Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám Bệnh

Tiểu thuyết gốc · 2897 chữ

Lão phu nhân vừa nghe Hoàn Nhi nói vậy thì chợt hừ lạnh:

- Đừng nhắc đến con tiện tỳ đó, nó sao có thể xứng làm con dâu Điền gia ta được, nếu không phải cái ước định chó má gì đó, lợi dụng bản thân có chút sắc đẹp đi mê hoặc Long nhi thì lão thân đã sớm đá nó ra ngoài cửa. Ngay đến lão thân mà con tiện tỳ đó dám... Hừ, thật đúng là chẳng ra thể thống gì.

Ngữ khí của lão phu nhân cực kì lăng lệ, xem ra bà đối với đứa cháu dâu kia phi thường ghét bỏ. Điền Dã không biết uẩn khúc bên trong, nhưng những chuyện không liên quan đến mình, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

Lão phu nhân oán trách một hồi, gương mặt già nua lại khôi phục vẻ hân hoan, nói tiếp:

- Thôi không nhắc đến ả tiện phụ đó nữa khỏi khiến mọi người không vui, nãi nãi nhắc để cho cháu biết, giờ tốt ngày tốt rước dâu, nãi nãi đã tham khảo rồi, cháu cứ về chuẩn bị cho kỹ, đợi xong ngày dỗ cha cháu, ta sẽ cho chính thức người mang kiệu hoa đến rước dâu.

Thấy vẻ mặt lão phu nhân vui vẻ, Điền Dã muốn nói vài câu bất quá lại thôi. Đối với một người từng sống ở thời hiện đại như hắn, tốt nghiệp đại học rồi đi làm gặp được nữ tử mình thích, theo đuổi và sau đó kết hôn. Cái quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, thực sự hắn cảm thấy có chút gì đó phản cảm. Nhưng lão phu nhân cao hứng như vậy, Điền Dã cũng không muốn không khí trong nhà trầm xuống. Cứ gật đầu đồng ý đại sau đó viện cớ sau cũng được.

Khởi đầu thuận lợi, chỉ chờ ngày rước dâu. Mỹ phụ thấy mình không còn việc gì ở đây nữa, nàng khom người thi lễ, xin phép đi trước, lúc đi còn không quên trộm nháy mắt Điền Dã vài cái.

Hồ ly tinh, ả hồ ly tinh này!

Điền Dã vội nuốt nước bọt, nét mặt có chút không tự nhiên, tuy biết nàng có quan hệ bất chính với người khác, mối quan hệ thế nhân nghe mà kinh hãi, nhưng con mẹ nó quá ư là kích thích, hơn nữa vẻ bề ngoài của nàng, ánh mắt câu hồn, thân thể quyến rũ đầy dụ hoặc, là thứ đàn ông bình thường khó có thể cưỡng lại.

- Công tử, ngươi làm sao mà đổ nhiều mồ hôi vậy?

Phát hiện vẻ mặt Điền Dã bồn chồn, Hoàn Nhi kinh ngạc hỏi.

- À, à... Không có gì, do thời tiết hôm nay hình như hơi nóng nhỉ?

Hoàn Nhi mày liễu hơi nhướng lại, kì quái rõ ràng trời đã sang thu lâu rồi, sao đang nhiên lại cảm thấy nóng nực?

Lão phu nhân nhẹ nhàng nói:

- Long nhi, cháu vừa mới trở về, những ngày này đừng quá ham chơi nên lưu lại trong phủ tĩnh dưỡng thì tốt hơn. Đợi lát nữa ta sẽ bảo hạ nhân đi đón đại phu đến khám bệnh cho cháu.

- Vâng!

Điền Dã cúi người cảm tạ, lão phu nhân bèn sai Hoàn Nhi đưa hắn về phòng.

Đến chiều lão phu nhân đích thân đến thăm hắn, đi theo là một trung niên nhân đầu đội mũ vải, bận y phục màu xám, tay xách theo hộp thuốc, quả nhiên chính là đại phu.

Bởi vì Điền Dã trong người có bệnh cho nên lão phu nhân bảo hắn cứ nằm trên giường không cần thi lễ với bà. Hoàn Nhi vẫn đi bên cạnh phục thị, nàng nhanh nhẹn đi lấy một cái ghế gỗ đặt ở đầu giường cho đại phu ngồi.

Đại phu yêu cầu Điền Dã kê gối nằm ngẩng cao đầu, hỏi han nguồn cơn, căn nguyên vì đâu dẫn đến bệnh tình cùng các triệu chứng lúc bệnh tái phát. Điền Dã cũng không giấu diếm kể lại chi tiết quá trình mình trúng độc, song về kẻ hạ độc thì hắn giấu nhẹm, cố tình bịa ra mình bị hai nữ tử kia bắt đến một nơi hoang vu hẻo lánh, rồi bị cho uống một loại dược vật nào đó, kết quả hôn mê vài ngày lúc tỉnh dậy một số chuyện không còn nhớ nữa.

