Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm quen

Tiểu thuyết gốc · 1030 chữ

Nam nhân bỏ tay áo xuống, thiếu nữ đã đeo khăn che mặt từ lúc nào. Nam tử áo đen cũng tiến tới hướng mắt vào chén và muỗng trên tay Thiên Tứ.

-Đưa đây.

Giọng nói lạnh lùng vang lên. Sau khi hắn cầm chén bác đi vào thì cũng kéo tiểu nữ tử vào trong, rồi mới để chén dơ ở chổ vòi nước. Thiên Tứ thấy thế cũng bước theo vào trong.

Phòng bếp này rất rộng, ngoài bàn chặt thái nguyên liệu thì có hẳn mấy cái bếp lớn kề nhau. Sau đó là củi khô chất thành đống. Giữa phòng còn hai kệ đựng nguyên liệu năm tầng, chất vô số rau cải. Thiên Tứ liếc mắt nhìn đến tầng cuối cùng thì giật mình. Đó…đó chẳng phải là con mãng xà hôm nọ sao.

Trên chổ bếp lại có một nồi cháu đang bốc khối nghi ngút. Thiên Tứ thất kinh: “ Chẳng lẽ nào chén cháu thịt bầm lúc nãy là thịt của con mãng xà này?”

Không phải chứ! Nhưng nhìn tình hình này thì phải rồi. Cơ mà chàng còn sợ hãi cái gì nữa. Cái thứ tấn công chàng chả phải đã nằm luôn trong bụng chàng giúp chàng phục hồi cơ thể rồi sao?

Nam nhân áo xanh dương kê một cái ghế cho chàng ngồi xuống còn nam tử áo đen thì mở cánh cửa phòng bếp ra. Hóa ra cánh cửa này thông ra bên ngoài một vườn trái cây rất rộng. Gió lùa vào mát rượi.

Thiên Tứ cũng đưa mắt nhìn theo. Nam nhân áo xanh dương niềm nỡ bắt chuyện với chàng.

-Công tử thấy đầu bếp nấu ăn vừa miệng chứ?

Vừa nghe nhắc đền mình, nam tử áo đen liền lập mắt liếc về phía chàng. Đôi mắt có chút nheo lại, hình như cũng là đang trong chờ câu trả lời từ Thiên Tứ. Chàng cười xòa.

-Tiểu sinh thấy món nào cũng ngon, dù quen thuộc nhưng lại như là mỹ vị nhân gian lần đầu được nếm thử trong đời.

Nam tử áo đen thôi không nhìn về phía chàng nữa, lặng lẽ đi lại chổ để đóng chén bác dơ rồi đẩy vòi trúc sang một bên. Nước rốc rách chảy xuống. Tiểu mỹ nữ đi lại hình như có ý muốn giúp đỡ lại bị hắn đuổi sang một bênh.

-Ra chổ khác chơi. Huynh làm được, không cần muội giúp.

Tiểu nữ tử biểu thị thái độ dè biểu, hai má phòng lên, tiến lại chổ nam nhân áo xanh dương ngồi xuống.

Thiên Tứ nhìn bọn họ, phút chóc lại chẳng biết nói gì. Lại đưa mắt nhìn ngắm khắp nơi. Chẳng khác nào gái nhà lành lần đầu về ra mắt mẹ chồng trong tâm thế hồi hợp cả. Để xóa tan bầu không khí này, chàng lại một nữa lên tiếng.

-Mạng phép hỏi cao danh quý tánh của cá vị cho tiểu sinh dễ xưng hô.

Vẫn là nam nhân áo xanh dương trả lời.

-À gọi ta là Khải Trạch. Đây là Tử Yên còn tên đang rửa bác đằng kia là Thiên Vũ. Thế còn công tử đây tên họ là gì?

Thiên Tứ cuối đầu.

-Thất lễ quá, tiểu sinh cũng quên giới thiệu. Tiểu sinh tên gọi đầy đủ là Mạc Quan Thiên Tứ.

Rồi dường như nhớ ra điều gì đó mà Khải Trạch quên nói với mình, Thiên Tứ mới vội hỏi.

-Thế còn bạch y nam tử, vũ sư áo hồng cùng với cầm sư hôm nọ tên gì. Chắc họ cũng phải là người trong lâu ?

Khải Trạch đáp lời, trong bụng thầm nghĩ: “Tên nhóc này cũng để ý phết, quan sát thế mà biết đâu là người tửu lâu”.

-Phải! Họ cũng là người trong quán rượu này. Khi nào gặp họ ta sẽ giới thiệu với công tử.

Thiên Vũ đang rửa chén nghe đến đây hình như lại có ý muốn xua đuổi. Giọng nói chẳng có chút nào là thiện ý muốn giữ Thiên Tứ ở lại quán thêm phút giây nào nữa.

-Khi nào gặp gì nữa. Mau trả quần áo rồi đưa hắn rời khỏi đây đi.

Thiên Tứ ngại ngùng.

-Thiên Vũ công tử nói phải. Tiểu sinh cũng có việc gấp ở kinh thành cần phải làm. Chắc chiều nay là khởi hành. Không biết đã bất tỉnh dài lâu thế nào nhưng làm phiền các vị quá!

Nói đến thời gian bất tỉnh, chàng lại càng tò mò. Việc gấp còn chưa xong mà ở lại đây lâu quá thì có mà hỏng việc. Khải Trạch nhìn sắc mắt chàng đâm chiêu, lời nói phía sau liền giúp chàng thở phào nhẹ nhõm.

-Công tử bất tỉnh không lâu lắm, cũng chỉ một ngày một đêm thôi.

Thiên Tứ dường như đã trút được hết mối lo trong lòng, lẩm bẩm: “May quá.”

Tiểu thiếu nữ Tử Yên nãy giờ im lặng mới lên tiếng. Lúc đầu nàng còn làm Thiên Tứ cảm giác như là một nhóc con chẳng biết phép tắc. Nam nhân Khải Trạch lịch sự, cứ một câu là công tử này, hai câu là công tử nọ. Chẳng như nhóc con lùn tịt cao chưa đến vai chàng, mới hai câu hỏi mà toàn là ngươi.

-Thế chiều nay ngươi lên đường luôn à?

Để giữ đúng phép tắc lịch sự mà chàng được học, Thiên Tứ cũng vui vẻ đáp lời. Suy nghĩ là suy nghĩ thế thôi, dù sao thì người ta cũng cứu mình một mạng.

-Phải! Cũng không làm phiền các vị nữa.

Tử Yên không quan tâm đến câu trả lời của chàng, lại tiếp tục hỏi tiếp.

-Ngươi đi lên kinh thành sao lại lạc sang tận đây?

Thiên Tứ lắc đầu, tỏ vẻ cả bản thân chàng cũng không hiểu rõ. Vốn sinh sống trong một làng quê nhỏ ở Thiên Lang quốc. Đêm đó nhận được thư của bác bảo sẽ giúp mình lên kinh ứng thí. Nội trong hai tuần nữa phải có mặt tại phủ của bác họ

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.