Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu- Đóng thế đệ nhất dâm tặc Điền công tử kêu khổ không thôi

Tiểu thuyết gốc · 2397 chữ

"- Chỗ thuốc này, ngươi cầm lấy uống ba viên tự khắc sẽ bớt đau đớn."

"- Lão quái vật, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì mới chịu đưa giải dược?"

"- Tiểu tử ngươi nóng vội cái gì, chẳng phải chúng ta đã giao hẹn rồi sao, chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của lão phu, đúng ngày này mười năm sau lão phu sẽ chính ta đưa thuốc giải cho ngươi. Nhớ kỹ từ nay ngươi tên là Điền Nhị Long."

...

Những lời của Hắc y nhân cứ vang vảng trong đầu Điền Dã, ngước nhìn bộ mặt của mình phảng chiếu dưới mặt hồ, đưa tay sờ lên trên, bất giác thở dài.

Bộ mặt so với trước kia vẻ anh tuấn còn kém xa, cằm nhọn, lông mày đậm, mắt hơi nhỏ, trông còn có chút gian xảo. Ngắm nghía một hồi, nét mặt lại hiện lên vẻ phức tạp.

Thành thật mà nói đây vốn không phải gương mặt thật của Điền Dã hắn, gương mặt của hiện tại vì nó mà hắn ăn không ít đau khổ.

Hồi tưởng lại lúc trước, hắn vốn là một viên cảnh sát mới ra trường, tương lai vốn rất rộng mở thì đột nhiên tai họa ập đến. Nói đi nói lại, hết thảy là do ả nữ nhân kia, cậy mình là con gái rượu của cục trưởng, tự ý chủ trương, khi không lại tự tiện tách đội đã thế còn kéo theo cả hắn, hai người một đường truy lùng đám buôn bán người, kết quả bị bọn chúng bao vây, sau cùng cả hai đều rơi xuống vách núi sâu vạn trượng.

Cũng không biết bao lâu, khi Điền Dã tỉnh lại, chỉ thấy mình nằm trên một chiếc sàng bằng trúc, toàn thân đau đớn tựa hồ xương cốt đứt rời, nhìn xung quanh không phát hiện nữ nhân kia đâu, chỗ này cũng không phải bệnh viện mà đó chỉ là một căn nhà tranh khá xập xệ. Ngạc nhiên hơn, người cứu hắn là một người toàn thân mặc đồ đen không nhìn ra mặt mũi, nhưng nghe giọng nói thì có thể đoán ra đó là một lão nhân chừng ngoài năm mươi. Ban đầu, lão nhân này chăm sóc cứu chữa Điền Dã rất chu đáo, nhiều lúc còn khiến hắn cảm động, nếu không vì trọng thương không đứng dậy được, Điền Dã đã cúi đầu cảm kích ông ta. Chỉ là ngay sau đó hắn phải chịu tất cả thống khổ nhất trên đời.

Hắc y nhân dùng thân thể Trần Dã thử mọi loại thuốc độc, dược vật trên đời, khiến hắn đau đến chết đi sống lại. Đáng sợ hơn, ông ta hủy đi khuôn mặt hắn rồi đắp lên một lớp da mới, không giấu diếm hắn đó là gương mặt của một người khác, yêu cầu hắn đóng thế người này, sống cuộc đời của đối phương, nếu không ông ta sẽ không đưa hắn thuốc giải.

Điền Dã cảm thán, mấy hôm nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, đến lúc này mọi chuyện xảy ra cứ như thể một giấc mơ vậy. Nhưng rất nhiều lần hắn đã kiểm nghiệm thử cho tay lên mặt cò cấu, A~ rõ ràng là rất đau. Rốt cuộc hắn vẫn phải xác nhận sự thật lúc bản thân rơi xuống núi đã lạc vào một chiều không gian khác. Mà thế giới mà hắn đang sống lúc này có nhiều điểm tương đồng với Trái Đất thời cổ đại, song nhiều địa danh nhân vật lại có khác biệt quá lớn. Tỷ như quốc gia hắn đang đứng gọi là Vũ quốc, đây là một quốc gia có diện tích lớn, phía Đông giáp đại hải. Phía Bắc và phía Tây giáp các quốc gia khác như Ngụy quốc, Yên quốc, Hạ quốc, mấy nước này thường xuyên bất hòa động binh đao, nghe cứ như kiểu Tam quốc chí vậy.

