Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam di nương

Tiểu thuyết gốc · 2209 chữ

Không nghe thấy đối phương hồi đáp, Điền Dã sinh ra tâm phòng bị mãnh liệt, đừng tưởng Điền gia hào trạch tường cao hào sâu người bên ngoài không vào được, hai nữ tử trên cáo thị hồi sáng chính là minh chứng.

Bóng người ngoài cửa hết sức lén lút, cẩn thận tránh để người khác phát giác. Điền Dã nghiêm mặt, rút ngay thanh bảo kiếm, chậm rãi tiến lại phía cửa.

"Két" một tiếng dài, Điền Dã trực tiếp đá cánh cửa lao ra bên ngoài, ngay lập tức nghe thấy tiếng hét.

- Nhị thiếu gia, là nô tỳ, là nô tỳ...

Một tiểu nha hoàn tuổi chừng đôi bảy đứng ngoài cửa, thấy Điền Dã tay thanh kiếm, nàng vô cùng hoảng sợ, trực tiếp ngồi bệt xuống thềm ôm đầu.

- Thì ra là ngươi.

Điền Dã thu cây bảo kiếm lại, sống trong đại gia tộc không phải lúc nào cũng miệng há hốc vì ngạc nhiên, dù không quen biết nhưng đôi lúc vẫn phải tỏ ra bí hiểm.

- Nói đi, đêm tối thế này tìm bản thiếu có chuyện gì?

Điền Dã âm thầm đánh giá tiểu nha hoàn này, nàng ta gương mặt bánh bao, tóc búi hai bên tròn như tổ tò vò, đặc biệt bờ môi mỏng như một trang giấy. Tiểu nha hoàn mặc trên người bộ đồ màu hồng tượng trưng cho địa vị, nếu hắn nhớ không lầm nàng ta rất có thể là nữ tỳ của một nãi nài nào đó trong phủ.

- Thật ra... Thật ra...

Tiểu nha hoàn dường như còn chưa hết sợ, nàng nhìn đông nhìn tây. Điền Dã mới đầu cảm thấy kỳ lạ nhưng rất nhanh sau đó hiểu ra liền bảo nàng đi vào phòng mình.

Vừa đi vừa bóng lưng tiểu nha hoàn, Điền Dã bất chợt nảy ra nghi vấn, chẳng lẽ nàng ta là tiểu tình nhân của tên Điền Nhất Long kia, nếu vậy thì tên này ăn tạp quá mức, ngay cả tiểu nha hoàn trong nhà cũng không tha.

Nhưng ngay sau đó Điền Dã nhận ra hắn đã lầm, chỉ thấy tiểu nha hoàn móc vào tay áo đưa cho hắn một mảnh giấy.

- Tam di nương nói, Nhị thiếu gia trở về, nàng rất vui, nàng vẫn chờ thiếu gia đến thỉnh an, còn dặn nô tỳ chuyển cáo ngài,  tốt nhất nhanh lên một chút, chớ để di nương chờ lâu, nàng ấy giận sẽ không cho thiếu gia lên... Đến vấn an nữa.

Wtf??? Ý tứ gì đây?

Điền Dã nhất thời như người đi trong sương mù. Mở mảnh giấy ra, hắn lại càng to đầu hơn. Bên trong không có bất kì một chữ nào cả, chỉ vẽ một con rùa hết sức nghệch ngoạch.

Thế này là thế nào? Ngươi muốn ăn canh rùa nấu thì cứ việc đi xuống nhà bếp dặn dò, mắc mớ gì đến lão tử.

Vì là người mới đến cho nên Điền Dã không am hiểu mấy quy tắc trong Phủ, hắn suy nghĩ một hồi, tùy ý gật đầu:

- Ừ, bổn thiếu biết rồi, ngươi về trước nói với Tam nương lát ta sẽ qua vấn an người. Này, ngươi làm sao thế?

- À không ...Vậy không làm phiền thiếu gia nữa, nô tỳ xin cáo lui.

Từ khi bước vào phòng, tiểu nha hoàn thủy chung nhìn hắn, tựa hồ biểu hiện của Nhị thiếu gia hôm nay không giống bình thường.

Tiểu nha hoàn nói đi là đi, thoáng cái liền biến mất dạng. Đợi nàng ta đi khuất, Điền Dã lập tức mở ra cuốn thư họa tra thông tin về Tam di nương. Kì quái, tìm mãi nhưng tuyệt không thấy có bất tin thông tin nào về người đàn bà này cả, cũng không thấy có ai thích ăn canh con rùa.

Liếc mắt nhìn vào đống hành lý để trên bàn trước khi đi Hắc y nhân đã chuẩn bị cho hắn, nào là bổ dược, mê dược, xổ dược, xuân dược, độc dược, bạo dược, mỗi một thứ cẩn thận được đóng vào một cái lọ, ngoài ra còn có một cuộn hồng tuyến nhỏ. Bất giác lời của Hắc y nhân lại vang vảng trong đầu hắn: "tiểu tử thối, ngươi đừng coi thường mấy thứ này, không biết chừng một lúc nào đó chúng đối với ngươi sẽ trở nên hữu dụng."

