Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây sự

Tiểu thuyết gốc · 999 chữ

Thiên Tứ run run, trong lòng đang kịch liệt rủa thầm tên chết tiếc đó: “Trời đất ơi, hết con rắn thì gặp thằng ngu này gây chuyện. Sao không cho ta được phút giây bình yên nào vậy?”

Chàng tự biết thân biết phận yếu đuối mỏng manh, chẳng làm được gì nên cứ ngồi ở đây làm quần chúng ăn mì hóng xem tên đấy định làm gì tiếp theo.

Tên kia say rượu kia vẫn chưa dừng lại, hung dữ đe dọa. Chẳng biết là đứng lên để so kè cao thấp khí thế với ai, nhưng hắn vẫn đứng lên nghênh cái mặt với hai con mắt trợn trừng.

-Còn không gọi nàng ta múa thêm. Lời ông nói các ngươi không nghe à?

Đám xung quanh như mở cờ trong bụng. Muốn xem mỹ nhân múa thì phải tranh thủ thời cơ, bỏ qua thời cơ có khi lại tiếc cả đời.

-Phải đó, phải đó. Mau gọi nàng ấy xuống múa thêm một khúc đi.

Hiện tại trong quán rượu vô cùng náo loạn. Người uống rượu còn tỉnh thì ngồi im một bên xem kịch hay. Kẻ say rượu lại như muốn làm loạn, cứ nằng nặc đòi hồng y nữ tử múa thêm vài điệu cho chúng thưởng thức.

Tiếng bình rượu vỡ tan tành vừa rồi hiển nhiên là vang dội trong không gian, triệt để kéo theo đám say rượu khác ồn ào muốn xong lên bắt nữ tử múa tiếp một khúc nữa. Nhưng ý đồ của bọn chúng chưa kịp được thực hiện thì bên trên lầu cao nhất đã vọng xuống tiếng một nam tử đanh thép.

-Muốn sinh sự?

Thanh âm ồn ồn mang theo phần uy nghiêm và áp lực vừa như là một câu hỏi vừa như là một câu nói muốn đàn áp tất cả những con người ngồi dưới. Nếu có thể thấy được chủ nhân giọng nói thì có lẽ hẳn phải là một nam nhân hùng dũng, khí phách ngút trời.

Một câu nói này thành công làm cả không gian im lặng. Cổ áp lực nó mang lại cũng không hề nhỏ. Mấy tên lao nhao hồi nãy cũng im bật không dám nhút nhích. Hình như bọn chúng đã nhận ra bản thân mình đang run rẫy và sợ hãi biết nhường nào khi giọng nói ấy lọt vào tai.

Tên ban nãy đập vỡ bình rượu từ từ lùi lại phía sau, rồi cũng ngồi vào bàn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bình rượu bể vẫn còn chễm chệ ở đó nhưng thái độ của hắn đã khác hoàn toàn với lúc trước khi bình rượu bị bể.

Thiên Tứ cũng giậc mình vì giọng nói vừa rồi. Âm thanh phát ra từ tận lầu cao nên không có cơ hội được chiêm ngưỡng chủ nhân giọng nói. Anh phỏng đoán có thể đây chính là chủ nhân của tửu lầu này.

Thoáng thấy không khí trở nên ngột ngạt đến khó tả. Một bạch y nam tử tay cầm bình rượu châm cho một cô nương ngồi bên liền lên tiếng xóa tan đi sự im lặng này.

-Ấy ấy các vị. Chả phải hôm nay đến tửu lầu là để uống rượu sao. Nào nào, uống rượu, uống rượu.

Câu nói vụng về nhưng lại thành công xua tan đi bầu không khí trầm lặng. Khách khứa trong quán lại quay trở về dáng vẽ như lúc đầu, nói nói cười cười, tay nâng chén rượu mời nhau không ngớt. Trong thoáng chốc, tửu lầu lại trở về với vẻ ồn ào của nó như lúc Thiên Tứ mới bước chân vào.

Chổ của bạch y nam tử kia cách chàng không xa. Giọng điệu hòa nhã vừa rồi cũng làm chàng để ý. Trong số khách khứa thì người này hết đi từ bàn này sang bàn khác, lắm khi ngồi xuống cùng các cô nương xinh đẹp rót rượu tiếp chuyện. Xem chừng nam tử này là phục vụ bưng đồ kiêm tiếp khách ở đây. Quán đông thế mà chỉ có mình hắn thì làm sao cho kịp?

Khi đầu chàng vừa tự hỏi chàng câu hỏi này thì cũng cùng lúc não chàng tự trả lời luôn vậy. Thiên Tứ lại nhớ đến nam nhân mặc áo màu xanh dương trong quày rượu và nam tử mặc áo đen khi nãy bưng đồ lên cho chàng.

Đang trong cơn suy nghĩ miên man, chàng không biết rằng xung quanh chàng đang có hàng nghìn cắp mắt ngước nhìn về chàng. Dù bọn họ nói cười rộn rã nhưng từ khi không còn mê hoặc bởi điệu múa và tiếng đàn kia thì lại dồn hết ánh nhìn triệt để hướng về phía chàng. Thiên Tứ lại vẫn cứ thản nhiên ăn mì, uống rượu nào có nhận ra.

Bên ngoài lại có khách vào. Thật ra chàng cũng chẳng để ý lắm đến điều này vì đây là quá xá mà. Đương lúc làm ăn buôn bán thuận lợi thì khách ra vào tấp nập là chuyện hiển nhiên. Nhưng chàng lại không hề biết trong số đám người vừa vào kia có một tên vừa bước đến cửa đã chú ý đên chàng ngay lập tức.

Tên này không nói không rằng cứ như vậy tiến đến cái bàn gần chàng nhất ngồi xuống, miệng gọi lớn vào bên trong mà chẳng cần phục vụ đi tới.

-Cho một bình rượu nhỏ cùng một đĩa thịt.

Mắt hắn thì cứ đăm đăm nhìn về chàng. Chẳng có tiếng ai đáp lời lại nhưng hình như tên này cũng không để tâm lắm.

Thiên Tứ uống một chút rượu thì cảm giác đã say. Thư sinh như chàng tửu lượng vốn kém. Một kẻ chuyên đọc sách làm thơ, ngày ngày uống trà viết chữ thì làm gì động đến rượu để mà nâng cao tửu lượng.

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.