Điền Dã nhìn bến đò đằng trước tấp nập thuyền bè qua lại, tiếng khách khứa huyên náo, thấp thoáng mấy bóng hình sỉ tử lưng cõng theo chõng tre tiến kinh dự thi, nghĩ đến bản thân lưu lạc đến thế giới này, từ giờ trở đi hắn chẳng thể nào về nhà được nữa, Điền Dã hít sâu một hơi, thôi thì từ nay cứ trở thành một người khác vậy.

Lại nói đến người hắn đóng thế, Điền Dã không biết nhiều về người này, Hắc y nhân cũng không kể cho hắn nghe quá nhiều, chỉ biết y tên là Điền Nhất Long, là con thứ hai của một gia tộc phú hào tại Ô trấn, bình sinh cũng là một trang tài hoa.

Luận về tài hoa, Điền Dã cũng từng tốt nghiệp đại học loại xuất sắc không biết mình có được coi là người tài hoa không nữa. Trước khi đi, Hắc y nhân có đưa cho hắn một quyển họa thư trong đó ghi các thông tin liên quan đến Điền gia tộc nhân, dặn dò hắn học thuộc lòng. Điền Dã tùy tiện giở vài trang, chỉ thấy bên trong vẽ mấy bức họa, ghi chú gia phả xuất thân liền cảm thấy đau đầu nhức óc dứt khoát gập lại không xem nữa.

Bờ sông bên kia chính là Ô trấn, muốn đi đến đó bắt buộc phải đi bằng thuyền sang. Điền Dã đi đến bến thuyền, chọn đại một tiểu thuyền quá giang. Phí qua sông là năm đồng bạc rưỡi, Điền Dã mở tay nải ra, nhất thời nhíu mày, Hắc y nhân kia lúc đi chỉ đưa cho hắn vài đồng bạc lẻ chỉ đủ để ăn một bữa cơm bình dân, đã vậy còn cười nói, tiểu tử sau này ngươi giàu có rồi cần nhiều bạc của ta làm gì. Đúng là một lão đầu keo kiệt.

Mất khoảng một thời gian đủ uống một chén trà, Điền Dã đã đến được Ô trấn. Trong trấn người ngựa đi lại tấp nập, hai bên đường nhà cửa, tửu lâu, trà quán mọc lên san sát, khách khứa ra vào huyên náo, quả không hổ danh một trong những thành thị phồn hoa phía Nam Vũ quốc.

Đang định tìm một người qua đường dò hỏi đường đến Điền phủ thì chợt trông thấy phía đằng trước truyền đến thanh ám náo nhiệt, mọi người tụ tập xôn xao nghị luận:

- Này, lão huynh, hình như đằng kia dán cáo thị thì phải?

- Chậc, huynh đệ không biết sao, quan phủ vừa ra thông báo tìm người kèm tuyên bố cho những ai tìm thấy sẽ trọng thưởng năm mươi ngàn lượng bạc.

- Oa, nhiều như vậy sao? Không biết đó là tặc phỉ nào phạm tội tày đình khiến phía quan phủ chịu bỏ ra một số tiền lớn đến thế?

- Các ngươi đúng là một lũ chậm cập nhật tin tức. Chuyện lớn như vậy mà đến giờ vẫn không biết. Thực ra chẳng phải tặc phỉ nào ở đây cả, người mất tích không ai khác chính là Điền gia nhị thiếu, Điền Nhất Long.

