Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng y nữ tử

Tiểu thuyết gốc · 997 chữ

Thiên Tứ cứ cắm đầu ăn ngấu nghiến hết đũa này đến đũa khác, quên cả thổi. Mùi mì như có sức mê hoặc cuốn lấy hết tâm trí chàng.

Đang trong cơn say sưa với từng đũa mì dai dai mềm mềm, bên tai chàng bỗng truyền đến tiếng đàn trong từ trên lầu vọng xuống. Thiên Tứ ngước lên, phía bên trên có một nữ tử tay đang ngồi. Áo tím quyến rũ cùng với mạng che mặt cuốn hút chàng. Từ chổ chàng nhìn lên, nàng ta ngồi đối diện. Khoảng cách cao và xa, cộng thêm có lang can gỗ và nàng ta đang ngồi nên Thiên Tứ chỉ thấy được nữa người trên. Lâu lâu còn thấy đôi tay trắng ngần đưa lên đưa xuống trong rất điệu nghệ.

Sức quyến rũ này mê hoặc lòng người, không chỉ một mình chàng bị làm cho chú ý mà còn rất nhiều người khác nữa.

Tiếng đàn tranh thiết tha trong trẻo vang lên một hồi lâu làm người khác tưởng chừng như đây là màng độc tấu. Nhưng không phải! Bỗng chóc trong tiếng tranh còn hòa lẫn thêm tiếng sáo thanh thoát nữa. Mọi người vội vàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh da diết ấy.

Bốn bề ngoài khách khứa đang im lặng thì chẳng thấy ai, cũng vẫn chỉ có nữ tử áo tím kia ngồi gãy đàn. Thế rốt cuộc tiếng sáo trúc này là ở đâu ra ?

Thiên Tứ cứ ngó đông ngó tay. Lát sao một người trong đám khách la lớn làm chàng chú ý. Mắt vị khách ngơ ngác nhìn về phía vũ đài.

-Nhìn kìa!

Một lần nữa toàn bộ khách khứa cùng nhau hướng ánh mắt về một điểm cố đính. Trên vụ đài tự bao giờ có hai mảnh vải hồng nối từ mái nhà buông thõng xuống. Ở trên cao, khoảng chừng nữa mảnh vải, có một nữ nhân đang ngồi. Không hiểu nàng ta làm thế nào mà có thể ngồi lên tấm vải một cách thần kì như thế.

Trên tay nàng là ống sáo trục ngân vang giai điệu làm đắm chìm người nghe. Hồng y nữ tử này không đeo mạng hay khăn che mặt như hai người còn lại nhưng lại đeo cho mình một chiếc mặt nạ có gắn lông vũ trắng muốt.

Ơ! Mỹ nhân trong cái tửu lầu này khoái làm người ta tò mò thế, kiểu gì cũng phải che nữa khuôn mặt.

Tiếng sáo vừa dứt, hồng y nữ tử cũng nhẹ nhàng đáp xuống đài.

Lúc bấy giờ, hồ nước bên dưới bắt đầu dao động. Tiếng đàn tranh của nữ tử áo tím ngồi trên cũng chậm dần. Khắp mặt nước nhú lên vô số những bông hoa sen bằng vàng, lá xòe rộng động nước trong vắt. Những cánh hoa bung nỡ rực rỡ phảng chiếu xuống mặt nước trong xanh.

Trên đài, mỹ nhân áo hồng cũng bắt đầu những bước chân uyển chuyển. Nàng ta không mang giày, chỉ có một đôi vớ trắng. Tổng thể từng bước duy chuyển, từng cái múa tay, từng lần uống người lại vô cùng thanh thoát.

Cầm khúc du dương pha lẫn với ánh mắt nữ tử xinh đẹp đa tình.

Trên chân nàng có đeo thêm một chiếc lắc vàng treo lục lạc, bước đến đâu tiếng lục lạc kêu len ken đến đó. Tưởng chừng âm thanh vui tai này sẽ phá hỏng giai điệu du dương của đàn tranh trên lầu. Song lại nó lại vô cùng hòa hợp với nhau.

Điệu múa của nàng ta nhẹ nhàng như một con bướm đang bay lượn, cũng có lúc mềm dẻo như một con rắn lắc lư theo điệu nhạc của người thổi sáo. Vừa tiếng đàn, vừa điệu múa như hai thứ mê luyến lấy tâm trí con người, làm người ta ngây ngất chẳng thể rời mắt.

Cảnh đẹp khó thấy nào cũng đến lúc phải chấm dứt như hoa nỡ dù đẹp đến đâu rồi cũng phải tàn. Khi điệu múa đã dừng lại, tiếng đàn không vang lên nữa, người ta lại nuối tiếc muôn phần.

Thiên Tứ nhìn xuống tô mì còn đang ăn chưa hết, mãi ngắm mỹ nữ múa đàn mà tô mì lạnh hết cả rồi. Chàng gác đũa, rốt một chén rượu đầy, uống xong rồi lại tiếp tục gắp mì cho vào miệng.

Những người khách rượu vỗ tay không ngừng.

-Hay hay! Hay lắm.

Có người lại như chưa được toại nguyện nên còn đòi hỏi thêm.

-Múa thêm đi, sao lại dừng rồi.

Những người khác cũng muốn được đáp ứng nhu cầu, bắt đầu hợp sức lại la lớn.

-Phải đó! Mau múa thêm đi.

Mặc cho lời reo hò, kêu gào và có phần ồn ào từ hai phía vọng lại, hồng y nữ tử cũng chẳng động lòng một tý. Nàng lãnh đạm nhìn mọi người xung quanh. Đôi môi đỏ cong lên tỏ ý cười. Thế mà đang lúc định bước xuống vũ đài thì lại có người sinh sự. Gian khách bên trái có quan khách đứng lên, hùng hùng hổ hổ nói.

-Chả phải khách hàng là thượng đế sao, ta nói gì thì phải đáp ứng theo chứ.

Đám còn lại cũng đồng thanh hùa theo.

-Phải, phải đó.

Mỹ nhân trên đài hơi dừng chân, mắt khẽ liếc về phía tên khiếm nhã bên trái. Đôi mắt hiện lên cái nhìn khinh bỉ, thái độ ngạo nghễ bước xuống đài từng bước. Nữ nhân này cũng thật là cao ngạo quá mà!

Tên khách xem chừng đã sai rượu, lại không được đáp ứng theo nhu cầu nguyện vọng bản thân. Trước thái độ vừa rồi của vũ nữ lại càng thêm phần tức giận. Hắn đập bình rượu xuống đất vang lên âm thanh khô khóc.

Choảng….

Rượu trong bình văn tung tóe.

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.