Đại phu càng nghe hắn nói trán càng nhíu lại, dò hỏi thêm một lát, y bảo hắn vén tay áo lên để mình bắt mạch. Nửa thần trà sau, chỉ thấy đại phu trán đổ mồ hôi, nét mặt biến hóa liên tục, lúc trầm ngâm lúc kinh ngạc.

- Tiên sinh, bệnh của Long nhi nhà tôi có thể chữa khỏi hẳn được không?

Từ nãy đến giờ, lão phu nhân thủy chung đứng cạnh quan sát, thấy vẻ mặt nghiêm túc của đại phu, cho dù bà đã có tuổi, sóng gió cuộc đời có gì chưa từng trải qua, nhưng trong lòng vẫn bất an, lo được lo mất.

Đại phu trầm ngâm một lúc, rồi nghi hoặc nói:

- Kỳ quái, mạch tượng của công tử đây lúc nhanh lúc chậm, thậm chí có lúc đập chậm đến mức như một tảng đá. Thứ cho lão phu nói thẳng, bản thân đến nay hành nghề y dược đã hơn bốn mươi năm, nhưng chưa gặp tình trạng kiểu này bao giờ, thú thật thì nếu không phải biết rõ công tử vẫn hoạt động bình thường, lão phu đã tưởng mình đang bắt mạch cho một người đã chết.

- Vậy... Vậy Long nhi nhà chúng ta... Khẩn khoản tiên sinh tận lực cứu chữa, dù phải mất bất kỳ giá nào, thân phụ cũng chấp nhận.

Lão phu nhân bề ngoài bình thản nhưng trong lòng cực kì xao động. Ở bên cạnh, Hoàn Nhi gương mặt đã sớm xanh mét.

Trong khi đó, Điền Dã chỉ âm thầm lắc đầu, kết quả hắn đã đoán được từ trước, độc dược Hắc y nhân bào chế nếu dễ giải thì ông ta đã không chắc nịch đề ra cái ước hẹn mười năm. Chỉ có điều hắn không tránh khỏi đôi chút thất vọng, nói gì thì nói, vận mệnh nằm trong tay kẻ khác thì chẳng dễ chịu chút nào. Hắc y nhân từng đưa ra lời cảnh cáo hắn, sau khoảng thời gian mười năm này, nếu Điền Dã không làm lão cảm thấy hài lòng, lão sẽ không cho hắn giải dược, kết quả toàn thân sẽ hủ mục từng ngày, sự đau đớn sẽ hành hạ hắn cho đến chết.

- Lão phu nhân đã quá lời.

Vị đại phu kia vội khoát tay:

- Tuy Nhị công tử mạch tượng không bình thường, nhưng sắc diện vẫn hết sức ổn định, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh không thấy dấu hiệu đi xuống nào, điều đó chứng minh chí ít trong khoảng chục năm bệnh sẽ không thể tái phát. Trong khoảng thời gian đó, bệnh của Nhị công tử hoàn toàn có thể chữa khỏi, chỉ cần ăn uống nghỉ ngơi điều độ, uống đúng thuốc tự khắc trong người sẽ hết bệnh.

- Vậy công tử nhà ta nên uống thuốc nào mới phải.

Hoàn Nhi không nhịn được hỏi.

- Chuyện này...

Vị đại phu kia nhất thời bối rối, đoạn thở dài đáp:

- Thật ngại quá, ngày thường lão phu vẫn luôn tự tin về y thuật của mình, cậy bản thân là lang y có tiếng trong vùng. Nhưng đây là lần đầu tiên lão phu gặp phải căn bệnh nhất thời chưa tìm được phương pháp điều trị. Lão phu nhân, Nhị công tử, hay là thế này đi, để lão phu kê cho ngài vài thang thuốc bổ cứ theo dõi một thời gian rồi tính tiếp. Chẳng giấu gì hai người, y thuật lão phu so với sư muội của lão phu còn kém xa, hay để hôm nào lão phu đích thân đi mời muội ấy xuống núi xem bệnh cho công tử, sơn cốc nàng ta cư ngụ cách đây khá xa, ở tận Giang Hạ, được rồi, lão phu ngày mai sẽ khởi hành tránh để việc chậm trễ.

Chuyện đã đến nước này, chỉ đành phải cố gắng hết sức. Lão phu nhân khách khí cảm tạ:

- Vậy mọi việc xin nhờ tiên sinh lo liệu. Hoàn Nhi, ngươi mau dẫn tiên sinh đây đến khố phòng lĩnh bạc, nhân tiện tiễn y một đoạn.

- Đa tạ lão phu nhân, đa tạ công tử, vậy lão phu không quấy rầy công tử nghỉ ngơi nữa. Cáo từ!