Vừa nghe đến ba chữ này, Điền Dã lập tức dựng lông tóc. Nói chuyện là một nhóm hán tử, ăn mặc bình thường tựa hồ đều là dân buôn bán trong trấn. Lại nghe một hán tử khác kinh ngạc hỏi:

- Điền gia nhị thiếu Điền Nhất Long, cái tên này nghe quen quen... A, có phải là...

- Còn ai vào đây nữa chính là cái tên lang tâm cẩu phế đó.

Một người khác chán ghét nói, chợt một hán tử khác reo lên:

- A, tôi biết ai rồi, thì ra là hắn ta.

- Đúng vậy, ta còn tưởng là ai hóa ra là Điền đại dâm tặc.

Ta ngất, Điền Dã đang uống nước, nghe được câu này tức thì phun ra.

Người vừa mắng là một hán tử mặc hôi bào, để ria mép trông khá hèn mọn, y lại nói tiếp:

- Nói về tên dâm tặc này thì cả Ô trấn và các vùng phụ cận không ai không biết, kẻ này là một tên vô cùng đê tiện, vô cùng háo sắc, rất nhiều nữ tử nhà lành đã bị hắn hại đời, nơi nào có đàn bà xinh đẹp là y như rằng thấy mặt hắn, nghe nói một khi hắn nhìn trúng ai sẽ bất chấp mọi thủ đoạn độc ác để cưỡng đoạt con gái nhà người ta. Chẳng những vậy kẻ này còn hủ bại đến bức cưỡng gian vợ bạn, nghe nói có một lần đi ăn cưới một người họ hàng xa, lúc bái đường trông thấy tân nương người ta xinh đẹp liền trực tiếp cướp dâu, thật là một tên ti tiện, lòng lang dạ sói.

Đầu Điền Dã tựa như bị sét đánh, không phải chứ? "Điền Nhất Long" ta là người tài hoa cơ mà.

Hán tử ria mép càng nói càng căm phẫn, một hồi thở ra một hơi uẫn khí:

- Bất quá, ông trời quả nhiên có mắt, tên họ Điền kia bị người ta bắt đi mất, sống chết không rõ, ta càng hy vọng hắn ta không có ngày về, bớt cho nhân gian một mối ung nhọt, người dân Ô trấn từ nay có thể ăn ngon ngủ yên không sợ bị tên dâm tặc đó quấy rầy nữa.

"Phị" một người trực tiếp nhổ ngay một bãi nước bọt:

- Điền dâm tặc chó má! Ta khinh! Năm mươi ngàn lượng bạc cái rắm, một trăm vạn lượng bạc, lão tử cũng cóc cần! Tốt, tốt, bắt rất hay! Thật không biết là vị đại hiệp nào ra tay tương trợ, nếu Ngu mỗ mà biết nhất định sẽ đến tận cửa dập đầu bái tạ.

- Lại nói, thật tình chẳng có vị đại hiệp nào cả chỉ có hai vị hiệp nữ.

- Hiệp nữ?

- Đúng vậy, tên họ Điền đúng là bị hai nữ tử bắt đi.

Điền Dã nghe hán tử ria mép nói xong, ngước mắt nhìn vào tờ cáo thị dán trên tường thành phía trước, quả nhiên trên đó vẽ một nam tử gương mặt rất giống hắn lúc này, ngoài ra còn có hình hai nữ tử, một người che mạng, người còn lại nhỏ tuổi hơn thoạt nhìn mới chỉ đôi tám, dường như bọn họ là hai tỷ muội, tuy thời đại này kỹ thuật in hình còn hạn chế, hoàn toàn chỉ dựa vào họa sư, nhưng từ hình dạng hai nữ có thể nhận thấy đây cũng là hai nữ tử rất nhan sắc. Lại nhớ đến nhiệm vụ Hắc y nhân giao cho hắn, khả năng cao tên hoa công tử kia đã táng thân dưới mũi kiếm của hai nữ tử kia, quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma, tên họ Điền kia chọc ai không chọc lại đi đụng trúng hai đóa hoa hồng có gai để mất cả cuộc đời phong lưu.

