Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cờ Xí của Phúc Báo Giả

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Hỷ đội khăn cô dâu, nhìn qua Ương đang ngồi trên quan tài mặt không biểu tình, mí mắt cụp xuống, nghiêng đầu.

Nàng cảm giác gia hoả trước mặt này và chính mình có khí trường hoàn toàn khác biệt.

Điều đó là đương nhiên, dù sao hai tiểu gia hoả này, một người ở Hỷ Miếu, một người ở Tang Miếu, Hỷ cho người ta cảm giác sợ hãi điên cuồng, còn cảm giác mà Ương tạo cho người ta là trầm muộn nặng nề khủng bố…

Chu Bát Chá nhìn qua Hỷ đang đứng trước mặt Ương dò xét, sau đó giày thêu hoa nhảy cà tưng trên đất, vạch ra một ranh giới, chéo tay ra dấu X, ý nói rằng đây là địa bàn của ta, ngươi không thể tới.

Sau đó Hỷ dò xét Ương từ trên xuống dưới, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với gia hoả đội mũ cương thi này, khoa chân múa tay chỉ trỏ, ý rằng nếu Ương đem nón nhỏ đưa cho nàng, nàng sẽ đồng ý chơi cùng Ương.

Hỷ khoa chân múa tay, nhảy nhót tưng bừng cả nửa ngày ở đó thế nhưng Ương vẫn an vị trên quan tài, mặt không biểu tình, không thèm nhìn qua, hoàn toàn không để ý tới Hỷ.

Hỷ thấy Ương không chút phản ứng, không thèm để ý đến mình, tức giận, đưa tay nhỏ giật đi mũ cương thi của Ương, sau đó, bụp một tiếng, liền bị Ương đưa tay chặn lại.

Lần này là phát súng khai chiến đầu tiên, hai nhóc vung quyền chiến đấu, đùng đùng chát chát, một trận đối chiêu, không ai chịu ai.

Cuối cùng, Hỷ tức giận kéo một cái, ong ong, oanh minh vang dội, đem cưa máy rút ra.

Trông thấy Hỷ móc ra đồ chơi lớn như thế, khuôn mặt vốn vô cảm của Ương, nhãn thần hiếm thấy hơi sáng lên, có ý muốn cướp đoạt cưa máy của Hỷ.

Hỷ hoảng sợ. Ngươi định làm gì! Đây là của ta!

Hỷ dùng lực muốn hất tay Ương ra, nhưng không thể được, sức mạnh tương đương, cả hai đều gắt gao cầm đồ chơi không buông tay.

Chu Bát Chá không thể nhìn nổi nữa, nói một câu để hai đứa không làm rộn, ngoan ngoãn một chút, Hỷ quay đầu liêc Chu Bát Chá một cái, nắm cưa máy không buông, liền oa oa khóc to tại chỗ, Ương cũng quay đầu nhìn về phía Chu Bát Chá, mặc dù là không lên tiếng, nhưng trong tay cũng nắm chặt lấy cưa máy không chịu bỏ.

Chậc, Chu Bát Chá im lặng, đây là Tục Thần sao, đây rõ ràng là hai cái oan gia, lại còn cướp đồ chơi… À không đúng, là cướp binh khí.

“Nghe lời, đừng tranh nhau, ta cũng mua cho ngươi một cái.”

Chu Bát Chá dỗ dành Ương, hứa hẹn mua cho nàng binh khí, Ương lúc này mới nghe lời buông tay.

Hỷ ở bên liền cướp cưa máy về, gắt gao ôm chặt lấy, tức giận ứa bong bóng nước mũi, tay nhỏ chỉ chỏ liên hồi, biểu thị bất lưỡng lập với Ương, không muốn chơi cùng nàng.

Ương thấy Hỷ chỉ trỏ với mình, mặc dù diện vô biểu tình nhưng cơ thể đã động, mắt thấy hai đứa nhóc lại vung quyền muốn đánh nhau, Chu Bát Chá đành nắm đầu cưỡng ép tách ra.

