Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong cảnh tửu lầu

Tiểu thuyết gốc · 1053 chữ

Càng đến gần tửu lầu, chàng mới cảm nhận rõ được nơi đây rộng lớn đến nhường nào. Mái lầu chạm khắc tinh xảo hình rồng ngậm long châu hướng ra ngoài. Cột nhà lớn diêu khắc hình phượng, hạc đang tung cánh. Tất cả đều làm nên nét cổ kính nhưng cũng thoáng gì đó chút trầm buồn. Hay là do không khí tháng bảy âm lịch làm chàng có cảm giác như thế? Trên mái hiên còn điểm thêm ánh sáng từ đèn lồng đỏ lung linh, cứ như khung cảnh thần tiên trăm năm có một, mờ mờ ảo ảo, lung linh nhưng cũng thật kì bí.

Bên trong đèn đuốc sáng trưng, ng khí lại trái ngược hẳn với bên ngoài, nhất là cánh rừng chàng mới chạy thoát ban nãy. Bên ngoài gió thỏi lạnh băng, tiếng côn trùng kêu râm ran thì bên trong ấm áp, huyên náo, tiếng nói cười nhộn nhịp. Người người tụ họp ngồi theo từng bàn, tay gặp một đũa thức ăn, tay rót bình rượu mời người đi cùng. Cũng có kẻ đơn thân độc mã ngồi riêng, tay nâng chén rượu uống một mình, chẳng nói chẳng cười với ai.

Tửu lầu thật sự rất lớn, không tính trệt thì có khoảng mười tầng. Có bốn gian, hai sảnh, đều chung một mái che chung. Mỗi tầng ở hai bên gian khách hình như đều cò người ngồi chật cứng.

Chổ chàng đứng là một cái sảnh nhỏ, đặt hai chậu cây xanh, hai bên sảnh là hành lan nối với gian khách. Phía bên trong là cái sảnh lớn. Giữa sảnh có một cái hồ nước, giữa hồ nước lại có một cái đài vàng hình hoa sen. Cánh hoa xòa rộng, bao quanh lấy đài hoa trải thảm đỏ.

Xung quanh chổ này cũng kê rất nhiều bàn ghế dành cho khác khứa ngồi chung quanh. Hai bên là hai gian rộng lớn chia thành từng khuông nhỏ, góc nhìn đều hướng về vũ đài. Hai gian này đều có lối đi riêng để tiện cho việc phục vụ bưng rượu thịt đến tận từng khuông. Ngăn cách hai gian với sảnh là một cái lang can gỗ chạm khắc rất cầu kì, giữa gian sẽ có lối đi xuống.

Phía sau sảnh chính là gian lớn hơn, có lẽ dành cho người trong lầu sinh hoạt. Thiên Tứ phóng tầm mắt ra xa xa. Gian dưới cùng có một nam tử đang đứng cạnh mấy bình rượu. Y phục xanh dương và hình như cũng đang hướng ánh mắt về chàng. Trên quầy lại có một tiểu nữ tử vận y phục lam ngồi đung đưa chân, dáng vẻ đáng yêu tinh nghịch. Tầng trên nữa lại có màn che nên chàng không nhìn rõ, còn những tầng tiếp theo thì cao quá không nhìn thấy được.

Đang loay hoay thì bên vai bị vỗ một cái làm Thiên Tứ giật mình, quay sang phải. Bên cạnh chàng tự bao giờ đã có một thiếu niên đứng đó. Thiêu niên này mặc đồ đèn, ngũ quan anh tuấn, cứ nhìn chàng chằm chằm từ đầu đền chân. Chàng cứ như sinh vật lạ vừa xuất hiện vậy. Lát sao thiếu niên mới thu tầm mắt định hình nói.

-Đi lạc à?

Chàng chấn động: “Quái lạ, sao hắn lại biết mình đi lạc?”

Trong lòng suy nghĩ bộn bề nhưng chàng cũng gật đầu trả lời. Xác định rõ ràng cho câu hỏi, thiếu niên thở ra một hơi, tỏ vẻ bất đắc dĩ mời chàng vào bàn.

-Đi theo ta.

Hắn dẫn chàng đi mang theo lối hành lang bên phải rồi đi xuống sảnh chính, đến một cái bàn nhỏ ở góc bên phải từ ngoài vào và ở phía sau vũ đài hoa sen. Sau khi chàng ngồi xuống mới hỏi chàng muốn dùng gì.

Thiên Tứ nghĩ ngợi một lúc rồi gọi một tô mì thịt cùng một bình trà. Thiếu niên như không quan tâm chàng muốn uống gì lắm, nói như quyết định thay cho chàng.

-Ở đây không có trà, chỉ có rượu, uống tạm đi.

Chàng đưa mắt nhìn hắn gật gật đầu, căn bản cũng có phản kháng được đâu? Và có lựa chọn nào khác sao?

Mà Thiên Tứ cũng thấy mình không bình thường lắm, ở quán rượu ai mà lại đi gọi trà.

Chàng nhìn theo bóng dáng thiếu niên. Hắn đi vào trong chổ quầy rượu, chán nản hô với nam tử.

-Lão dược, một bình rượu nhỏ.

Rồi thiếu niên mất hút sau cái lối be bé cạnh bên quày rượu. Nam tử áo xanh dương lập tức quay người đi. Còn tiểu nữ tử thì vẫn ngồi đó chẳng thèm quan tâm đến chàng. Mà cũng may thật, ngồi chổ này mới có cơ hội quan sát bọn họ kĩ hơn một chút nhưng tiếc một cái tiểu nữ tử kia lại đeo khăn trắng che mặt. Dù tấm khăn không quá dày, dung nhan thiếu nữ lấp ló phía sau nhưng lại chẳng thể nào nhìn cho rõ được.

Thiên Tứ ngồi chờ vẫn cứ quan sát xung quanh thật kĩ càng. Trước giờ chàng chỉ qua đêm ở quán trà, dịch quán. Đây là lần đầu chàng đến một nơi náo nhiệt như thế này.

Mắt cứ lia đi lia lại xem khung cảnh mà thiếu niên ban nãy lại đứng cạnh chàng một lần nữa mà chàng lại không biết. Thiệt tình, trong chàng lúc này thật quê mùa đến thảm hại. Người ta quần là áo lụa còn quần áo trên người chàng thì toàn vải thô, vào quán hết nhìn chổ này thì lại nhìn chổ khác.

Thiếu niên không nói gì cả, nhẹ nhàng đặt tô mì nghi ngút khói cùng bình rượu xuống bàn rồi đi vào trong. Thiên Tứ bụng đói cồn cào, liền cầm lấy đũa gắp lấy một đũa to cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Nước dùng ngọt thanh, sợi mì vàng dai dai mềm mềm. Lá cải vừa chính tới, vừa tươi vừa giòn kết hợp với lát thịt vừa văn không mỏng quá cũng không dày quá. Một đũa này làm chàng cảm giác như mỹ vị nhân gian.

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.