Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Thủ Sát Gái

Tiểu thuyết gốc · 1940 chữ

Xuân Mai ngơ ngác quay lại, nhận ra người vừa gọi mình là Hoàng Long. Cùng chung đội bóng, biểu hiện quá sức ấn tượng ở trên hàng công. Viên ngọc quý của đội bóng, át chủ bài của ông Hùng. Có cậu ta trong đội hình, đội bóng của tinh không thăng hạng năm nay thì năm nào mới thăng hạng đây.

Một tài năng xuất chúng, cầu thủ nghiêm túc, lạnh lùng boy như vậy sao lại chủ động bắt chuyện với Xuân Mai.

“Đúng rồi, có việc gì sao?”

Hoàng Long bước lên ngang hàng, cười mỉm.

“Tôi nghe bác Hùng nói cậu muốn làm cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp?”

Xuân Mai đưa tay vuốt cánh mũi

“Tôi không nghĩ ông ấy sẽ để ý những lời nói của mình.”

“Vậy là cậu không hiểu rồi, ông ấy bận nhiều việc nhưng rất quan tâm tới đội bóng. Chuyện của cậu cũng là ông ấy nói với tôi. Tôi thấy chúng ta có chung mục tiêu đấy.”

Xuân Mai ngờ vực hỏi.

“Cậu cũng muốn làm cầu thủ chuyên nghiệp sao?”

Hoàng Long gật đầu.

“Giúp đội bóng của Tỉnh thăng hạng lên sân chơi cấp độ Quốc gia chỉ là bước khởi đầu, cái tôi muốn là được thi đấu cho đội tuyển Quốc Gia Việt Nam, chinh chiến ở cấp độ châu lục, đem vinh quang về cho nước nhà.”

Hoàng Long thốt ra những lời đó vô cùng tự tin. Cũng phải thôi, một tiền đạo xuất trúng, còn trẻ tuổi như vậy, tương lai còn phát triển được dài dài. LÀm cầu thủ chuyên nghiệp không phải không có khả năng. So sánh cậu ta, Xuân Mai lại thấy rất tự ti. Mới đầu còn rất tin tưởng vào con đường của mình, nhưng dạo gần đây phong độ đi xuống làm niềm tin của nó bắt đầu bị lung lay.

“Cậu chơi bóng rất giỏi, tôi nghĩ cậu sẽ làm được thôi.”

Hoàng Long chép miệng.

“Một cây làm chẳng nên non, bóng đá là môn thể thao của tập thể. Một mình tôi chắc chắn sẽ không đủ sức. Tôi rất vui khi trong đội bóng cũng có người suy nghĩ giống mình. Sao hả? chúng ta bắt tay đưa đội bóng lên đá ở cấp Quốc gia chứ?”

Hoàng Long đứng đối diện, xòe bàn tay ra. NGười này vừa cao hơn, giỏi hơn, đẹp trai hơn khiến cho Xuân Mai có chút lưỡng lự.

“Tôi chơi bóng kém lắm, liệu có gây trở ngại không?”

“Trình độ có thể cải thiện bằng cách luyện tập, nhưng sự tự tin không được phép đánh mất. Nếu cậu còn giữ cái suy nghĩ ấy thì có thể tôi sẽ rút lại lời mình vừa nói.”

Xuân Mai chợt tỉnh ngộ, đúng ròi, trong khoảng thời gian vừa qua, nó đã đánh mất sự tự tin vốn có của mình. Tiếp xúc với nhiều người cùng đẳng cấp, tiếp xúc với những thứ mới lạ khiến nó cảm thấy bản thân mình kém cỏi, là ếch ngồi đáy giếng. Nó mải mê học cái mới mà quên nhất điểm mạnh của mình đó là sự tự tin khi chơi bóng.

Nó luyện tập trong tâm thế phải sút xa giỏi như Thanh Duy, phòng ngự tốt như Nam Anh… LO sợ bản thân không thể hiện tốt trong mắt quản lý, sợ không được đá chính cho đội. Tất cả dồn nén lại khiến đôi chân trở nên thô cứng, phản ứng trì trệ. Luyện tập ở đây nên hiểu theo cách là nâng tầm bản thân chứ không nên luyện tập để theo kịp một ai đó.

