Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấn công

Tiểu thuyết gốc · 1031 chữ

Trong cơn ngà ngà say vì hơi rượu nồng nàn, Thiên Tứ hình như đã chìm vào mê man. Đôi mắt chàng chỉ muốn khép lại để chìm vào cơn ngủ say. Hơi thở bây giờ cũng nghe ra mùi rượu.

Thiên Tứ quay sang trái, trong đôi mắt lờ mờ hiện ra một khuôn mặt kì lạ đang nhìn chàng cười nham hiểm. Sao trong tên này có khí chất quen quen thế nhỉ? Hình như chàng đã gặp hắn ở đâu đó rồi thì phải, nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ ra được.

Đúng lúc chàng định quay đầu đi chổ khác thì một cơn khí lạnh tràn đến phía sau lưng. Thiên Tứ cảm giác không thoải mái lắm. Dường như có anh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm về chàng làm chàng khó chịu. Nó giống như…ánh mắt của một con rắn đang nhìn chăm chú vào con mồi để đợi thời cơ tóm gọn con mồi vào miệng vậy.

Chàng trở nên cảnh giác. Không khí lạnh lẽo ấy nhanh chóng bao trùm lấy cả cơ thể chàng. Đôi mắt vừa có bóng người lướt qua, là nam tử áo đen hồi nãy. Chắc hắn bưng đồ ăn và rượu lên cho khách. Hắn đi lướt sang chàng. Đôi mắt hắn hình như cũng đang hướng về Thiên Tứ. Quái lạ, chàng có gì kì lạ lắm hay sao mà nhìn?

Bỗng chóng phía sau lưng có thứ gì đó chồm lấy người chàng rồi xiết chặc. Thiên Tứ giật mình. Chàng cố hết sức vùng vẫy. Tay bấu vào thứ đang xiết lấy cả thân người mình.

Đương say sưa vì men rượu dân khắp cả người. Mốt cú vồ và xiết này làm chàng tỉnh cả rượu. Bản năng sinh tồn trổi dạy một cách mạnh mẽ. Hai tay chàng cố gắng gỡ cái cộng to đùng đang quấn lấy cổ để hít thở đều đặn.

Thiên Tứ bàn hoàng, tỉnh ngủ rồi mới nhìn thấy rõ cái thứ đang dùng hết sức lực quấn lấy mình.

Đây…đây chẳng phải là con mãng xã lúc nãy sao.

Chàng trố mắt, rủa thầm trong bụng: “Cái của nợ này, sao đi đâu cũng gặp mày hết vậy?”

Rồi chàng hoang mang. Lúc nãy vào tửu lầu làm gì có con rắn nào bò vào đây? Huống chi là thân mình nó khổng lồ đến thế, trường vào trong nhất định sẽ bị người ta để ý. Hơn nữa chổ chàng ngồi nhìn ra cửa tửu lầu rất thuận lợi, làm sao nó có thể lén bò vào mà thoát khỏi tầm mắt của chàng được cơ chứ?

Chẳng lẽ nào…đây là mãng xà thành tinh?

Thiên Tứ khóc thầm: “Ối cha mẹ ơi, vợ đẹp con thơ còn chưa có. Giờ sắp dâng luôn đời trai vào bụng rắn thăm ông bà rồi.”

Một màng này cũng làm náo loạn khách khứa xung quanh, có người tránh ra xa. Có người sợ hãi chỉ biết đứng nhìn. Còn có kẻ định xong vào giúp nhưng mắt thấy con mãng xà hung hãn to bự quá nguy hiểm nên cũng từ bỏ ý định làm anh hùng.

Chắc lúc nãy vừa hụt mất miếng mồi ở ngoài bìa rừng nên bây giờ rắn lớn đã hạ quyết tâm phải ăn cho bằng được Thiên Tứ. Nó vừa dùng thân xiết chặt cơ thể chàng, vừa ngốc đầu đe dọa những người xung quanh. Thiên Tứ liên tục kêu cứu mạng.

-Cứu, cứu tôi với.

Mắt thấy chàng không chết vì la bể họng thì cũng sắp chết vì bị tắt thở. Bạch y nam tử hồi nãy nhàn hạ đứng lên, tay cầm theo cây quạt đi về phía chàng và con rắn.

Dường như hắn muốn nhìn thêm dáng vẻ thê thám đang đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết của Thiên Tứ thêm ít phút nữa nên cứ bước đi một cách nhàn hạ. Tay phải còn phe phẩy quạt như không vội vàng lắm. Hắn mang theo lối hành lang rồi bước xuống sảnh chính. Giọng nói như trách móc kẻ không tuân theo quy định đã đề ra.

-Ây da quan khách này. Chả phải đã bảo trong tửu lầu không được động thủ rồi sao.

Con rắn hung dữ nhìn về phía nam tử mặc đổ trắng. Nó dùng sức hướng về chàng, gầm lên một tiếng. Một hơi này đủ sức thổi bay đi tất cả bàn ghế và đồ đạc xung quanh. Đám lồng đèn đỏ cũng vì vậy mà đung đưa kịch liệt. Bạch y nam tử nhíu mày.

-Đã vậy còn dám phá phách đồ đạt ở đây. Đúng là chán sống.

Thiên Tứ cảm thán, tên này là đang độc thoại một mình à? Hay hắn tưởng con rắn nghe hiểu tiếng hắn thật? Hay là hắn đang thử cái mạng của chàng dai dẳng đến cỡ nào? Cứ đứng đó nói lảm nhảm tự nói tự nghe như một tên không bình thường thế kia. Rồi bao giờ hắn mới cứa người.

Bạch y thoáng thấy sắc mặt của Thiên Tứ đã tái nhợt. Hắn mới gấp quạt lại, dụng lực tay phải chưởng ra một chưởng cực mạnh.

Mãng xà chẳng kịp làm gì, bị khí lực làm đầu nó đập vào cột lớn phía sao một cú rồi chết tươi tại chổ. Nam nhân cầm quạt cười.

-Ta đoán chắc ngươi cũng chẳng có đủ tiền trả nổi đâu nên cứ dùng mạng của ngươi vậy. Vừa đền bù thiệt hại, vừa có luôn nguyên liệu tiếp khách.

Rồi hắn la lớn vào trong.

-Quạ à! Mau ra thu dọn đi, chúng ta có thịt rắn tu luyện ngàn năm này.

Con mãng xà chết rồi, Thiên Tứ cũng được giải thoát. Thân mình nó nới lỏng ra. Chàng lại cố sức bò ra khỏi mình rắn nhưng có lẽ vì lúc nãy vùng vẫy quá nhiều nên chàng cũng ngất lịm đi sau đó. Trong đấy mắt chỉ còn thấy nam y áo đen ban nãy đứng trước mặt cùng bạch y phẩy phẩy quạt cười.

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.