Bị chơi xỏ rồi, trong bụng Điền Dã lập tức mang cả mười tám đời tổ tông Hắc y nhân ra mạt sát, con mẹ nó, làm quái gì có tài tử phong lưu nào ở đây, rõ ràng là một tên dâm tặc vạn người phỉ nhổ mà.

Lão Hắc, ngươi chơi ta rồi! Hắn khóc không ra nước mắt. Chợt phát hiện bên cạnh đứng một nam tử cao lớn, hai tay chắp trước ngực một cây đại đao lớn dài chừng vài xích, trông vô cùng dọa người. Thấy người này lạnh lùng nhìn bức họa trên tường, Điền Dã nhịn không được hỏi:

- Làm phiền rồi, vị đại ca này cho tại hạ hỏi, hình như ngươi và cái tên Điền Nhất Long kia có thù oán thì phải.

- Ngươi hỏi làm gì? Liên quan gì tới ngươi?

Nam tử lập tức hừ lạnh quay đi.

Mẹ ngươi, ngươi không nói thì thôi mắc mớ gì tỏ thái độ lăng lệ với ta.

Điền Dã cười khổ, nhận ra đây là kẻ khó gần, hắn tự nhiên nói gì thêm miễn xảy ra cãi vã. Vừa định rời đi thì nghe nam tử cầm đao lạnh nhạt đáp:

- Không những họ Điền có thù oán với ta, mà tất cả người trong Ô trấn này đều muốn phanh thây xẻ thịt hắn cho hả cơn giận.

- Thù hận sâu như vậy?

- Còn phải hỏi, đáng tiếc tên dâm tặc đó đã chết rồi.

- Hả, Đáng tiếc? Tại sao huynh đài lại nói vậy?

- Bởi vì ta muốn chính tay giết chết tên cẩu tặc đó làm anh hùng của Ô trấn này, đáng tiếc lại để hai ả tiện nhân kia đến trước một bước. Ông trời thật không có mắt mà, có biết ý định này Ngô Hạo ta đã chờ rất lâu rồi, tức chết đi được.

Nam tử cầm đao phẫn nộ, một đao trực tiếp chém xuống nền gạch làm tóe lên tia lửa. Điền Dã giật bắn người vội vui lại mấy bước.

- Nhưng người chết cũng đã chết rồi, chẳng lẽ bảo hắn sống lại để huynh chém hắn hay sao?

- Ngươi còn nói, ngươi không biết đâu, vì muốn chém hắn ta ngày đêm mất ăn mất ngủ, tìm đủ mọi cách, ta đã từng thề không giết được họ Điền ta thề không... Lấy vợ, ai ngờ... Mẹ kiếp, nếu đã không chém được Điền Nhất Long, lão tử sẽ chém Điền Nhị Long, Điền Tam Long, tóm lại cứ kẻ nào giống họ Điền, lão tử đều chém hết!

- Con mẹ nhà ngươi, chém em gái ngươi à?

Điền Dã trán nổi gân xanh, sắn tay áo định ăn thua đủ.

- Ngươi vừa nói cái gì? A... Sao ta nhìn ngươi rất quen, ngươi là... Ủa, người đâu? Người đâu rồi?

Đột nhiên Điền Dã cảm giác mình bị một người nào đó kéo đi, trong cơn giận dữ hắn cũng bất chấp tất cả, kéo mạnh tay đối phương, người này a lên một tiếng dường như có chút bất ngờ, vừa định nắm lấy áo Điền Dã thì bất ngờ bị hắn giằng một cái thật mạnh, trực tiếp dùng thân thể ôm lấy.

- Á, công tử mau buông ra.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 465

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.