Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc vào rừng hoang

Tiểu thuyết gốc · 1017 chữ

Đêm tối bao trùm lấy cảnh rừng khuya. Gió gào thét trên đầu chàng thư sinh đang lạc giữa rừng. Hàng ngàn ánh mắt sáng trưng đang nhìn chằm chằm vào con mồi đang hoang mang sợ hãi mang hơi thở loài người mà chúng vừa nhìn thấy.

Thiên Tứ cứ rẻ cây tìm lối đi nhờ vào ánh sáng của vầng trăng tròn trên trời. Cũng may là rừng không quá rậm để trăng có thể chíu vào xuyên qua những tán lá. Thế nhưng nó vẫn chưa đủ sức để soi rõ hết những sự nguy hiểm đang rình rập khắp người chàng.

Tiếng cú mèo vang vọng giữa rừng đêm làm Thiên Tứ giật mình. Chàng cảnh giác nhìn xung quanh nhưng chẳng có gì cả.

Bỗng sau lưng vang lên một tiếng “vụt” làm chàng giật mình. Một con mãng xà chồm về phía chàng làm chàng ngã nhàu xuống đất. Thiên Tứ sợ hãi bò lê lết ra phía sau, đối diện với con rắn to đùng cũng đang nhìn chàng. Đêm tối nên cũng không biết da nó màu gì. Ánh mắt nó sáng quắt toát lên vẻ thèm thuồng đói khát, cái lưỡi cứ thè ra liên túc như đánh hơi con mồi. Nó cao lớn dị thường, bề ngang chắc cũng phải người ôm mới xuể, còn bề dài thì tối quá sao mà nhìn thấy.

Chàng run rẩy, lẩm bẩm.

-Rắn ơi là rắn, tìm gái mà ăn, thịt trai trẻ như ta vừa dai vừa chua ăn không ngon đâu.

Chàng bị con sợ làm cho ngu người luôn rồi. Rắn thì làm sao hiểu được tiếng người. Mà mặc kệ, Thiên Tứ vẫn cứ lẩm bẩm tiếp.

-Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Con rắn hình như cũng tính chơi trò đuổi bắt với chàng. Nó cũng chẳng thèm đến nuốt chàng vội mà cứ từ từ bò lại gần hơn, cứ như thể đang muốn thì thầm.

“Đừng sợ, đêm tối trời lạnh, vào bụng ta là ấm nhất”

Càng ngày nó càng đến gần hơn, Thiên Tứ cố gắng đứng dậy, dùng hết sức bình sinh để chạy thật nhanh. Kì thực lòng chàng đang tự rủa thầm.

“Con rắn chết tiệc. Đã lạc đường còn gặp của nợ này.”

Thế nhưng con rắn lớn phía sau vẫn chưa hề từ bỏ chàng nên đành phải cấm đầu mà chạy thật nhanh. Mồi ngon trước mắt thì làm sao có thể để vụt mất được. Thiên Tứ chẳng còn tâm trí đâu mà dùng tay rẽ lối như ban nãy. Chàng cứ lao về phía trước, mặc cho cỏ gai đâm vào chân và cành cây khô quật vào người đau điếng.

Mà đời đúng không như là mơ, câu này với con rắn chả sai một tí nào.

Thiên Tứ đang chạy thì vấp phải nhánh rễ cây to, té lộn nhàu về phía trước. Mãng xà cũng nhanh cơ hồi mà trườn thực nhanh. Kết quả tốc độ trường của nó lại không nhanh bằng tốc độ lăn của khối thịt trước mặt. Thế là nó vụt mất miếng mồi trong chớp lát.

Thiên Tứ những tưởng phen này mình toi đời rồi nhưng quả thật người tính không bằng trời tính. Xem ra tròn tròn mập mập, có chút thịt lăn đi cũng rất có lợi. Kì này về nhà chằng phải tích cực ăn uống bồi bổ cơ thể mới được.

Xung quanh tự bao giờ đã không còn không khí âm u của cánh rừng ban nãy nữa. Kề bên tai chỉ còn tiếng côn trùng ếch nhái kêu râm ran thay cho tiếng cú mèo đáng sợ ban nãy.

Sự thay đổi này làm Thiên Tứ để ý, chàng thế mà làm một cú lăn liên hoàn, từ trên rừng lăn thẳng xuống vùng thấp hơn, lăn luôn ra khỏi cánh rừng lúc nào cũng chẳng hay.

Trước mặt còn có ánh đèn sáng trưng chiếu vào. Bây giờ hòa lẫn trong tiếng ve hình như còn có tiếng đàn tranh, sáo trúc thì phải.

Thiên Tứ từ từ ngồi dậy, ngước mắt về phía ánh sáng vàng vọt kia. Trước mặt chàng là một tửu lầu vô cùng tráng lệ.

Bản hiệu gỗ sơn chữ vàng đề rõ.

“Tửu Lầu Kí Ức”

Nơi chốn âm u, hẻo lánh thế này mà lại còn có một quán rượu to lớn. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi rực sáng cả một vùng trời. Cửa quán mở to, người ra vào tấp nập. Bên trong vọng ra tiếng ồn ào, tiếng nói cười nhộn nhịp, hẳn là rất đông khách khứa ghé thăm.

Thật kì lạ! Đêm nay rằm tháng bảy, địa ngủ mở quỷ môn quan. Ngày xuôi xẻo, đại kị thế này mọi người đều chọn cách cúng kiến rồi đi ngủ sớm đóng chặt cửa, ngăn chặn việc xuôi xỏe, tránh xa cô hồ dã quỷ rời địa phủ rong chơi đày đường. Thế mà ở đây lại náo nhiệt rộn ràng, kẻ ra người vào tấp nập như đi xem hội.

Mà chàng cũng ngào nghĩ được nhiều như thế, chả phải có tửu lầu thì có nơi dừng chân tạm qua đêm nay rồi sao. Vào trước, tìm một chổ trú rồi xin lại qua đêm, sáng hôm sau lại lên đường lên kinh thành cũng không muộn.

Thiên Tử vội vàng phủi sạch đất cát dính trên quần áo, đồ đạc, tiến từng bước về phía tửu lầu, vừa đi vừa quan sát thật kĩ.

Lúc nãy trong cánh rừng âm u kia vì tối mà chẳng nhìn thấy được gì, ra ngoài đây ánh trăng chiếu rọi nên cũng khác hẳn. Xung quanh quán rượu to lớn trồng rất nhiều loại hoa khác nhau. Không biết loại nào đang vào mùa hay có loại nào nỡ trái mùa không nhưng tất cả đều đang khoe sắc dưới ánh trăng dịu dàng. Dù không rực rỡ nhưng đằm thắm đến mê người.

Rốt cuộc, chàng đã đi lạc đến chổ nào đây?

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.