Xuân Mai nuốt ực một tiếng, như giải tỏa được khúc mắc trong lòng, nó cười mỉm đưa tay ra đáp trả Hoàng Long. Điều này đồng nghĩa với việc Xuân Mai đã dần lấy lại được sự tự tin của mình.

“Cảm ơn cậu đã tin tưởng, nhưng thực ra tôi chơi bóng còn giỏi hơn cậu đấy.”

Câu nói này khiến cho Hoàng Long choáng trong giây lát, cứ nghĩ cậu ta sẽ nói là “cảm ơn cậu tôi sẽ cố gắng hay đại loại như thế.” Không ngờ phản ứng của Xuân Mai ngoài sức tưởng tượng luôn. Hoàng Long thấy mình đã không tìm sai người.

“Chúng ta chưa đối đầu với nhau trận nào nhỉ? có thể cậu sẽ khiêm tốn hơn một chút.”

“Tôi có thể chơi ở mọi vị trí còn cậu chỉ chơi được ở hàng công thôi.”

“Tham lam quá không tốt đâu.”

Hai người vừa gặp mà như quen biết đã lâu, lần đầu tiên ra mắt đội bóng, hai người đã có một màn kết hợp hoàn hảo chọc thủng lưới đàn anh. Cái này là do trình độ ngang bằng, tu duy chơi bóng giống nhau, vừa nhìn liền biết đối phương sẽ làm gì. Có thể phối hợp nhuần nhuyễn như vậy chứng tỏ thực lực của Xuân Mai không hề thua kém Hoàng Long.

Đội bóng đá nam bước vào trong nhà thi đấu, thu hút rất nhiều sự chú ý của các vận động viên thi đấu ở bộ môn khác. Đội bóng đá có số lượng tuyển thủ đông nhất, bóng đá cũng là môn thể thao được yêu thích nhất, cầu thủ bóng đá vì vậy cũng được coi trọng hơn một chút.

Trong đó có Hoàng Long, đẹp trai cao to, da lại trắng nữa. quả thực khiến cho mấy chị em chưa chồng phải rụng trứng khi nhìn thấy mặt cậu ta. Đội bóng chuyền đang chuẩn bị dọn đồ về nghỉ ngơi cũng phải dừng lại quan sát một chút.

“Ôi trời, người đâu mà đẹp trai thế, như ca sĩ hàn quốc luôn.”

“Đâu, đâu.”

“Ôi chúa ơi, tưởng mấy ông đá bóng thì da dẻ phải đen thui chứ, không ngờ lại có một cực phẩm ở đây, ngay trong đội bóng của tỉnh.”

Đến như Tuyết Mai và Bảo Trâm cũng vì sự ồn ào này mà ngoảnh đầu dõi theo, Bảo TRâm há hốc mồm miệng, cái răng thỏ nhô ra như muốn ngắm nhìn người đẹp. Túi đồ trên tay rơi phịch xuống sàn.

Tuyết Mai đỡ hơn một chút, khi Hoàng Long đi ngang qua, không gian xung quanh như dừng hẳn lại, Tuyết Mai thấy lồng ngực của mình phập phồng, tim đập nhanh, hơi thở trở nên gấp gáp. Cái cảm giác gì đây? Tuyết Mai nhìn lại cơ thể mình, đặt tay lên ngực còn cảm nhận rõ nhịp tim đang rộn ràng.

“Chẳng lẽ, định mệnh của đời mình tới rồi sao? Là cậu ta?”

Hoàng Long cùng Xuân Mai ngồi vào hàng ghế cuối cùng của đội bóng, hai người thì thầm to nhỏ, trò chuyện với nhau. ông Hùng đang giảng dạy một số chiến thuật cơ bản trong bóng đá. Năm nào cũng dạy bài này, trừ mấy tân binh ra thì những đàn anh đi trước đã thuộc lòng rồi.

Thấy Xuân Mai và Hoàng Long nói chuyện riêng, Ông Hùng coi như không nhìn, không nghe thấy. Hai đứa này đã bắt sóng được với nhau, có vẻ hợp tính. Điều ông lo nhất là Hoàng Long bị cô lập trong đội bóng, tài năng và gia cảnh đều quá đặc biệt, khó thích nghi với cuộc sống của tập thể. Như vậy dù có giỏi đến đâu cũng không phát huy được năng lực của bản thân.