Vị đại phu kia cúi đầu cảm tạ lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối Điền Dã ngoài hồi đáp nghi vấn của ông ta thì hoàn toàn không nói thêm câu nào, ngay cả lúc ông ta nói về bệnh trạng mình, hắn vẫn tỏ ra thản nhiên như không có gì to tát cả. Lão phu nhân thấy vậy thì tưởng rằng hắn bị mấy lời của vị đại kia dọa sợ đến chết lặng, riêng chỉ có Điền Dã biết trên đời này ngoài hắn và Hắc y nhân ra thì không một ai hiểu rõ bệnh tình của hắn hết, kì thật Điền Dã cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần hắn đóng giả Điền Nhất Long cho tốt, Hắc y nhân giữ lời thì thuốc giải không thành vấn đề.

Mẹ kiếp! Đã thế trong mười năm này lão tử cứ việc ăn chơi khoái hoạt đi.

Sợ cháu mình suy nghĩ nhiều sẽ thành tâm bệnh, lão phu nhân khuyên nhủ:

- Long nhi, cháu đừng lo, thiên hạ rộng lớn như vậy thể nào cũng tìm ra thuốc chữa bệnh cho cháu. Còn nữa, thời gian này cháu nhớ uống thuốc chăm chỉ, rảnh thì tới thăm Ngọc Nương, muội muội của cháu, từ lúc cháu đi khỏi, nó cứ nhắc mãi đến cháu, muốn nhị ca nó trở về chơi cùng nó.

Điền Nhất Long có một thân muội muội, chuyện này Điền Dã cũng biết, trong họa sách cũng ghi rất rõ. Nàng là Điền Ngọc Nương, nhỏ hơn hắn chừng bảy tám tuổi.

Điền Dã thoải mái nói:

- Nãi nãi, người cứ an tâm, chẳng phải cháu vẫn đang sống rất tốt, rất khỏe sao. Hơn nữa cháu còn chưa thành thân, đợi có vợ rồi sẽ sinh một lúc mười lăm mười sáu hài tử cho nãi nãi và chư vị thúc bá bồng mỏi tay.

Lão phu nhân nghe được bật cưới, đứa cháu này từ lúc nào học được cách an ủi người khác rồi, bà mừng vì nó trưởng thành cũng buồn vì số mệnh của nó.

Tâm sự cùng hắn một hồi nữa, sau cùng lão phu nhân cũng phải ra về, nữ tỳ Hoàn Nhi một tay dìu lão phu nhân đi ra ngoài.

Cuối cùng cũng được trả lại không gian riêng tư, Điền Dã bật dậy thò tay tìm kiếm mấy cuốn họa sách giáo dục giới tính lúc trước tiếp tục nghiên cứu.

Bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

Điền Dã lười biếng ngáp một cái, sau hơn một ngày ở Điền phủ, hắn đã dần thích nghi với lối sống ở đây, tỷ như buổi chiều sẽ có vài ba nha hoàn đến tắm rửa cho chủ nhân, buổi tối thỉnh thoảng sẽ có phu tử đến dạy học cho hắn, vân vân và mây mây.

Có người tắm rửa thú thực cũng hơi ngại, song là mấy muội muội trẻ đẹp phục thị lúc tắm rửa được các nàng kì cọ cho ai không thích, Điền Dã nghĩ thôi cũng thấy khoái chí.

Chỉ là lần này hắn đoán sai rồi, không có nha hoàn phục thị nào ở đây cả, người đến là một hán tử, người này thân hình mập mạp, bụng to như mang bầu, đặc biệt hai mắt hẹp như đường chỉ, thật chẳng biết người này lúc nào ngủ lúc nào bình thường nữa, căn bản cả hai không có nhiều khác biệt.

Hán tử mập mạp vội đóng cửa, cười hề hề đi đến cung kính nói:

- Nô tài Lại Phúc bái kiến Nhị gia, Nhị gia vạn cát.

- Được rồi, lúc không có ai không cần đa lễ!

Gã béo Lại Phúc này chính là tay chân thân tín của Điền Nhất Long, điều này Điền Dã đã biết. Hắn tay cầm chén trà nóng khẽ gạt bã trà dính trên miệng chén, vừa thổi vừa hờ hững hỏi:

- Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì không?

Lại Phúc cười hề hề, hớn hở đáp:

- Bẩm Nhị gia, việc ngài lần trước giao phó, nô tài đã hoàn tất.

- Việc lần trước, việc nào nhỉ? Ai dà, dạo này bản công tử ngủ nhiều quá trí nhớ liền trở thành không tốt rồi.

Điền Dã nghe vậy lòng khẽ động, giả ngu ngơ hỏi.

