hắn.

Chu Bát Chá vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, Ô Uế - Vọng Khí Thuật đều có thể thấy rằng đám mèo con kia đã bị tử tinh chiếu ngay trước mắt, Bạch Hỉ Nhi làm nghề này hẳn là cũng có thể nhìn ra.

Đương nhiên, hắn vẫn thêm bạn nàng.

Nói đùa chứ, một muội muội nhỏ bé thanh thuần mềm mại đáng yêu như vậy muốn thêm WeChat của ngươi, ngươi không cho sao? Như vậy thì đáng FA cả đời.

Chu Bát Chá thêm bạn WeChat Bạch Hỉ Nhi, liền gửi qua một cái emote miêu miêu đáng yêu, nói rằng khi nào rảnh rỗi sẽ liên lạc, làm nàng cười rất vui vẻ, sau đó mới cưỡi xe rời đi.

Nhưng trên đường đi xe trở về, Chu Bát Chá luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, vừa rồi hình như nhìn thấy đồ vật gì đó đáng chú ý, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được, có lẽ là do vừa rồi chỉ toàn chú ý trêu ghẹo tiểu muội muội.

Quên đi, chắc không phải là chuyện quá trọng yếu, Chu Bát Chá trở về trường học, sau đó không nghĩ tới vụ kia nữa.

Buổi chiều, Tại phòng khám thú y, bác sĩ đang ngủ trưa.

Bạch Hỉ Nhi nắm điện thoại di động lặng lẽ đi vào phòng trong, nhìn đám mèo con trên giường bệnh đang sắp không sống nổi nữa rồi, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bọn chúng.

Tàn hương tràn ngập trong không khí.

Dây móc điện thoại của Bạch Hỉ Nhi đong đưa qua lại, bên trên có dòng chữ Thiêu Hương Nữ, màn hình điện thoại có một trò chơi văn tự đang lập loè.

“Trảo Chu: Thiêu Hương Nữ, ngũ cốc không để trên bàn thờ, hương hoả không cần kính thần linh, bên trong hương khói ẩn chứa quái lực không thể tưởng tượng nổi, Thiêu Hương Nữ chính là tồn tại có thể nắm giữ khả năng dẫn dắt lực lượng thần kỳ của hương hoả.

“Hiệu quả thiên phú: …”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.