Hắn thấy hai hài nhi làm ầm làm ĩ mà đau đầu, chỉ có thể tạm thời đem chúng tách ra, trước tiên thu hồi Hỷ về thể miếu, để Ương ở lại bên ngoài, Chu Bát Chá đang muốn khảo nghiệm năng lực của nó trước khi chế tạo binh khí.

Thiên phú của Ương là Đại Ương Chi Hoạ, Chu Bát Chá đọc lại văn bản miêu tả, tưởng rằng là chỉ có công năng hút máu, kết quả sau một hồi kiểm tra phát hiện, hoá ra còn hơn như thế.

Sâu bên trong dãy cây trong vườn trường, Chu Bát Chá thấy phạm vi bán kính 1m xung quanh Ương cỏ cây dần dần héo rũ điêu tàn, tất cả đều bị chậm rãi hút đi sinh khí.

Cái “Đại ương Chi Hoạ” này là kỹ năng dạng “aura” bị động có thể tắt mở tuỳ ý, sau khi khai mở, chỉ cần Ương đứng ở đó, sẽ tự động hút sinh khí phạm vi 1m xung quanh.

Chu Bát Chá thử tự mình tiến vào bên trong phạm vi hào quang aura của Ương, chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi, cảm giác thấy cơ thể mười phần mệt nhọc, giống như chạy mấy trăm mét, tất nhiên là ăn chút đồ rồi nghỉ ngơi một lát liền khôi phục.

Hơn nữa, không chỉ có như vậy, Chu Bát Chá để cho Ương ra tay phối hợp, chính hắn thử đánh Ương hai quyền, liền cảm thấy càng mệt mỏi hơn, phát lực càng mạnh, càng cảm thấy mỏi mệt, càng công kích Ương, tốc độ hút sinh lực của Đại Ương Chi Hoạ lại càng nhanh, giống như đánh vào một thân cây phủ đầy gai, càng đánh mạnh càng thiệt.

Ngược lại, bởi vị Ương hấp thu sinh khí, càng bị đánh lại càng tràn đầy sức sống, những vết thi ban trên thân đều biến mất hết.

Chu Bát Chá thử một hồi, chật vật không chịu nổi, thở hồng hộc, còn sắc mặt của Ương lại càng hồng nhuận, thần thái sáng láng, hút sinh khí rất sảng khoái.

Chu Bát Chá tự nhủ đây là thể loại biến thái gì thế này, đã phản sát thương lại còn hút máu, cái này ngươi mua bao nhiêu tiền, ta cũng muốn một cái… Sau đó, Ương liền cho Chu Bát Chá một cái.

Chu Bát Chá cầm lấy lá bùa, nhìn qua xung quanh mình 1m cây xanh đang nhanh chóng khô héo, cảm thấy khiếp sợ tột đỉnh, cái aura này lại còn có thể buff cho đồng đội?

Haizz… Trong lòng Chu Bát Chá phát sinh một tia biến hoá.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đây lại là Trang Tạng truyền thuyết, kỹ năng này nếu như sử dụng đúng cách, chính là bật hack.

Chu Bát Chá thử nghiệm hơn nửa tiếng, thẳng cho đến khi nhìn thấy bảo vệ đi tuần ra gần đó, cảm thấy kỳ quái vị học sinh kia đang làm gì ở đây vậy, Chu Bát Chá mới mau chóng rời đi.

Sau khi trở về, Chu Bát Chá không thể chờ được nữa, miêu tả cho Ương một vài thứ để nàng học thuộc, nhớ kỹ.

“Ngươi nhớ cho kỹ, một lát nữa ngươi cứ dựa theo lời ta nói, ta đảm bảo, đây là binh khí… à không, đồ chơi xịn nhất với ngươi.”

Giao phó cho Ương xong, nhìn nàng gật đầu nhưng mặt không chút thay đổi, hẳn là đã nhớ kỹ, Chu Bát Chá lúc này mới đem Ương thu hồi về thể miếu, mở trò chơi lên, tiến vào Đại Tế Táo, đi tìm Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân.