Điền Dã cầm lên lọ độc dược, hằn học mắng:

- Đồ yêu quái, hắc cẩu đáng ghét, sẽ có ngày bổn công tử nắm đầu ngươi, lão tử cào, lão tử đánh... Sau đó đổ vào miệng ngươi mấy thứ dược vật này, cho ngươi nếm thử mùi vị thuốc độc do chính mình bào chế, tư vị sẽ như thế nào, hẳn lúc đó sẽ rất thú vị. Hắc hắc...

Vừa nói hắn vừa cười tà, nghĩ đến cái ngày mình chính tay đánh ngã Hắc y nhân, tâm trạng u ám vì bị lão bắt ép sai khiến được an ủi phần nào. Điền Dã tay ôm họa sách, ngủ gật từ lúc nào.

Buổi tối đầu tiên tại Điền phủ thoáng cái trôi qua, sáng sớm hôm sau có hai tiểu nha hoàn đến phòng phục vụ hắn vệ sinh cá nhân và thay đồ, như đã nói hôm nay hắn sẽ đến chỗ lão phu nhân vấn an bà.

Tiểu viện của lão phu nhân nằm tại hậu viện, cũng cách đây không xa lắm, bất quá nghe nữ tỳ Hoàn Nhi nói buổi sáng phu nhân thường sẽ đến Phật đường cầu an.

Điền Dã trên người mặc một bộ cẩm bào màu vàng kim, lưng đeo ngọc đái, ngoài hơn chật một chút tất cả đều làm hắn hài lòng.

Phật đường nằm ngay cạnh tòa viện tiếp khách nghị sự. Đến nơi thì thấy ba người đứng phía trong, nữ tỳ Hoàn Nhi hắn quen biết hôm qua cũng có mặt, bên cạnh đó là một lão phụ nhân cùng một thiếu phụ.

Lão phụ nhân năm nay đã ngoài tám mươi, mái tóc bạc gần hết, nhưng ánh mắt vẫn rất có thần, đi thẳng lưng, hẳn là Điền lão phu nhân gia chủ Điền gia hiện tại, cũng chính là nãi nãi trên danh nghĩa của hắn.

Trong khi đó thiếu phụ thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi, phong vận thành thục, trước sau nẩy nở, càng nhìn càng khiến người ta mê mẩn.

- Điền... Long nhi xin thỉnh an nãi nãi.

Hắn lập tức thi lễ với lão thái phu nhân, sau đó lại quay sang tỳ nữ Hoàn Nhi cười nói:

- Hoàn Nhi tỷ tỷ cũng ở đây à? Gặp được tỷ thật tốt a!

Hoàn Nhi mỉm cười, nàng hơi cúi người thi lễ vạn phúc coi như chào hỏi hắn.

Thái phu nhân thấy cháu đến thì mừng lắm, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra. Hiền từ nói:

- Long nhi đến đấy à? Mau, mau lại đây nãi nãi xem cháu có tổn thương chỗ nào không?

Điền Dã vỗ nhẹ hai cái vào ngực khẳng khái nói:

- Nãi nãi người đừng lo, cháu rất khỏe làm gì có chuyện bị thương chứ.

Tuy nói là vậy nhưng Điền Dã vẫn đi đến trước mặt lão phu nhân. Vừa đến bên cạnh, lão phu nhân dường như không kiềm được kích động đưa hai tay đặt lên má vào, vuốt ve hắn, giống như đang sợ hãi chỉ cần buông tay, đứa cháu yêu này của bà sẽ bỏ bà đi mất.

Cảm nhận được tình cảm của lão phu nhân dành cho mình, Điền Dã chợt nhớ đến bà nội hắn ở thời hiện đại, tình thương của bà dành cho hắn cũng giống như tình cảm của lão phu nhân dành cho Điền Nhất Long vậy. Điền Nhất Long à Điền Nhất Long! Tại sao ngươi lại không quý trọng những người luôn bên cạnh ngươi vậy? Lần đầu tiên khi đến thế giới này, Điền Dã cảm thấy áy náy trong lòng, áy náy vì hắn không phải Điền Nhất Long thật, áy náy vì hắn đã lừa gạt tình cảm của lão phu nhân.

Lão phu nhân mắt ngấn lệ, âu yếm một hồi, bà vội vàng quay mặt về phía tượng bồ tát, thành tâm bái lạy:

- Tạ ơn trời phật, tạ ơn bồ tát đã nghe lời thỉnh cầu của dân phụ. Dân phụ đời này chẳng mong mỏi gì hơn, chỉ cầu phúc cho Long nhi, đứa cháu ngây dại này được bình an.

