Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh dậy

Tiểu thuyết gốc · 1018 chữ

Thiên Tứ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Toàn thân chàng đau ê ẩm nhưng đôi mắt đã từ chối ngưng hoạt động.

Hai tay chóng xuống dưới đệm mềm mại, chàng ngồi dạy nhìn khắp tứ phía. Căn phòng đầy đủ bàn ghế, bình trà, tủ quần áo, và các vật dụng cần thiết khác. Trong gốc có vài chậu cây lớn trang trí rất xanh tươi.

Thiên Tứ mang giày vào. Lúc này chàng mới phát hiện ra quần áo trên người cũng đã được thay sạch sẽ, không còn là bộ y phục dính đày cát bụi vì lúc bị con mãng xà dì rồi lăn xuống ở cánh rừng.

Trong lòng đã chàng đã nãy sinh rất nhiều suy nghĩ: “Quái lạ, ai lại tốt như thế này?”

Quần áo được may từ vải thượng hạng, mềm mại và chất lượng khác xa với bộ đồ bằng vải thô của chàng rất nhiều. Y phục mới sạch tinh tươm, còn phảng phất chút mùi hoa đào nở vươn vấn trên áo. Thiên Tứ cứ kê mũi vài tay hít lấy hít để.

Rồi bỗng chàng ngẫn đầu, mắt vẫn nhắm nhưng hình như lại cảm nhận một mùi hương khác vừa bay ngang qua mũi. Chàng hít thật sâu, rồi thở mạnh ra một cái, cảm giác sức lực hình như đã trở lại sao đợt bị con mãng xà tấn công ở tửu quán.

Vì bị quấn chặc, mất hết dưỡng khí và gần như là chàng sắp được nó đưa về chầu ông bà dưới âm phủ thì chàng ngất đi. Thiên Tứ nghĩ đến đây thì trố mắt: “Nếu thế chẳng phải đây là quán rượu sao?”

Mà cũng mặc kệ, trước mắt mùi hương thơm lừng kia quyến rũ quá thì còn tâm trí đâu mà suy nghĩ đến mấy chuyện này. Chàng nhìn thẳng vào bàn, nơi phát ra mùi hương thơm lừng đang cuốn hút lấy chàng.

Trên bàn trải khăn tím có một bát cháo đang bốc khói nghi ngút. Hình như nó được bê vào đặt ở trong phòng không lâu lắm. Hương cháo ngạt ngào. Mùi hành cùng mùi thịt kích thích khứu giác vô cùng. Một bác cháo này cũng thành công làm cái bụng của Thiên Tứ sôi lên kêu ùng ục. Tiếng bụng kêu mà tai còn thấy rõ, hên là không có ai ở đây, chứ không thì ngại ngùng và xấu hổ chết mất.!

Chàng đi đến bàn, ngồi vào ghế. Hơi nóng phả vào mặt làm chàng tỉnh hẳn. Thiên Tứ múc thìa cháo đầu tiên lên cho vào miệng, cũng chả thèm thổi. May là nó không nóng quá mà gây bỏng miệng. Chén cháo âm ấm, thìa đầu tiên như tang vào trong cổ họng. Hành lá xanh xanh thơm thơm làm đậm vị. Thịt bầm vẫn còn dai dai, nhai vài cái lại nuốt xuống. Vị ngọt từ thịt hòa vào cháo cứ phải nói là tuyệt hảo.

Đầu bếp ở tửu lầu này dường như có bí quyết riêng cho mỗi món ăn. Phải nói tay nghề nấu ăn của vị đầu bếp này rất cao. Một món tuy đơn giản nhưng hương vị lại đậm đà khó quên. Cứ phải để Thiên Tứ liệt vào danh sách mỹ vị nhân gian chưa từng nếm qua trước đây.

Cứ hết thìa này đến thìa khác liên tục được cho vào miệng đến khi hết sạch mới thôi. Chắc chỉ còn cầm chén lên liếm là chàng vẫn chưa làm. Đói chứ chưa mất hết lí trí.

Cái bụng đã được lấp đầy, chàng bèn rót thêm một ly trà trong ấm ra uống một hơi hết sạch. Bụng Thiên Tứ no căng. Chén cháo nhỏ mà lại nhiều không tưởng. Thêm một ly trà này đã triệt để lấp hết chổ trống còn sót lại trong dạ dày chàng.

Tỉnh rồi và cũng đã ăn no, thế thì nằm trong phòng tiếp làm gì nữa, cũng nên ra ngoài để vận động thân thể cũng như tìm hiểu một chút. Tửu lầu Kí Ức này xem ra cũng không phải là nơi có thể tá túc lâu, không vì nguy hiểm thì cũng vì chàng ngại làm phiền người khác. Huống hồ chi người ta còn giúp chàng thoát khỏi một màng suất bay mất tính mạng vào tay Diêm Vương, lại còn chạy chữa chăm sóc, quần áo, ăn uống. Đã không có tiền đền đáp cho người ta thì ở lâu lại mang thêm ơn. Thiên Tứ chẳng thích chút nào.

Não vừa nghĩ là tay chân cũng làm luôn thể. Chàng cầm chén cháo đã ăn xong, đứng dậy. Hướng ra ngoài cửa tiến tới. Tiếng chim hót bên ngoài nghe thánh thót quá! Như hối thúc chàng mau tiến ra nhìn ngắm xung quanh nhanh lên.

Thiên Tứ mở cửa, lần theo hành lang đi ra ngoài lang can nhìn xuống. Quả thật chàng vẫn còn ở trong tửu lầu Kí Ức.

Chổ chàng đứng là tầng ba của gian giữa. Lại mất thêm một khoảng thời gian nữa để mò mẫm tìm cầu thang xuống lầu. Không gian nơi này chẳng khác nào cái đêm đầu tiên chàng đến. Dù bây giờ là trời sáng nhưng cái dáng vẻ cổ kính, thần bí vẫn chẳng giảm đi tí nào. Ngược lại, ánh nắng mặt trời soi rọi rõ ràng từng họa tiết được chạm khắc ở các mối cột bắt ngang và dựng đứng lại càng tăng thêm nét âm trầm cho tửu quán rộng lớn.

Mỗi chi tiết dù là bé nhất đều được người thợ đục đẽo và lắp ráp rất tỉ mỉ. Thiên Tứ chạm vào những cái cột cao to, cảm giác mác lạnh truyền qua da rồi chạy dọc khắp cơ thể. Chàng cảm giác cả kiến trúc rộng lớn kiên cố này cũng có sức sống và linh hồn của riêng nó. Nó hình như cũng đang sống, đang tồn tại như một con người thực thụ và cũng đang nhìn lại chàng.

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.