Lại Phúc còn tưởng rằng Nhị gia đang đùa mình, gã cười dâm, thấp giọng nói:

- Nhị gia ngài quên rồi sao, là chuyện mỹ nữ làm nóng giường đó.

Vừa nói gã vừa múa may mấy động tác, vẻ mặt càng tỏ ra bộ mặt dê cụ.

Thì ra là chuyện đi chơi gái, cũng đúng thôi, đầu óc tên Điền Nhất Long này ngoài việc đó ra còn có thể nghĩ thêm chuyện nào khác. Điền Dã nghĩ bụng, hắn phất tay:

- Ra vậy, thì ra là chuyện này, may có ngươi không thì bổn thiếu quên béng mất, vậy ngươi cứ tùy tiện mang nàng đến đây cho bản thiếu thẩm định là được.

Vừa vặn trong phòng hắn đang thiếu người giúp việc, đám gia đinh nha hoàn cứ rình đúng lúc hắn nghỉ ngơi mà gọi cửa vào dọn dẹp, nhiều khi phiền muốn chết.

- Cái gì? Nhị... gia, ngày muốn làm ngay ở đây?

Nói nhảm! Bộ ta làm chuyện đó không làm trong đây thì chẳng lẽ ra ngoài để các người ngắm sao?

- Sao thế, không được à?

- Dạ, không phải như vậy, mà thực sự là...

Lại Phúc cả người toát mồ hôi, lắp bắp nói:

- Nhị gia muốn thẩm định chỗ nào cũng không thành vấn đề, bất quá... Thứ cho nô tài lắm lời, nhưng cái phòng của ngài nhỏ như vậy, sợ rằng năm mươi trinh nữ chỉ đứng thôi cũng không có chỗ, hơn nữa sự việc lớn thế vạn nhất kinh động đến lão phu nhân cùng gia quyến trong phủ sẽ không hay.

- Đừng phí lời, trinh nữ đồng tử gì ngươi cứ mang hết đến đây.

Đột nhiên Điền Dã giật nảy mình:

- Ngươi... Ngươi vừa nói cái gì, 50 trinh nữ?

Lại Phúc lấy làm lạ:

- Nhị gia, ngài sao thế? Chẳng phải lần trước ngài đã đặc biệt dặn dò nô tài đi tìm kiếm khắp các thôn làng trong vùng tìm cho ra năm mươi trinh nữ trẻ đẹp cho ngài thẩm định sao?

- Mẹ kiếp! Lão tử nói thế lúc nào? Thẩm định em gái ngươi, ngươi lập tức đi phóng thích cả những nữ tử đó ra cho ta.

- Nhưng, nhưng mà, lần trước chẳng phải Nhị gia yêu cầu...

- Không nhưng nhị gì cả ngươi lập tức cút đi cho ta.

- Dạ, dạ, nô tài đi ngay...

Lại Phúc nào dám già mồm cãi láo, vội vàng vác cái thân thể vừa nặng vừa mập đi làm việc, trong đầu vô cùng khó hiểu, thái độ hôm nay của Nhị gia thật kì lạ, chẳng lẽ đang yên lương tâm lại đột nhiên trỗi dậy. Lại nghe Nhị gia vội gọi lại:

- Khoan đi đã!

- Nhị gia còn điều gì căn dặn?

- Bổn thiếu hỏi ngươi nếu hôm nay bổn thiếu chọn lựa những nữ tử không bị chọn trúng, ngươi sẽ trả họ về thôn chứ?

- Tất nhiên là không! Hầu hết những nữ tử được tuyển chọn đa phần đều là những nữ tử có nhan sắc, một khi không được Nhị gia chọn trúng sẽ được đưa đến Túy Xuân lầu và các thanh lâu trong Trấn, bà chủ của Túy Xuân lầu còn đặc biệt căn dặn lần này bà ta sẽ trả gấp năm thậm chí gấp sáu lần lần trước, hắc hắc, thiếu gia có phải động tâm rồi không?

- Động con mẹ ngươi, còn không mau đi thả người.

Điền Dã lòng ngập tràn phẫn nộ, tên Điền Nhất Long kia quả không hổ là đệ nhất dâm tặc vùng Ô trấn, nữ tử rơi vào tay hắn căn bản không thể sống nổi, kẻ này không khác nào một ác ma dưới vỏ bọc con người. Càng nghĩ lại càng khiến người ta oán hận, ghê tởm. May mắn Điền Nhất Long thật đã chết rồi, nếu hắn còn sống thì không biết gây ra bao nhiêu tai họa cho thiên hạ nữa.

Lại Phúc đi chưa được bao lâu lại có người gõ cửa.

- Lại tìm ta có chuyện gì nữa? Thật phiền phức, có tin lão tử đè ngươi xuống đánh nát cái mông ngươi không? Đồ con heo chết bầm... Á, Tam nương sao lại là nàng?

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.