Buổi học lý thuyết kéo dài 1 giờ đồng hồ, ngoài phần chiến thuật còn nói sơ qua một số điều luật trong thi đấu bóng đá. Tuy chưa phải là thi đấu chuyên nghiệp nhưng các cầu thủ vẫn nên biết một chút một số luật áp dụng và không áp dụng ở giải đấu cấp tỉnh. Đặc biệt đáng chú ý là không bắt lỗi việt vị, dù vậy ông Hùng cũng nhắc nhở các cầu thủ không nên quá lạm dụng lỗ hổng này để tránh gây ra những vụ tranh cãi ở trên sân.

Đến hơn 5 giờ chiều, đội bóng đá nam lần lượt ra về sớm.

Xuân Mai và Hoàng Long hẹn ngày mai sẽ luyện tập vào buổi sáng. Thấy bạn cùng phòng thân thiết với Hoàng Long , Đức Thọ và Công Minh không khỏi ngạc nhiên, vội kéo Xuân Mai sang một góc tra hỏi.

“Này, ông quen biết với Hoàng Long hồi nào, trông nói chuyện thân mật vậy cò cười cười nói nói nữa chứ.”

“Đồng đội trong đội bóng thôi mà, nói chuyện là bình thường.”

“Ghê ha, nhà nó giàu, ai chơi bóng cũng phải rén sợ làm người ta bị thương, chứ tai năng thi có hơn ai đâu. Nhà giàu làm phách rủ uống bia không uống, bảo về nhà học bài. Nếu là học sinh thì ở nhà học luôn đi, chạy ra đá bóng làm gì?”

Chợt có tiếng con gái vang lên.

“Nè mấy đứa, cái người mà mấy đứa nói tới là học sinh hả?”

“Ủa, chị Tuyết Mai chưa về ạ?”

Không chỉ Tuyết Mai mà đa số thành viên trong đội bóng chuyền cũng chưa ra về. lý do ở lại đều giống nhau là hỏi thông tin về trai đẹp. Nữ tuyển thủ bóng chuyền cao ráo muốn tìm người đàn ông cao to hơn mình thì khó lắm, vừa Khéo Hoàng Long lại đúng gu chồng quốc dân. Đến cả Tuyết Mai cũng phải xao xuyến, chủ động tìm đám người Công Minh để hỏi chuyện là biết cô nàng cảm nắng đến mức nào rồi.

Tuyết Mai ở lại thì một đống cầu thủ bóng đá cũng xúm lại nghe ngóng.

“Đội bóng chuyền hôm nay về muộn quá ta, bình thường bốn rưỡi là về hết rồi mà.”

“Hay là đang đợi anh đội trưởng của chúng tôi?”

Thành Chung phình mũi hãnh diện lắm.

“Hôm nay có chuyện gì mà về muộn thế? Có phải có chuyện muốn nói với anh không?”

Công Minh nhảy vào chắn ngang.

“Làm gì có chuyện nói với anh, chị Mai chờ chúng em đi uống nước tâm sự đó mà, phải không chị?”

Tuyết Mai cười khổ giữa vòng vây của mấy tay cầu thủ bóng đá, vốn chỉ hỏi chút thông tin mà giờ lại bị hiểu lầm có tình ý với Thành Chung. Cô đã quá mệt mỏi với trò gán ghép này rồi, phải nhân dịp này chấm dứt ngay mới được.

“À đúng rồi, tôi có hẹn mấy nhóc trong đội của anh đi uống nước nói chuyện, nay mát trời nên đi luôn, chứ tụi nhỏ cứ nhắc mãi.”

Thành Chung cứng miệng nhìn Công Minh.

“Cái gì, em đi uống nước với thằng nhóc đen đúa này á?”

Mấy người xung quanh như muốn té ngửa ra sau, Thành Chung đẹp trai ngời ngời, lại là đội trưởng đội bóng đá, theo đuổi Tuyết Mai đã năm nay mà cô không xiêu lòng. Vậy mà cái thằng tân binh mới tới mời cô đi uống nước là cô đồng ý ngay, lại còn chủ động chờ đội bóng ra về nữa chứ.

Công Minh hai tay chống nạnh ra vẻ hãnh diện lắm. Nó đâu biết rằng Tuyết Mai đồng ý vào hùa với nó là vì có Xuân Mai, người này xem chừng có quan hệ tốt với nam thần kia. Muốn tiếp xúc làm quen với người đó thì nên bắt đầu làm thân với tụi nhỏ này.

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.