Thấy Điền Dã có vẻ trầm mặc, Hoàn Nhi liền lên tiếng:

- Công tử có điều không biết, từ lúc ngươi bị hai nữ nhân kia bắt đi, lão phu nhân ngày đêm vẫn luôn ở Phật đường, cầu cho công tử được bình an, lão phu nhân thành tâm đến mức nhiều bữa không chịu ăn, Hoàn Nhi khuyên nhủ nhiều lần người mới chịu dùng vài miếng đồ chay...

- Hoàn Nhi, con nha đầu đáng đánh này, chẳng phải ta đã dặn...

Lão phu nhân trừng mắt nhìn Hoàn Nhi. Hoàn Nữ tỳ nghe vậy thì lè lưỡi, không dám nói nữa.

Lão phu nhân nhớ đến một sự tình, lo lắng hỏi:

- Đúng rồi, Long nhi! Nãi nãi nghe Hoàn Nhi kể lại, sau khi cháu mất tích, một số chuyện không còn nhớ nữa, có đúng như vậy?

Điền Dã chỉ đợi lời này, hắn không do dự gật đầu đáp:

- Dạ thưa nãi nãi, nói như vậy cũng không hẳn là đúng, bất quá có một số chuyện Long nhi tạm thời không còn nhớ được. Nhưng nãi nãi yên tâm, chẳng phải cháu vẫn nhớ được nãi nãi thân yêu của cháu sao.

- Cái thằng quỷ, còn dám trêu chọc cả nãi nãi nữa.

Lão phu nhân không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh bà nghiêm nghị:

- Con người sống vô tư là tốt nhưng ngàn vạn lần không được xem nhẹ thân thể mình được. Cháu đừng lo, nãi nãi sớm đã tìm cho cháu một lang trung có tiếng trong vùng, chắc đầu giờ chiều nay ông ta sẽ đến khám bệnh cho cháu.

- Vâng!

Điền Dã khẽ gật đầu, thành thật mà nói, hắn cũng không hy vọng quá nhiều, Điền Dã không biết nhiều về y thuật nhưng những ngày dưới thâm cốc sống cùng với Hắc y nhân, hàng ngày chứng kiến thủ đoạn của ông ta, hắn tin chắc rằng độc dược ông ta bào chế ra, những lang y bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng giải được.

- Cháu lần sau hành sự cẩn thận một chút, những nữ tử giang hồ đó nên bớt chọc đến thì hơn miễn gây tai họa, những việc cháu mới vừa trải qua chính là bài học.

Lão phu nhân bình ổn tâm tình một lúc thì chợt nhìn sang mỹ phụ bên cạnh, hào hứng nói:

- Nhắc mới nhớ, trước lúc cháu đến đây ta và Tam nương của cháu, hai người hàn huyên rất vui vẻ.

- Phải, phải.

Mỹ phụ cười hưởng ứng, nàng cười lại tựa như xuân tháng ba.

Tam nương? Tam di nương?

Đầu óc Điền Dã như bị sét đánh, song ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản.

Ta ngất, vị đại tỷ xinh đẹp này là Tam di nương?

Thành thật mà nói, chuyện nữ tử trẻ tuổi gả cho những người quyền quý bằng tuổi cha tuổi chú mình thời đại nào cũng không thiếu. Nhưng thời cổ đại, những nữ tử đó đa phần chỉ được gả làm tiểu thiếp, đáng nói là mỹ phụ này danh xưng "Tam di nương" tức đứng hàng thứ ba, nên mới khiến Điền Dã hiểu lầm đây chí ít cũng là một người phụ nữ trung niên, ngờ đâu nàng ta với hắn cũng chỉ kém nhau chừng một thập niên.

Sự thật rành rành ra trước mắt, nhớ lại sự tình buổi tối hôm qua, hắn còn không hiểu thì chi bằng não để dưới đít luôn cho rồi. Thì ra mỹ phụ này với tên Điền Nhất Long có quan hệ chim chuột với nhau, đáng ghét! Lúc nhận được tờ giấy ả gửi cho mình, lão tử lại ngây thơ đến mức tưởng ả ta thèm ăn thịt rùa.

Lão phu nhân nói tiếp:

- Chẳng là chúng ta bàn bạc, Long nhi cháu năm nay đã trưởng thành, tuy cháu ở ngoài ăn chơi phóng túng, nhưng không chịu thành thân khiến thân già này chuẩn bị một chân bước vào quan tài vẫn chưa được bế chắt. Vừa hay nghe Tam nương cháu nói nàng cũng có một người cháu họ cũng đang tuổi cập kê. Nãi nãi thử xem tử vi của nàng thì phát hiện hoàn toàn hợp với Long nhi cháu. Chúng ta hai người bàn bạc đợi đến cuối tháng sẽ mang lễ vật tới nhà người ta hỏi cưới.

Hoàn Nhi đột nhiên xen vào:

- Lão phu nhân người quên rồi sao, Nhị công tử rõ ràng năm ngoái đã thành thân rồi.

Cái gì? Ta đã có vợ!

------------

Tác giả: Kiến Chăm Chỉ

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 226

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.