Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp thêm người

Tiểu thuyết gốc · 1002 chữ

Thời gian trôi thật sự rất nhanh, Thiên Tứ cũng không rõ có phải do mình dậy trễ hay không. Hay là cảm giác của chàng về thời gian nơi đây có vấn đề. Không phải chỉ là mới vừa ngủ dậy, ăn một bác cháo, mò xuống nhà bếp, sau đó ra vườn hái trái cây mà trời đã trưa rồi sao?

Tất cả chỉ diễn ra trong một phút chóc ngắn ngủi nhưng sao lại có thể nhanh chóng đến vậy?

Chưa làm được bao nhiêu chuyện thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Thiên Tứ còn muốn đi xa hơn, đi dạo vài vòng xung quanh tửu lầu để ngắm khung cảnh, xem chim chóc cỏ cây. Nhưng không sao, nhanh đến trưa thì cùng ngồi ăn cơm trưa. Thế là chàng lại nhanh chóng được gặp tất cả những người trong tửu lầu rồi.

Thiên Vũ nhìn những sọt trái cây đầy ấp. Hắn lấy mấy trái đào, rồi cam, rồi quýt, rồi ổi bày ra một cái dĩa. Như một việc đã xảy ra rất nhiều lần và như một thói quen của cả Khái Trạch, Cơ Trúc và Tử Yên; cả ba đều tiến lại bếp. Tử Yên lấy bát đũa. Khải Trạch múc thức ăn ra bát dĩa. Cơ Trúc bê những món đồ ăn này lên sảnh lớn.

Thiên Tứ cũng làm theo Cơ Trúc, đi lại chổ Khải Trạch đang múc rất nhiều món ra. Trong lòng chàng không khỏi nổi lên hàng loạt câu hỏi: “ Tất cả những món ăn này đều là của thanh niên Thiên Vũ kia nấu sao? Rốt cuộc có tất thẩy bao nhiêu người ở đây mà lại nhiều thế?”

Có rất nhiều món khác nhau, từ đơn giản đến phức tạp, từ gần gũi đến xa lạ với Thiên Tứ. Không rõ một bữa trưa thế này người trong lầu có ăn hết không nhưng món nào trong thấy cũng đều rất ngon. Từ khứu giác đến thị giác, giác quan nào cũng đều bị kích thích rồi lây lan sang cái bụng bên dưới. Làm cho bụng chàng lúc nãy bê sọt trái cây bị tiêu hao không ít năng lượng cũng sôi lên không ít.

Trong sảnh lớn tửu quán đã có một cái bàn dựng trước vũ đài hoa sen tự bao giờ. Từ lúc họ vào thì đã có sẵn, không rõ là ai đã kê.

Bên ngoài vang lên tiếng của một nam, một nữ từ xa vọng về cùng tiếng bước chân của bọn họ. Mở cửa bước vào trong là nữ vũ sư áo hồng cùng với nam nhân cầm quạt rót rượu hầu khách nữ đã cứu chàng một mạng hôm đó.

Hai bọn họ hình như cũng chẳng lấy làm lạ về sự tỉnh giấc và xuất hiện của Thiên Tứ. Bạch y trên người gánh hai bó củi to, cây quạt được hắn cài vào lưng áo gọn gàng. Phía sau là nữ tử áo hồng, tay nàng ta còn xách theo một cái giỏ con con.

Thiên Tứ thì lại khác, nhìn chăm chú vào nam nhân vừa vào: “Cái tửu lâu này tréo nghoe thật! Áo trắng mà đi gánh củi, quả thật là không sợ thiếu đồ mặt.”

Nam tử mặc bạch y đi thẳng vào trong bếp, cũng bỏ gánh củi sang một bên. Hắn bước ra ngoài, tay cứ không ngừng phủi phủi cho sạch bụi và đất. Tiếng của nữ tử áo hồng vang lên.

-Nói bao lần rồi, đi đốn củi mặt áo tối màu thôi, mặc sáng làm gì rồi giờ phủi.

Nam nhân áo trắng giường như không để tâm lắm, trả lời vỏn vẹn.

-Ta thích thế!

Rồi vẫn tiếp tục phủi. Cơ Trúc hướng về phía bọn họ giãn hòa, cũng như ngăn cản trận cãi vã sắp diễn ra.

-Thôi, mau ngồi vào bàn ăn đi. Đừng cãi nhau nữa. Mọi người cũng đói hết rồi.

Bạch y cũng chẳng tha thiết cãi nhau thêm. Nữ tử áo hồng mặt vẫn đeo mặt nạ. Sao mà nữ nhân lầu này lại thích che mặt đến thế?

Tay nàng ta chìa cái giỏ về phía của Khải Trạch. Trong đó có rất nhiều lá cây, nấm quý, nhân sâm cùng rễ cây. Nhìn thoáng qua cũng có thể đoán ra được đây là những loại thảo dược quý.

-Của ca đây, muội chỉ hái được nhiêu đó. Còn một vị thì tìm mãi không ra.

Khải Trạch vui vẻ đở lấy rồi bước vào quầy rượu, cũng không quên nói tiếng cảm mơn.

-Đa tạ Bối muội nhé, vị còn lại ngày mai ta lên núi tìm sau cũng được.

Lúc này hình như Bạch y mới nhận ra được sự tồn tại nhỏ bé của Thiên Tứ, quay sang nhìn chàng, hỏi thăm. Thái độ lại cho thấy hắn vốn thấy từ lâu nhưng lại chẳng quan tâm đến chàng lắm.

-Ngươi tỉnh rồi à.

Nghe có người hỏi đến mình, chàng vội vàng đáp ngay.

-Tiểu sinh đã tỉnh từ ban sáng.

Tiếp theo lại là những lời cảm tạ. Bạch y nam nhân này chính là người đã cứu chàng hôm đó. Nếu hắn không kịp thời ra tay thì có thể bây giờ chàng đã nằm gọn trong bụng mãng xà và chờ nó tiêu hóa mất rồi. Nghĩ đến thế, Thiên Tứ vội vàng cuối đầu.

-Đa tạ công tử đã cứu giúp. Ơn này tiểu sinh nhớ mãi không quên.

Khuôn mặt nam nhân tỏ vẻ như không có gì, chỉ là tiện tay làm chút việc nghĩa không cần phải cảm tạ, vẫn bình thản kéo ghế ra ngồi xuống.

-Gọi ta là Lý Tu được rồi.

Sẵn hắn cũng hướng về phía nữ tử áo hồng giới thiệu cho Thiên Tứ biết.

-Còn kia là Linh Lung.

Thiên Tứ liền hướng theo nhìn. Nghe có người nhắc đến tên mình, mỹ nhân cũng quay sang.

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân

Truyện Tửu Lầu Kí Ức tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.