Chu Bát Chá không biết ý tưởng này của hắn có thể thực hiện được hay không, nhưng nếu có thể thành công, không chỉ đơn giản là một thanh binh khí của Tục Thần, mà còn là xác nhận một nghi vấn quan trọng, đó là có thể đưa đồ vật từ thực tế vào bên trong Tục Thế.

Chu Bát Chá vào trò chơi, tìm đến lò rèn sắt, nói với Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân về sự tình chế tạo binh khí cho Tục Thần.

“Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân nhìn qua Tục Thần của ngươi, sau đó đưa ra cho ngươi mấy lựa chọn.”

“Một, hai, ba…”

Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân theo lệ cũ đưa ra một vài phương án như là liêm đao, hồn câu, tang bổng, nhưng những thứ này đều không phải thứ mà Chu Bát Chá muốn, thứ mà hắn muốn chính là cái binh khí mới nói với Ương kia.

“4, Tục Thần của ngươi có ý tưởng của riêng mình.”

“Ương đối với mấy binh khí Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân đưa ra tựa hồ không hài lòng, lại cùng y thương lượng một chút.”

Đây rồi, Chu Bát Chá căng thẳng, tiếp tục đọc văn bản miêu tả, thành hay bại chính tại chỗ này.

“Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân đối với yêu cầu của Ương cảm thấy rất hứng thú, cái này làm cho y nghĩ ra cách rèn đúc chế tạo mới, đương nhiên, y cần ngươi đi tìm một chút tài liệu.”

“Thì hài của Phúc Báo Giả, vải liệm quấn Phúc Báo Giả và cán cờ của Phúc Báo Thành, sau khi ngươi tìm được mấy nguyên liệu này, Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân liền sẽ giúp ngươi chế tạo binh khí cho Ương.”

“Thi hài của Phúc Báo Giả ( Phàm phẩm nguyên liệu ), mỗi ngày lao động theo nguyên tắc 9-9-6 ( từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối 6 ngày 1 tuần ), Phúc Báo Giả mang oán niệm đột tử, thi hài của những Phúc Báo Giả này là một loại tài liệu chế tạo không tệ.”

“Vải liệm quấn Phúc Báo Giả ( Thượng phẩm nguyên liệu ), khi Phúc Báo Giả đột tử, nơi y làm việc sẽ đứng ra lo tang sự, lấy đó làm cớ để tránh tai mắt, vải liệm quấn lên người Phúc Báo Giả thường sẽ dính máu, ông chủ lòng dạ hiểm độc, gia quyến nước mắt đau thương, là một nguyên liệu chế tạo cực kỳ tốt.”

“Cán cờ của Phúc Báo Thành ( Thượng phẩm nguyên liệu ), cán cờ để treo cờ hiệu của tác phường ở Phúc Báo Thành, bởi vì gánh vác trọng trách treo biển hiệu, cho nên được chế tạo bằng thép rất tốt, lại chịu đến long dạ ác độc tiêm nhiễm quanh năm, tích được rất nhiều phúc báo chi lực, cũng là một nguyên liệu chế tạo cực kỳ tốt.”

Ba loại nguyên liệu này, sau khi Chu Bát Chá nhìn thấy, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có hy vọng, đi gian hàng của Đại Tế Táo mua sắm.

Thi hài của Phúc Báo Giả và vải liệm thì dễ, tổng cộng chỉ có vài trăm tàn hương, còn cái cán cờ kia thì rất đắt, hơn 1000 tàn hương một cây, Chu Bát Chá cắn răng mua, tất cả đều là để nâng cao thực lực cho hài nhi, không đau lòng, không đau lòng chút nào.

Nguyên liệu đã mua, mang tới chỗ Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân.

Đợi gần nửa ngày, lúc trời bắt đầu chạng vạng tối, Chu Bát Chá cuối cùng cũng nhận được binh khí của Ương.

“Ngươi đã nhận được, Tinh Kỳ của Phúc Báo Giả.” ( Cờ xí của Phúc Báo Giả )

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.